Suốt đêm Vạn Ngọc Sơn gọi Tần Minh Nghĩa tới đây, bảo anh ta mua vé máy bay đưa Tạ Vãn Nguyệt trở về: "Hôn sự này tôi đã từ chối mười năm trước tại sao còn phát sinh chuyện hôm nay? Bà cụ bệnh đến hồ đồ còn anh vẫn thanh tỉnh chứ, muốn tôi nói lại hai lần mới hiểu được?"
Tần Minh Nghĩa nói: "Người tôi đón tới, muốn đưa người đi thì tôi phải lo đến cơ thể bà cụ."
Vạn Ngọc Sơn cười lạnh: "Chỉ có anh hiếu thuận."
Tần Minh Nghĩa mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đứng không nói lời nào.
Vạn Ngọc Sơn thấy anh ta như thế, tức giận sinh ra từ đáy lòng: "Các anh an tâm cái gì."
"Lúc ông cụ còn sống đã nói, chuẩn bị cho ngài một hôn sự xưa nay chưa từng có, còn đoán ngài lớn lên sẽ nghịch ngợm, cảnh cáo chúng tôi, cho dù ngài nói cái gì làm cái gì đều không được coi là thật, đến lúc nên cưới cô gái nhà họ Tạ nhất định phải dựa theo quy củ và lễ tiết, phải làm thật hoành tráng."
Vạn Ngọc Sơn lại cười lạnh: "Anh xác định tôi không thể đi đào mộ ông ấy đúng không?"
"Tôi cảm thấy ngài có thể nhưng cũng vô dụng, Ngọc Sơn, sắc trời không còn sớm, ngài nghỉ ngơi đi, mọi người ở hai nơi này đều bị ngài đánh thức, cô gái nhà họ Tạ kia còn bị ngài dọa khóc, tôi đề nghị ngày mai ngài nên đi nói xin lỗi." Tần Minh Nghĩa vừa nói vừa đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, nhớ tới một chuyện: "À, đúng rồi, bà cụ nói bảo anh ngày mai đến chỗ bà ấy ăn sáng, có việc thương lượng."
Vạn Ngọc Sơn tức giận đến mức tỉnh cả rượu, người ông nội không gì không làm được kia khi còn sống vẫn muốn nắm anh trong lòng bàn tay, khi còn nhỏ anh đã không ngừng đấu trí đấu dũng với ông nội, hiện giờ mặc dù ông nội đã qua đời mười năm nhưng vẫn muốn nắm chặt mạng của anh.
A, không phải ông cụ không biết, anh không thích nhất chính là bị người khác uy hϊếp.
Sau khi Tần Minh Nghĩa đi, Phương Lam ở bên ngoài chờ nửa ngày không thấy Vạn Ngọc Sơn có động tĩnh, trong lòng cô ta càng ngày càng bất an, dần dần nôn nóng, đợi thêm một lát, thật sự nhịn không được nữa, cô ta đi qua gõ cửa: "Ngọc Sơn."
Vạn Ngọc Sơn cất cao giọng gọi người: "Đưa cô Phương ra ngoài."
Phương Lam càng mạnh mẽ gõ cửa: "Ngọc Sơn!"
Bên trong không có phản ứng.
Phương Lam biết gõ nữa cũng không có kết quả còn có thể tăng thêm chán ghét của anh vì thế đè đáy lòng đang nóng nảy xuống, ôn nhu nói: "Ngọc Sơn, anh không cần phiền lòng, ngủ sớm một chút, em trở về trước, ngày mai nếu anh được rảnh rỗi thì gọi điện thoại cho em."
Ra khỏi nhà lớn nhà họ Vạn, Phương Lam mới cảm thấy tay mình có hơi run rẩy, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy Tạ Vãn Nguyệt, cô gái này vẫn luôn tồn tại trong câu chuyện của bọn họ.
Cô ta và Vạn Ngọc Sơn quen biết hai mươi năm, cô ta cũng thích anh hai mươi năm, mùa xuân năm học lớp hai, cô ta từ bạn tốt của Vạn Ngọc Sơn Lý Thư Khanh biết được ông cụ nhà họ Vạn xếp cho Vạn Ngọc Sơn một cuộc hôn nhân từ bé, cô gái kia mới sinh ba ngày.
