Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 13

Kỳ Tử Ngang không định giải thích quá nhiều mà chỉ xoay người nhìn về phía hai người Từ Lập Đạt gật đầu: “Anh Từ anh Trương hôm nay vất vả cho hai người rồi, cả hai về nghỉ ngơi trước đi, để tôi cùng Lục Lê đi gặp cô ta là được.”

Hai người kia cũng không lề mề, theo dõi vốn là một việc tiêu tốn rất nhiều sức lực, lại chạy khắp nơi cả đêm nữa, đúng là tra tấn người ta mà.

Ngay khi Kỳ Tử Ngang cùng Lục Lê ra khỏi phòng quan sát chuẩn bị đi vào phòng thẩm vấn thì Lục Lê vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ nên đã mở miệng hỏi: “Đội trưởng Kỳ, ‘theo nhu cầu’ anh vừa nói là có ý gì vậy?”

“Cậu cảm thấy Chu Nhã là loại người gì?” Kỳ Tử Ngang không đáp mà dừng bước hỏi lại một câu.

Lục Lê cẩn thận nhớ lại những gì xảy ra ở bệnh viện mấy ngày trước, cuối cùng có chút không cam lòng giật giật môi: “Giảo hoạt… Có chút thông minh đi, hơn nữa đánh nhau rất giỏi, cơ mà khi chúng ta điều tra cô ta lại không phát hiện cô ta mạnh tới mức có thể nhẹ nhàng đánh gục một người đàn ông cao lớn nha!”

“Chu Nhã có năng lực này, mà hiện trường vụ án lại không phát hiện nhiều dấu vết giãy giụa, không thể xâu chuỗi ngay được!”

“Vậy nên nói sau khi cô ta xảy ra tai nạn ký ức tạm thời bị thiếu hụt có khi cũng là muốn trốn tránh sự điều tra của cảnh sát!”

“Như cậu nói, cô ta khá thông minh.” Kỳ Tử Ngang đúng lúc đánh gãy anh ta lải nhải, trên mặt lại không có biểu tình gì, không rõ là tán đồng hay phản bác: “Cho nên chút thông minh này chỉ đủ để cô ta tiêu hủy dấu vết của mình tại hiện trường mà lại bỏ qua cameras?”

“Hay là nói chút thông minh này của cô ta chỉ đủ để lấy cái cớ là mất trí nhớ để trốn tránh, lại không chút kiêng dè mà xuất hiện ở gần hiện trường vụ án lần nữa để cảnh sát nghi ngờ?”

“Cũng đúng.” Lục Lê nghe xong thì thấy mông lung: “Vậy rốt cuộc là cô ta muốn làm cái gì?”

Kỳ Tử Ngang vỗ vỗ máy tính bảng trong tay, hơi nheo mắt sải bước dài đi thẳng vào phòng thