Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 15

“Sao cãi nhau suốt ba tiếng được.” Tưởng Thiên Du phủ nhận lắc đầu: “Sau khi tôi đi khỏi chỗ Đinh Thiên Lãng thì trùng hợp nhận được điện thoại từ công ty, nói là khách hàng của hạng mục tôi phụ trách không mấy hài lòng với phương án mới giao. Lúc ấy vội mà tôi lại mang máy tính theo người nên đã ở dưới tầng sửa chữa lại một chút, đợi tới khi xử lý xong tôi mới về nhà. À đúng rồi, mấy người đừng đổ hết sức lực vào người bạn gái cũ là tôi, còn không bằng đi điều tra cái đống quan hệ tình cảm thối nát của Đinh Thiên Lãng đi. Trước đấy chúng tôi chia tay cũng là vì anh ta nɠɵạı ŧìиɧ. Nếu tôi là cảnh sát thì sẽ điều tra xem anh ta có chọc phải người không nên chọc hay không.”

“Cô Chu có gì để chứng minh lời của cô là sự thật?” Trên mặt Lục Lê đã rất bất mãn, mở miệng.

“Tiếc là điện thoại của tôi đã vỡ nát trong vụ tai nạn nhưng đối với cảnh sát thì việc lấy lịch sử điện thoại gần đây không phải là chuyện gì khó nhỉ?” Tưởng Thiên Du hỏi ngược lại.

“Tôi đã nói hết rồi, hai người hỏi gì tôi cũng đã đều trả lời, nếu hai người không tin thì hình như việc chứng minh độ chân thật của lời nói không liên quan tới tôi đi? Đây không phải thế mạnh của cảnh sát à?”

“…”

Lục Lê cảm thấy rất bực mình nhưng ngại với người phụ nữ ngồi đối diện vẫn không được xác định là nghi phạm nên chỉ có thể cố nuốt lời châm biếm vào bụng.

Mà Kỳ Tử Ngang ở bên cạnh đã sớm thu được ánh mắt của Lục Lê giờ đã giãn mày, vươn tay lấy máy tính bảng trên bàn về rồi thong thả nói: “Cảm ơn sự phối hợp hôm nay của cô Chu, hy vọng sau này cô Chu có thể giữ liên lạc để tiện cho việc liên hệ với cảnh sát.”

Lời này vừa ra khỏi miệng biểu thị màn thẩm vấn không chính thức hôm nay đã kết thúc, Lục Lê ngồi bên người anh khó nén kinh ngạc, nhưng lại rất biết điều không nói thêm gì nữa.

Kỳ Tử Ngang bỗng nhìn thoáng qua đồng hồ, giọng đầy vẻ có lỗi: “Hình như trời bên ngoài còn chưa sáng nữa, để tôi cho người giúp cô Chu gọi xe về nhé?”

Tưởng Thiên Du khom lưng xách túi thịt vịt dưới đất lên mỉm cười từ chối.

“Không phiền cảnh sát Kỳ đâu, tôi đã đặt xe trên điện thoại rồi, vài phút nữa xe sẽ tới cửa đón tôi, hai người cứ đi làm việc tiếp đi.” Nói xong cô đi tới mở cánh cửa phòng thẩm vấn ra, dáng người mảnh khảnh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa kim loại lạnh lẽo.

Một tiếng “cạch” vang lên cửa kim loại bị đóng lại, mà phòng thẩm vấn cũng chìm vào yên tĩnh.

Nhưng bầu không khí yên lặng mau chóng bị Lục Lê đánh vỡ: “Đội trưởng Kỳ, anh cảm thấy độ chân thật trong lời nói vừa nãy của Chu Nhã là bao nhiêu?”

Ai ngờ Kỳ Tử Ngang chỉ nhướng mày rậm, trên gương mặt đẹp trai nghiêm nghị lộ ra sự giảo hoạt không hợp với bề ngoài, xong lại không trả lời thẳng vào vấn đề của anh ta mà khẽ mỉm cười: “Cậu còn nhớ trước khi vào căn phòng này chúng ta nói cái gì không?”

Lục Lê kiềm lại biểu cảm: “Ý anh là Chu Nhã có ý đồ gì đó nên lần này mới tới cục của chúng ta.”

Nói tới đó thì anh ta nhíu mày: “Nhưng mà cô ta có được thứ gì đâu? Nhiều nhất là biết trong tay chúng ta có video camera quay lại cảnh cô ta ra vào Anh Hoa Uyển.”