Về phòng ngủ chính, Lạc Lạc ngồi phịch xuống giường vì quá mệt mỏi.
Đúng là cô đã phải cố sức gồng thì mới không để bản thân phải ngã xuống một cách thật mất mặt.
Tên khốn Doãn Đình Thâm đó không hề chừa lại đường sống cho cô, đêm qua hai người làm đến tận sáng, đến cái mức mà hai mắt Lạc Lạc bây giờ đã xuất hiện quầng thâm màu xanh nhạt do thiếu ngủ.
Cô cắn răng đi vào phòng tắm để tẩy qua những dấu vết đó.
Đến bây giờ cô lại bắt đầu hối hận về những quyết định ban đầu rồi.
Đáng lẽ cô nên đi theo bước tuần tự và tự nhiên hơn, đùng một phát đã ngủ với cái vị họ Doãn đó làm cho cả người của cô bây giờ đang đau nhức đến mức khó tả.
Vừa tắm rửa Lạc Lạc vừa liên lạc với hệ thống.
"Hệ thống, cốt truyện tiếp theo sẽ như thế nào?"
[Ký chủ thân mến, cốt truyện tiếp theo sẽ là ở bữa tiệc tối nhà họ Doãn. Doãn Mặc dẫn Lạc Tinh tới tham dự rồi công khai mối quan hệ của hai người rồi bị gia chủ là Doãn Đình Thâm phản đối. Nguyên chủ Lạc Lạc cũng nhân cơ hội đó để phát tán video hai người kia nɠɵạı ŧìиɧ với nhau. Lạc Tinh mất mặt quyết định tự sát nhưng được ông bà Lạc bắt gặp rồi cứu sống. Nguyên chủ cũng vì vậy nên bị người người mắng chửi, cho rằng vì cô ấy nên Lạc Tinh mới suýt chết, đồng thời Doãn Mặc cũng thuê không ít thủy quân để mắng chửi nguyên chủ càng thậm tệ hơn. Không lâu sau đó, Lạc Tinh và Doãn Mặc tính tổ chức hôn lễ, nguyên chủ cũng được mời đến rồi bị Lạc Tinh chuốc thuốc và ném lên giường của mấy lão già cổ đông trong công ti. Lạc Tinh cướp hết tài sản thuộc về nguyên chủ, liên tục nói xấu về nguyên chủ sau lưng cô khiến tất cả mọi người đều chán ghét cô ấy. Sau đó nguyên chủ bị Lạc Tinh vu cho tội ăn cắp đồ vật gia truyền nhiều thế hệ nhà họ Lạc và bị đuổi ra khỏi nhà.]
Lạc Lạc càng nghe càng thấy cái kịch bản máu chó này không thể nuốt trôi, không biết tác giả nào lại có thể xây dựng cái thứ khiến người ta đau não đến mức này.
"Kịch bản cẩu huyết gì đây?" Lạc tiểu thư bóp bóp trán, lơ đãng hỏi thêm một câu. "Vậy kết cục của Doãn Đình Thâm thì sao?"
Doãn Đình Thâm là nam phụ phản diện trong sách, kết cục đương nhiên không thể tốt đẹp được rồi.
[Kết cục cuối là Doãn Đình Thâm bị Doãn Mặc lật đổ, Doãn Mặc thậm chí còn ép Doãn lão gia tử đổ bệnh rồi ra đi đột ngột. Doãn Đình Thâm vốn là một người cực kỳ khôn ngoan, nhưng do sự vận hành của thế giới nên anh ta buộc phải trúng kế của Doãn Mặc.]
"Đủ thảm, nhưng Doãn Đình Thâm đúng là đã nuôi ra một con sói mắt trắng..." Lạc Lạc cười khẽ, nam nữ chủ của thế giới này đều chẳng phải là phường tốt đẹp gì.
Cô vốc nước lạnh để vỗ lên mặt, giúp cho bản thân tỉnh táo thêm một chút.
"Chẳng phải các cụ hay nói một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm hay sao? Thế nên để kỷ niệm tình nghĩa vợ chồng của tôi với anh ta, tôi sẽ giúp anh ấy sớm nhận ra con sói vô ơn ở bên cạnh."
Cô thậm chí có thể dựa vào năng lượng của hệ thống để giúp Doãn Đình Thâm chống trả kết cục ban đầu. Nhưng trước hết cô cần xem biểu hiện của anh ta như thế nào đã.
Lạc Lạc tung người ngã xuống chiếc giường mềm mại, cô nhìn quanh căn phòng một lượt rồi mới nhận ra căn phòng này hết sức sơ sài.
Thật là, ba mẹ Lạc nếu không muốn nhận con thì nhận về làm cái gì kia chứ? Nếu là nguyên chủ trước đây thì hẳn đã đau lòng đến chết rồi.
Lạc Lạc nằm một lúc thì thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó nghe thấy tiếng của Lạc phu nhân.
"Lạc Lạc, mẹ vào được không?"
Có thể nói đây là lần đầu tiên Lạc phu nhân dùng giọng điệu mềm mỏng để nói chuyện với cô.
Lạc phu nhân khinh thường đứa con gái lớn lên từ dưới quê, phong cách cùng khí chân ban đầu của nguyên chủ khiến cho Lạc phu nhân cảm thấy bị xúc phạm.
Thế nên bà mới liên tục bồi dưỡng Lạc Tinh.
Chỉ có điều, nếu như cô đã ở đây thì Lạc Tinh đừng mơ diễn trò nữa.
Lạc Lạc xoa xoa khóe mắt khiến nó đỏ bừng lên, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô vừa khóc xong, sau đó Lạc tiểu thư mới đi ra mở cửa.
"Mẹ vào đi ạ..."
Giọng cô nhẹ nhàng lại có chút nghẹn ngào, Lạc phu nhân nghe xong bèn có chút hổ thẹn.
"Chuyện vừa nãy..."
Lạc Lạc biết bà muốn nói gì, cô nhanh chóng cướp lời trước, tỏ ra bản thân đang ở thế yếu.
"Con biết, mọi chuyện không hoàn toàn là do em gái, con sẽ không trách em ấy. Mẹ đừng lo lắng."
Nếu Lạc Lạc sửng cồ lên mà đổ hết lên đầu Lạc Tinh, nhất định Lạc phu nhân sẽ mắng Lạc Lạc là đứa không biết điều. Nhưng một Lạc Lạc biết nhường nhịn lại chịu uất ức khiến cho Lạc phu nhân bỗng dưng cảm thấy bà ta đã ghẻ lạnh đứa con ruột quá mức.
Bà ho khan một tiếng.
"Mẹ biết con chịu khổ rồi, chuyện này suy cho cùng cũng là do em gái con bất cẩn gây ra. Nếu con có uất ức gì có thể nói cho mẹ biết, được không?"
Lạc Lạc gật đầu, sau đó mới lơ đãng để lộ căn phòng sơ sài đến mức không giống một tiểu thư nhà giàu ở phía sau lưng.
Điều này càng khiến cho căn phòng hoa lệ của Lạc Tinh trong trí nhớ của Lạc phu nhân hiện lên một cách rõ ràng.