Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 37

Chờ đến khi Tưởng Thiên Du quay trở lại ghế dài từ nhà vệ sinh, ngoài ý muốn phát hiện Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đều đã thu dọn đồ đạc và đứng ở đó, giống như chuẩn bị rời đi.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ đến đây chào tạm biệt thân thiện nhưng không ngờ lại bị Kỳ Tử Ngang không nói lời nào cưỡng ép ra khỏi hộp đêm, khi đi thẳng đến ven đường cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Đã gần một giờ sáng rồi, cô Chu lên xe đi, chúng tôi sẽ đưa cô về nhà.” Kỳ Tử Ngang vừa nói vừa hất cằm nhìn về phía chiếc xe vừa được Lục Lê lái tới cách đó không xa.

Mặc dù anh không hiểu hết suy nghĩ thật sự của Tưởng Thiên Du nhưng anh cũng đã cơ bản xác định được đối phương không phải là người có tính cách điềm đạm rồi.

Nhưng đây không phải là những rắc rối nhỏ bé thường gặp trong công việc hoặc là cuộc sống ngày thường, án mạng vốn là trách nhiệm của cảnh sát bọn họ, nếu người bình thường không cẩn thận lẫn vào quá sâu, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa.

Nghĩ đến đây, anh nhớ đến vụ gây án xong bỏ trốn, chưa xác định được hung thủ kia thì lại nhíu mày chặt hơn.

Nếu như hôm nay đã tình cờ bị anh bắt gặp thì anh cũng không thể mặc kệ chuyện này được nữa.

Kỳ Tử Ngang hơi nghiêng mặt nhìn bóng người nhỏ nhắn đang quấn chặt áo khoác của mình trong gió đêm lạnh lẽo ở cạnh bên, quả thật là hoàn toàn trái ngược với những người đàn ông và phụ nữ vừa rồi.

Cô nổi bật như thế, để một mình cô ở đây thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ như thế.

“…” Tưởng Thiên Du chỉ do dự một lát rồi cất bước đi về phía chiếc xe kia.

Nếu có trách thì chỉ có thể trách tinh thần chính nghĩa và cảm giác sứ mệnh của cảnh sát đều quá cao cả, cô vì hiểu rõ chuyện này nên mới không định đôi co gì với hai người này. Hơn nữa cũng không thể nói là đêm nay không có thu hoạch được gì, ít nhất thì cũng có thể xác định được rằng hộp đêm “Blood” này thật sự là một trong những địa điểm mà Đinh Thiên Lãng thường xuyên lui tới khi còn sống.

Ngay khi bàn tay đặt lên cửa xe, cô đột nhiên dừng lại thất thần nhìn bóng lưng của một người đang đứng cách đó vài chục mét.

Kỳ Tử Ngang vừa mới mở cửa ghế phụ thì phát hiện ra vẻ khác thường của cô nên cũng nhìn theo tầm mắt cô, nhưng mà anh cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng mờ nhạt, cũng không phát hiện có gì đặc biệt cả.

Chẳng mấy chốc thì Tưởng Thiên Du đã thu hồi ánh mắt và lưu loát ngồi vào trong xe.

Trong lúc Lục Lê khởi động xe, Kỳ Tử Ngang ở ghế lái phụ nhìn vào gương chiếu hậu quan sát người đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh giống như vô tình hỏi: “Vừa gặp người quen à?”

Vừa rồi anh đã nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt cô hiện lên vẻ do dự, thân phận đặc thù của Chu Nhã trong vụ án mạng này, cộng thêm độ nhạy cảm nghề nghiệp của bản thân khiến anh không thể xem nhẹ được điều đó nên mới thăm dò hỏi cô.

Chẳng biết tại sao, Kỳ Tử Ngang luôn cảm thấy hình như người đang ngồi ở ghế sau có chỗ nào đó không thích hợp.

“Cũng không hẳn là người quen.” Tưởng Thiên Du có chút không chắc chắn, cô chớp mắt: “Khi nãy ở trong hộp đêm, hình như tôi đã nhìn thấy viện trưởng Vương.”

“Anh biết mà, là viện trưởng Vương trong bệnh viện lúc trước tôi đã nằm viện đấy.” Cô lại giải thích thêm.