Lúc đó, một đám bạn tốt cười nhạo Vạn Ngọc Sơn.
"Ông cụ nhà cậu nghĩ như thế nào vậy, thế mà lại bắt một đứa bé làm vợ cho cậu, ha, có phải cậu còn phải dỗ trẻ đi hay không."
"Chênh lệch tuổi tác này có chút lớn nha, chỉ có thể nhìn, không thể ăn, đến khi cô ấy trưởng thành còn mười tám năm nữa, thanh tâm quả dục lâu như vậy, lão Vạn, cậu nhịn được không?"
"Lolita hấp dẫn mà, khẩu vị của lão Vạn."
"Con gái phương Bắc tính tình nóng bỏng thể chất cường tráng, nhà họ Vạn đại khái là cảm thấy lão Vạn sinh ra quá giống con gái cho nên tìm một cô gái phương Bắc để cường tráng trung hòa."
"Ha ha ha ha ha!”
Vạn Ngọc Sơn cười lạnh: "Các cậu nhàn rỗi đủ chưa?"
Mấy người bạn xấu thấy dường như anh hơi tức giận nên không dám nhiều lời nữa.
Vạn Ngọc Sơn nhổ điếu thuốc đã cắn nát trong miệng ra, ném cặp sách lên vai, sải bước đi.
Mọi người nhìn khói vụn trên mặt đất, đối mặt nhìn nhau, xem ra sau này phải câm miệng trong chuyện này là tốt rồi.
Phương Lam lại cảm thấy vô cùng đau khổ, trên đời này lại có một đứa bé xa lạ còn đang ở trong tã lót đã khiến người trước mắt này ôm tâm sự.
Vạn Ngọc Sơn có vị hôn thê, năm lớp 11 anh còn yêu đương có bạn gái, dáng vẻ cô gái kia đặc biệt đẹp, tính tình mềm mại nhu thuận, giọng nói chuyện nhẹ nhàng tinh tế, thành tích học tập tốt, còn có một cái tên rất dễ nghe là Bạch Mộ Tuyết, bối cảnh gia thế cũng không tệ, hơn nữa người cha Bạch Khải Nguyên và chú tư Vạn Tử Minh của Vạn Ngọc Sơn còn là bạn bè cực kỳ thân thiết.
Vạn Ngọc Sơn vô cùng trân trọng và sủng ái Bạch Mộ Tuyết, nâng trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, thề muốn dâng đồ vật đẹp nhất trên đời lên trước mặt Bạch Mộ Tuyết cho cô ta chọn lựa.
Mỗi ngày Bạch Mộ Tuyết đều có thể phát hiện kinh hỉ Vạn Ngọc Sơn tỉ mỉ chuẩn bị ở trong ngăn bàn, trên khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ vui mừng và ngọt ngào, quả thực làm tất cả nữ sinh trong lớp ghen tị đến chết.
Hai người thân thiết sáu năm, tình cảm thủy chung như mật ong dầu điều, cho đến năm cuối đại học, ông cụ Vạn thân thể luôn khỏe mạnh đột nhiên buông tay ra đi, mà Bạch Mộ Tuyết lại quyết định đi Mỹ học tập.
Bạch Mộ Tuyết hy vọng có thể xuất ngoại với Vạn Ngọc Sơn, Vạn Ngọc Sơn không đi, nói bà nội còn đang đi không xa, từ nhỏ anh đã được ông bà nuôi lớn, ông nội không còn ở đây, anh muốn chiếu cố bà nội, sẽ không đi Mỹ.
Bạch Mộ Tuyết khóc đến lê hoa đái vũ: "Ngọc Sơn, chỉ ba năm mà thôi, thời gian rảnh có thể trở về bất cứ lúc nào."
Mặt Vạn Ngọc Sơn trầm như nước: "Em đi đi, ba năm sau trở về tìm anh."
Bạch Mộ Tuyết ôm anh, khóc đến tức giận không thở nổi.
"Khóc cái gì, anh ở chỗ này chờ em mà."
"Ngọc Sơn, mấy năm nay em vẫn chưa từng nói qua với anh, thật ra em rất để ý vị hôn thê kia của anh, hiện giờ em muốn rời xa anh lâu như vậy, em sợ."
