Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 45

“Mùi gì?” Cảnh sát Ngô ở bên cạnh cố gắng giúp cô đánh thức hoàn toàn ký ức và giác quan của mình.

“…” Tưởng Thiên Du hít sâu một hơi, không chắc chắn nghiêng đầu: “Có hơi quen thuộc…”

Đó là mùi rất giống mùi xăng dầu hòa với mùi gỗ, lại thêm lúc ấy xảy ra tai nạn khi đang có mưa phùn, nước mưa, bùn đất, máu và mùi khí thải xe hơi che giấu tối đa các đặc điểm trên người đối phương làm cho việc phân biệt trở nên khó khăn hơn.

Nếu như không phải mùi hương mơ hồ này thật sự mang đến cho cô cảm giác quen thuộc thì có lẽ là ngay từ đầu cô đã bỏ qua nó rồi.

Chờ đã!

Tại thời điểm ký ức đang chìm vào trong nỗi lo lắng, Tưởng Thiên Du vô thức nín thở.

Ngộ nhỡ người cảm thấy quen thuộc với mùi hương này không phải là thân thể của Chu Nhã mà chính là cô thì sao đây? Từ khi cô tỉnh dậy từ trong cơ thể của Chu Nhã, tính toán đâu ra đấy thì cũng không lâu, những người cô đã gặp, những gì cô đã trải qua đều rất có hạn.

Ở đâu… Cuối cùng thì cô đã từng ngửi thấy mùi hương này ở đâu…

Những ký ức ít ỏi dường như đã biến thành những mảnh vỡ giống như bông tuyết bay giữa không trung, cô ngửa đầu cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ hình ảnh ấy.

Nổi gân xanh, trên mu bàn tay có vết sẹo mờ nhạt.

Ngược đèn xe dẫn đến việc giày thể thao trông hơi cũ kỹ và thay đổi màu sắc.

Mùi xăng hòa với mùi gỗ trên người.

Vài ký ức đặc biệt tạo thành vòng tròn trước mắt cô, tung bay rồi lại rơi xuống, dường như đang cười nhạo cô không bao giờ nhận ra điểm mấu chốt trong đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, Kỳ Tử Ngang dựa vào cửa nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế thẩm vấn, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, sau đó anh lại tiến hành trao đổi ánh mắt với cảnh sát Ngô, lo lắng có nên cứng rắn kêu dừng lại hay không.

Dù sao thì thoạt nhìn đối phương cũng vô cùng khó chịu, cho dù là vì phá án thì bọn họ cũng không muốn nhìn thấy người liên quan đến vụ án xuất hiện bóng ma tâm lý, hơn nữa Chu Nhã còn là nạn nhân của vụ án gây tai nạn rồi bỏ trốn.

Đột nhiên Tưởng Thiên Du đứng bật dậy từ trên ghế, cô không ngừng thở dốc, khàn giọng nói: “Là gã!”

“Là kẻ bắt cóc con tin trong bệnh viện, là gã!”

Cô nói lời này vô cùng chắc chắn, bởi vì khi vụ án bắt cóc con tin xảy ra thì cô đã tiếp xúc gần với gã bắt cóc, hẳn là cô sẽ không nhìn lầm các chi tiết trên người đối phương.

Lý do mà lúc trước cô không thể liên tưởng hai người này với nhau, thật sự là vì lúc đó cho dù có bắn đại bác thì cũng không thể ngờ được.

Vào ngày xảy ra vụ bắt cóc con tin trong bệnh viện, cô bị trói và ném xuống đất, cô cũng nhìn thấy rõ ràng những vết sẹo trên mu bàn tay của đối phương.

Bàn tay cầm dao của gã bắt cóc vô cùng thô ráp và nổi gân xanh, trong nháy mắt đã trùng khớp hoàn mỹ với bàn tay nắm chặt vô lăng trong ký ức Chu Nhã.

Và bởi vì lúc đó có một y tá bị gã bắt cóc đâm bị thương chảy máu, cô lại ngã trên mặt đất nên đương nhiên là cũng ngửi thấy mùi máu hòa với mùi xăng và gỗ trên người gã bắt cóc, chẳng trách cô lại cảm thấy có mùi tương tự như hiện trường vụ tai nạn.

Nghe thấy cô xác nhận, cảnh sát Ngô và Lục Lê đều lộ ra biểu tình có chút khϊếp sợ, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện khóe mắt và đuôi mày của hai người đều mang theo vẻ vui mừng.