“Cô Chu ơi?” Vị cảnh sát giao thông kia đưa cô vào văn phòng rồi mời cô ngồi lên sô pha, sau đó còn tri kỷ lấy một ly nước ấm đặt lên bàn trà: “Lần gặp mặt trước đây thân thể của cô còn chưa hoàn toàn hồi phục, giờ có khá hơn chút nào không?”
“Tôi biết công việc liên quan tới việc sau sự cố và hỏi thông tin từ người trong cuộc sẽ làm người đó thấy khó chịu, nên lúc sau nếu cô thấy không thoải mái thì chúng ta có thể dừng lại ngay lập tức. Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể phối hợp hết mình, dù sao thì trước mắt cũng chỉ phát hiện được chiếc xe gây chuyện nhưng vẫn chưa bắt được tài xế, tin tức người bị hại cung cấp rất quan trọng với cảnh sát.”
Tưởng Thiên Du nghe vậy thì sảng khoái gật đầu.
“Ok, vậy giờ chúng ta bắt đầu nhé?” Cảnh sát giao thông nói xong rồi liếc qua đồng nghiệp ở bàn đối diện, thấy người kia đã chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép thì mới hỏi câu hỏi đầu tiên: “Cô Chu, đêm xảy ra vụ án cũng là đêm mùng mười tại sao cô lại chọn đi vào con đường nhỏ đó?”
Câu hỏi này vừa nghe thì thấy kỳ quái nhưng khi cẩn thận suy nghĩ thì chúng ta có thể hiểu được lý do.
Vốn dĩ bên đội cảnh sát giao thông chỉ coi vụ tai nạn giao thông của Chu Nhã là một vụ gây tội chạy trốn bình thường, cảm thấy tài xế gây chuyện có thể là lái xe lúc say xỉn, chưa tới trình độ cực đoan.
Nhưng giờ Tổ Trọng Án bên Cục Cảnh Sát thành phố lộ ra chút tiếng gió làm vụ án ngay lập tức trở nên phức tạp hơn.
Tưởng Thiên Du hơi cúi đầu, hơn nửa ngày cũng không trả lời lại câu hỏi của cảnh sát, cuối cùng chỉ ngẩng đầu lên đưa ra một yêu cầu: “Đồng chí cảnh sát, lúc nãy trong điện thoại anh nói là đã tìm được chiếc xe đâm tôi phải không? Không biết là tôi có thể xem một chút không?”
Vị cảnh sát giao thông kia chần chờ một lúc, lúc sau không do dự gì nhiều mà lấy một tấm ảnh từ bàn làm việc của mình ra.
Tưởng Thiên Du thuận thế nhận lấy rồi nhẹ nhàng cảm ơn, sau đó dồn mắt vào tấm ảnh.
Hình như là một khu đất hoang ít người qua lại, chiếc xe được đỗ ở giữa những mầm cây mới nhú xanh mướt.
Đó là một chiếc xe jeep đen, trước xe có dấu vết bị lõm vào do va chạm rõ ràng.
Trên thân xe tràn ngập vết xước, đèn pha ở một bên cũng đã vỡ, chỉ là không biết là va đập do đâm phải người hay là va đập trong quá trình chạy trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này.
Tích…
Tưởng Thiên Du bỗng cảm thấy bên tai vang lên tiếng loa dồn dập, tiếp đó trước mắt bị một mảnh sáng trắng chói mù, mơ hồ còn có thể thấy hình dạng đèn xe.
Cô nín thở theo bản năng, không biết qua bao lâu trên trán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, cô thở ra một hơi.
Rất rõ ràng, bức ảnh chiếc xe gây chuyện lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ ký ức của Chu Nhã một lần nữa, tiếc là lần này chỉ có một đoạn ngắn không đầu không đuôi thế thôi.
Hai vị cảnh sát giao thông cùng phòng đương nhiên chú ý tới sắc mặt không tốt lắm và thân thể không tự chủ được phát run của người phụ nữ trên ghế sô pha, hai người không khỏi liếc nhau một cái, đều cảm thấy sợ là hôm nay không có tiến triển gì rồi.
Đối với bọn họ Chu Nhã là nạn nhân trong vụ tài xế gây ra tai nạn rồi bỏ trốn nên đương nhiên sẽ không có bất cứ cảm xúc soi xét nghi ngờ nào với cô, lúc này vị cảnh sát ban đầu mở miệng nói: “Nếu cô Chu thấy khó chịu thì…”
“Không.” Tưởng Thiên Du nhấp một ngụm nước trong cái ly giấy dùng một lần, vừa lắc đầu vừa nhẹ nhàng nói: “Không khó chịu.”