Biểu cảm của Vạn Ngọc Sơn có chút lạnh: "Một trưởng bối vui vẻ nên ước định thôi, các em còn coi trọng như vậy, nếu em cũng để ý như thế, anh phái người đi từ bỏ hôn ước là được."
Bạch Mộ Tuyết rụt vào lòng anh, nhẹ nhàng gật đầu, cô ta yêu người đàn ông này, một khắc cũng luyến tiếc rời khỏi anh nhưng lại không chống lại cha mẹ được, cũng may chỉ có ba năm, hết ba năm, cô ta sẽ lập tức trở lại bên cạnh anh, không bao giờ rời đi nữa.
Ngày Bạch Mộ Tuyết đi, Phương Lam và những người khác đều đi tiễn, đợi hồi lâu cũng không thấy Vạn Ngọc Sơn, Bạch Mộ Tuyết ủy khuất vào kiểm tra an ninh, một đường đi một đường khóc.
Không ai biết Vạn Ngọc Sơn ngày đó đi đâu.
Sau đó Vạn Ngọc Sơn vào công ty của gia tộc, gánh vác trọng trách ông nội để lại cho anh, mỗi ngày đều xung phong hãm trận, bận rộn ngày đêm, ba năm trôi qua rất nhanh, Bạch Mộ Tuyết không trở về, nói là đang xin thẻ xanh, chuẩn bị định cư ở Mỹ, Vạn Ngọc Sơn biết được tin tức này chỉ nói đã biết sau đó đặt toàn bộ tinh lực ở Vạn thị, cách một đoạn thời gian, ngành công nghiệp đã thấy sản phẩm mới của Vạn thị, đồng thời anh lại đưa ra một loạt cải cách, mang Vạn thị đến đỉnh cao mới.
Phương Lam vỗ tay khen ngợi quyết định của Bạch Mộ Tuyết, cô ta không thích Bạch Mộ Tuyết, người phụ nữ này luôn luôn yếu đuối ủy mị lại thường xuyên mang một bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện.
Nhưng sau này Vạn Ngọc Sơn không bao giờ yêu đương nữa, tuy rằng bên cạnh cũng sẽ có phụ nữ đi cùng nhưng cũng không lâu dài, Phương Lam nghĩ không ra, anh là một người ưu tú như vậy vì sao phải bị những người phụ nữ kia chia sẻ, cô ta nguyện ý đi theo anh cả đời vì thế chỉ cần tìm một cơ hội, cô ta sẽ hỏi hết từ đáy lòng.
Lúc đó giọng Vạn Ngọc Sơn trong vắt lạnh lùng: "Chuyện này có liên quan gì đến cô?"
"Em thích anh, sau khi quen biết anh đã thích anh, em muốn biết anh thích các cô ấy ở đâu, em không sánh bằng các cô ấy ở điểm nào, sao anh lại không thích em?"
Biểu cảm Vạn Ngọc Sơn lạnh nhạt, nói: "Cô cho rằng tôi thích làm những chuyện quan hệ bất chính kia à."
Phương Lam nói: "Chẳng lẽ không phải?"
Vạn Ngọc Sơn không để ý tới cô ta nữa, Phương Lam lại cảm thấy càng thêm mê hoặc. Bởi vì cô ta thích Vạn Ngọc Sơn lại không chiếm được nên lênh đênh vô cớ mười mấy năm, thật ra cũng có không ít người đàn ông muốn theo đuổi cô ta nhưng cô ta đều không thích, mà những người phụ nữ bên cạnh Vạn Ngọc Sơn cũng đều biết Phương Lam, có người không để ý đến cô ta, cũng có ghen tị với cô ta, từng có một người cố ý kể chuyện kiều diễm mập mờ giữa cô ta và Vạn Ngọc Sơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phương Lam, nói Vạn Ngọc Sơn lúc đó cực kỳ hung mãnh, khi động tình còn thích cắn môi phụ nữ, hồn cũng bị anh hút đi.
Phương Lam tức giận đến mức vành mắt đỏ lên, cô ta không chịu nổi những chuyện khiêu da^ʍ này, nghe được lòng cô ta như trống rỗng, tai đỏ son khô, vì thế càng thêm thống hận Bạch Mộ Tuyết, cũng bởi vì bị cô ta vứt bỏ nên Vạn Ngọc Sơn mới trở nên không biết xấu hổ như vậy.
