Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 42

Người trưởng thành nên vẫn có cảm giác chừng mực, chỉ là một đồng nghiệp làm việc trong công ty mà thôi, cứ hỏi mãi vấn đề mà người trong cuộc không muốn đề cập thì rõ ràng cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Vì vậy, Đoàn A Na nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi Triệu Toàn, hôm qua sếp yêu cầu bà thông báo về nhu cầu của khách hàng trong cuộc họp đó…”

Tưởng Thiên Du nhìn hai người đối diện bắt đầu tán gẫu về công việc, lại tiếp tục khổ sở cay đắng uống cà phê đen.

Tiếp thêm sinh lực.

Sau bữa trưa đơn giản thì ba người vội vàng rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, Đoàn A Na thấy thời gian còn sớm nên đề nghị đi dạo ở siêu thị cách đây khoảng bảy tám phút đi bộ.

Triệu Toàn không có ý kiến, đương nhiên là Tưởng Thiên Du cũng sẽ không từ chối.

Nhưng mà ngay trên đường đến siêu thị, Tưởng Thiên Du phát hiện điện thoại trong túi áo khoác đang rung lên liên tục, cô lấy ra xem, khi nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình thì có chút bất ngờ chớp mắt.

“Cảnh sát Kỳ?” Bước chân của cô chợt chậm lại.

Sau khi nghe được xưng hô này thì Đoàn A Na và Triệu Toàn đang đi nhanh hơn cô đều đồng loạt dừng lại cách đó hơn mười mét, cả hai đều quay đầu tò mò nhìn cô.

“Cô Chu.” Bên kia ống nghe truyền đến giọng nam quen thuộc: “Về việc cô là người bị hại trong vụ án gây tai nạn rồi bỏ trốn, bây giờ đã có tiến triển quan trọng rồi, nếu như cô không bận thì có thể mời cô đến Cục cảnh sát thành phố Giang được không?”

Cục cảnh sát?

Trong đầu Tưởng Thiên Du lóe lên một ít phỏng đoán, thế nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ khó hiểu mà hỏi: “Khi nào thì vụ án giao thông cũng thuộc quyền quản lý của tổ trọng án thế?”

Hẳn là Kỳ Tử Ngang đã bị dáng vẻ biết rõ còn cố hỏi của cô làm cho sửng sốt, nhưng mà anh nhanh chóng cười khẽ rồi nói: “Vậy hai giờ chiều nay gặp?”

Tút tút…Tút…

Sau khi nghe tiếng cúp máy truyền đến bên tai, Tưởng Thiên Du bĩu môi, sau vài lần tiếp xúc thì hình như đối phương cho rằng bản thân đã có thể hiểu rõ cô rồi.

Thấy cô đã ngắt máy, lúc này Đoàn A Na với Triệu Toàn mới tiến lại gần.

“Nhã Nhã, là cảnh sát hả? Tui chỉ muốn hỏi là chuyện này đã xong chưa thế? Tại sao bọn họ lại không đi bắt người xấu mà cứ nhìn chằm chằm vào cô bạn gái cũ như bà vậy?” Đoàn A Na lẩm bẩm phàn nàn: “Bà có muốn xin nghỉ không? Chắc chắn là sếp sẽ lại lải nhải với bà đấy.”

Lượng công việc hằng ngày của Thiết Kế Trung Nguyên vô cùng phức tạp, trước đó Chu Nhã bất ngờ bị tai nạn xe cộ, sếp cũng đã sứt đầu mẻ trán vì muốn tìm người tiếp nhận công việc của cô rồi, ai ngờ sau khi cô xuất viện vẫn luôn chạy ra ngoài, vì lẽ đó mà trong lòng sếp vô cùng không vui.

“Có lải nhải cũng không còn cách nào, thân là một công dân tốt, dù sao thì cũng phải tích cực phối hợp với công tác của cảnh sát mà!” Tưởng Thiên Du nhẹ nhàng an ủi.

“Chẳng lẽ cảnh sát vẫn còn nghi ngờ là bà gϊếŧ Đinh Thiên Lãng hả?” Đoàn A Na tức giận không giữ mồm giữ miệng, mà Triệu Toàn ở bên cạnh, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng dường như trong lòng cô ấy cũng muốn hỏi như thế.