Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 27

Đương nhiên Kỳ Tử Ngang sẽ không ngăn lại, chỉ lặng lặng nhìn cô xoay người đi ra ngoài cửa lớn đại đội cảnh sát giao thông và đứng ở ven đường chờ xe, vừa chờ vừa bấm điện thoại, như đang nói chuyện với người khác qua mạng xã hội.

Lục Lê chẳng biết đã từ bao giờ bỗng nhiên miễn cưỡng giơ tay đặt lên vai phải của anh, hơi kiễng chân nhìn ra ngoài, hỏi: “Lại đi rồi?”

“Đội trưởng Kỳ nè, anh nói hôm nay chúng ta tới đội cảnh sát giao thông cả một ngày trừ tìm được chiếc xe gây tai nạn ra thì chẳng phải là không có tiến triển gì nữa sao?”

Lục Lê còn hy vọng nhận được sự đột phá lớn từ chỗ tài xế gây ra tai nạn cơ, hoặc là người bị đâm nhớ được gì đó cũng được, kết quả là lãng phí thời gian sức lực mà chẳng có tiến triển gì mới.

Kỳ Tử Ngang không để ý tới sự oán giận của anh ta, sau khi xác định Chu Nhã đã lên taxi anh mới hỏi lại: “Phối hợp với bên cảnh sát giao thông ổn chứ?”

“Tôi đã làm thì anh cứ yên tâm!” Lục Lê vỗ mạnh vào ngực mình: “Đội trưởng Vương đồng ý sẽ cho chuyên gia phụ trách vụ án chiếc xe jeep chạy trốn bị trộm hồi trước rồi, nhưng mà dù sao thì cũng lâu rồi, không mấy hy vọng.”

“Ừ, giục bên kỹ thuật tăng tốc độ tìm dấu vân tay và DNA trong xe đi, có lẽ sẽ có phát hiện mới đấy.”

“Đã biết.” Nói việc chính xong lòng hiếu kỳ của Lục Lê lại lên ngôi: “Đội trưởng Kỳ, lúc nãy tôi ở trong thấy anh với Chu Nhã nói chuyện một lúc lâu đó, cô ta có giống như những người khác có liên quan tới vụ án liên tục muốn chứng minh bản thân trong sạch không?”

“Hoàn toàn ngược lại.” Ngữ khí của Kỳ Tử Ngang nhiều ít cũng mang chút thần kỳ.

Anh cảm thấy người phụ nữ tên Chu Nhã này làm gì cũng trái ngược, mỗi một tiếng nói hành vi sau khi tỉnh lại ở bệnh viện của cô ta đều làm sự hiềm nghi của bản thân tăng lên một bước.

Đôi khi anh cũng sẽ suy nghĩ xem những gì người kia khai là thật hay là để nhiễu loạn phương hướng điều tra của cảnh sát giúp cô ta thoát thân an toàn hay không.

Rốt cuộc thì anh thật sự chưa từng thấy người nào bị cảnh sát cho là nghi phạm khả nghi nhất còn thường xuyên nhảy nhót trước mặt cảnh sát như cô ta, sôi động như một nghi phạm giả vậy, thậm chí còn khiến anh có cảm giác người kia hình như đang muốn dẫn đường cho cảnh sát điều tra.

Tin.

Hay là không tin.

Hai lực chọn để ở trước mặt lại làm anh khó có được phút suy tư.

“Ngược lại? Ngược lại cái gì?” Lục Lê không nhận ra điều khác thường của tổ trưởng nhà mình mà vẫn tiếp tục hỏi mãi.

Kỳ Tử Ngang cũng không giải thích mà chỉ hất cái tay trên vai mình ra, đi tới chỗ xe đậu.