Lý Thư Khanh khuyên cô ta: "Cô vẫn nên tìm người khác gả đi, chờ đến khi Ngọc Sơn thích cô có khi đã là lúc trời sụp đất nứt, đá khô biển cạn cũng chưa chắc chờ được."
Sao Phương Lam có thể cam tâm, tuy rằng Vạn Ngọc Sơn từ chối lòng yêu mến của cô ta nhưng cũng không cản trở cô ta ở trong giới bạn bè của anh, chỉ cần một ngày anh chưa cưới vợ thì cô ta sẽ ở cùng anh một ngày, chung quy vẫn muốn biến người đàn ông này thành của cô ta.
Lý Thư Khanh nói cô ta đã tẩu hỏa nhập ma, cô ta lại cam tâm nhập ma.
Phương Lam ngồi trên xe nửa ngày mới lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lý Thư Khanh, bên kia còn chưa ngủ, hét lớn quát đang đánh bài, còn chưa đợi Lý Thư Khanh mở miệng, cô ta đã khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, không dừng lại được.
Trong miệng Lý Thư Khanh cắn điếu thuốc, hai tay đều bận, chỉ đành kẹp điện thoại di động ở giữa lỗ tai và bả vai, hỏi: "Hơn nửa đêm cô gọi điện thoại cho tôi khóc cái gì?"
"Thư Khanh, cô gái kia xuất hiện, hiện giờ tôi chỉ muốn gϊếŧ cô ta."
"Cô gái nào, cô cũng đừng xúc động." Lý Thư Khanh cắn điếu thuốc, nói mơ hồ không rõ.
“Vị hôn thê ông nội Ngọc Sơn đặt cho anh ấy đang ở nhà họ Vạn."
Lý Thư Khanh cắn điếu thuốc rụng, hỏi cô ta: "Người đẹp không?"
Phương Lam khóc mắng anh ta: "Tôi đã khó chịu đến như vậy mà anh không giúp tôi nghĩ cách còn hỏi cái này!"
Lý Thư Khanh: "Tôi đã nói cô nên buông tha từ lâu rồi, dựa vào tính tình lão Vạn, nếu như thích cô sẽ để cô lãng phí nhiều năm như vậy sao, thật không biết trong đầu cô có phải bị nước vào hay không."
"Đúng, đầu óc của tôi vẫn luôn ngâm trong nước, đám người các người không có ai tốt! Mấy năm nay trơ mắt nhìn tôi giãy dụa bên trong cũng không biết giúp tôi."
"Giúp cô? Vậy thì chúng tôi không muốn sống nữa. Cô đừng khóc, một cô gái nhỏ thôi, đến thì cứ đến, lão Vạn không thích, cô ấy còn có thể lên trời sao."
"Cô ta sinh ra quá đẹp, hoàn toàn không phải như các anh tưởng tượng."
Lý Thư Khanh nghe vậy dở khóc dở cười: "Dù đẹp đến đâu cũng là một đứa trẻ thôi, cô ấy mới mười chín tuổi đúng không, cô lớn như vậy lại bị một đứa nhóc vừa mới trưởng thành làm cho khóc, thật mất mặt."
Phương Lam hít mũi: "Câu đầu tiên vừa rồi của anh đã hỏi tôi cô ta có đẹp không."
"..." Điều một người đàn ông đứng thứ nhất về một người phụ nữ xa lạ đương nhiên là tướng mạo, chẳng lẽ lại để ý tâm hồn trước sao?
Lý Thư Khanh đành phải khuyên cô ta: "Tôi nói chị hai này, sắp qua năm mới, ngài cứ thu tâm tư đặt ở trên người lão Vạn lại, ở nhà với người nhà nhiều hơn, được không?"
"Không được, bọn họ luôn thúc giục tôi lập gia đình, tôi không muốn trở về." Phương Lam lau khô nước mắt, hỏi anh ta: "Hai người chơi ở đâu, tôi cũng muốn đi."
"Chúng tôi tan luôn đây."
Phương Lam cực kỳ u oán: "Tôi sợ một mình tôi buồn bực sẽ nghĩ ra một vạn cách gϊếŧ cô ta."
Lý Thư Khanh nói: "Chị hai, ngài có bệnh phải trị nhưng chỗ ấy không có thuốc."
Phương Lam cúp điện thoại, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xe, lâm vào trầm tư, cô ta đã nhịn hết lần này đến lần khác, lúc này cô ta không muốn nhịn nữa, cuộc sống như một khoảng trống trắng, cô ta bây giờ đã ba mươi tuổi, không thể tiếp tục lơ mơ nữa, Bạch Mộ Tuyết trước kia cũng được, oanh oanh yến yến cũng tốt, đều đã thành mây khói mắt, hiện giờ chỉ là một cô gái nhỏ mới trưởng thành, lại càng không làm nổi lên sóng to gió lớn gì, cô ta cảm thấy nếu cô ta không có biện pháp ngoan độc sợ là đời này cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn Vạn Ngọc Sơn cho đỡ nghiện.
Lý Thư Khanh châm một điếu thuốc một lần nữa, hút hai điếu, nói: "Không chơi nữa, về nhà ăn tết đi."
"A, chuyện hiếm lạ, thời đại này ai còn ăn Tết chứ." Một người cười nói.
"Đúng, một chút ý tứ cũng không có." Một người khác phụ họa.
Lý Thư Khanh đứng lên: "Cảm thấy không có ý là bởi vì không có việc gì để làm, hiện giờ tôi có việc làm rồi, cảm thấy tết năm nay đặc biệt thú vị."
Mọi người khó hiểu nhưng cũng lười quan tâm anh ta, tiếp tục uống rượu đánh bài, bài vừa thua đã chất một đống.
Lý Thư Khanh nói tin tức này cho nhóm bạn xấu kia, mấy người đều cực kỳ hưng phấn có điều lại không đoán được thái độ của Vạn Ngọc Sơn, hấp tấp đến xem có khi lại không tốt, nhỡ bị anh đánh đuổi chẳng phải là mất mặt sao, vì thế họ nhao nhao ra chủ ý muốn đến nhà họ Vạn xem náo nhiệt như thế nào.
Lục Nguyên nghi hoặc nói: "Năm đó không phải lão Vạn vì cái tên họ Bạch kia mà lui lại hôn sự này rồi sao?"
Thành Nham trả lời anh ta: "Năm đó ông cụ Vạn ra đi quá đột ngột, người trong họ loạn một thời gian, cậu ta tập chung toàn bộ tinh lực vào trị loạn, đoán chừng đã dặn dò cho người khác lui nhưng không lui thành công."
Lục Nguyên nói: "Lão Vạn cũng đủ lạnh lùng, cậu ta yêu người họ Bạch kia, yêu đến mức không thể không có, kết quả người ta mới xuất ngoại ba năm đã bỏ rơi cậu ta, hiện giờ lại có một cô gái nhỏ tới, mặt mũi cũng chưa từng thấy lại nói muốn kết hôn, đây là số phận gì chứ."
Lý Thư Khanh cười đến híp mắt thành một đường, cho tới lúc này, lão Vạn chưa từng đấu lại ông nội anh, hiện giờ vị hôn thê nhỏ kia tìm tới cửa, chắc chắn trong lòng lão Vạn lúc này đang rất tức giận, người đẹp nhỏ kia phải chịu khổ rồi, thật sự đáng thương mà, anh ta trả lời: "Chúng ta đi chúc tết bà cụ giống mấy năm trước thôi mà."
Đến nhà họ Vạn, trộm thời gian nhìn người thì vẫn sẽ tìm được cơ hội, trừ phi Vạn Ngọc Sơn giấu người ở viện sau, không cho lộ mặt.
Mọi người đều đè lòng hiếu kỳ xuống, chìm vào giấc ngủ trong sự phấn khích không thể lý giải được.
Ngày hôm sau Vạn Ngọc Sơn dậy sớm, ra ngoài nhìn thấy toàn bộ sân được phủ đầy tuyết. Trận tuyết rơi ở Hàng Châu thật sự đúng lúc, anh không có tâm tư ngắm cảnh tuyết, vội vàng đi vào viện của bà cụ. Khi đi tới sân của mình, thấy cửa viện mở rộng. Từ Tố Phương đang quét tuyết, lại nhìn về phía chính phòng, trong phòng tối đen, không có động tĩnh gì, anh đi tới hỏi: "Cô ấy còn đang ngủ?"
"Vâng."
"Tối hôm qua đã khóc?"
"Tôi không nghe thấy tiếng khóc, ngược lại cô ấy gọi Minh Nghĩa đến, nói hôm nay muốn về nhà, xin cậu ấy hỗ trợ."
"À." Vạn Ngọc Sơn tiếp tục đi về phía trước.
Bà cụ Vạn đã bày đồ ăn sáng, cháo thanh đạm thêm đồ ăn vặt, anh ngồi xuống, chờ bà cụ cũng ngồi anh mới cầm lấy đũa.
"Ban đêm uống rượu đến điên rồi?" Bà cụ Vạn hỏi anh.
Sắc mặt Vạn Ngọc Sơn như thường, trả lời: "Uống nhiều một chút để bà quan tâm."
"Vãn Nguyệt sai người đến xin bà thả cô ấy về, bà không chấp nhận, Ngọc Sơn, người đã nhận, cháu không nhận cũng phải nhận nếu không sẽ là bà tạo nghiệt."
Vạn Ngọc Sơn ăn một bát cháo rất chậm, nuốt miếng cuối cùng xuống, nói: "Cháu nghe bà nói."
"Được rồi, bà đã gửi thư cho nhà họ Tạ, sang năm sẽ làm lễ cho các cháu, đợi cuối tháng đến tuổi pháp lý lại đi công chứng."
Vạn Ngọc Sơn nói: "Cháu nghe bà."
"Có phải trong lòng cháu không thoải mái không?"
"Cực kỳ vui vẻ."
"Vậy thì tốt rồi, múc cho bà một chén cháo, bà đói bụng."
Vạn Ngọc Sơn múc một chén cháo cho bà ấy, đợi bà ấy ăn xong, anh lại ngồi cùng bà ấy một lát mới đứng dậy đi ra ngoài.
Bà cụ Vạn thở phào nhẹ nhõm, nói với Thu Mạn: "Đúng là tôi có sợ thằng bé không chấp nhận."
"Ngọc Sơn hiếu thuận, chỉ cần ngài nói, cậu ấy đều chịu nghe."
"Lát nữa đi xem Vãn Nguyệt, đừng để Ngọc Sơn dọa sợ."
"Tôi đã đi xem qua, lúc trước đã mặc xong quần áo rồi, nói chờ sáng nay tới đây tạm biệt với ngài sau lại thay áo ngủ ngủ, đoán chừng là hôm qua quá mệt mỏi, lúc này vẫn ngủ."
"Làm khó con bé rồi, tuổi còn nhỏ như vậy, thật khó mà bình tĩnh lại." Bà cụ Vạn thở dài, lại nói: "Hôn sự này mặc dù là ông nội nó cùng nhà họ Tạ định ước bằng miệng nhưng mấy năm nay nhà họ Tạ vẫn giữ lời hứa, chúng ta cũng không thể làm người bội bạc bội nghĩa kia, vốn tôi nghĩ sẽ đáp ứng tâm nguyện của Ngọc Sơn, nếu thằng bé tìm được người nó thích thì tôi sẽ dùng thể diện này đến cửa nhà họ Tạ bỏ mối hôn sự này nhưng bà xem, nhiều năm như vậy nó cũng không tìm, ngay cả Ngọc Đình cũng đã kết hôn rồi mà nó còn đơn độc, cái này không thể trách tôi, con gái người ta lớn hơn một chút cũng phải lập gia đình, nếu bị nó kéo chân không tìm được người tốt thì tội của chúng ta quá lớn rồi."
Thu Mạn phụ họa nói: "Ông cụ sắp xếp vẫn luôn là nghiêm cẩn nhất, tôi tin lần này cũng sẽ không sai."
Bà cụ Vạn nói: "Ước gì như vậy."
Hai người lại nói chuyện một chút về những gì cần chuẩn bị khi kết hôn vào năm sau.
Tạ Vãn Nguyệt đang ngủ vẫn chưa biết, vận mệnh của cô đã xảy ra bước ngoặt mà bây giờ cô không thể chống lại.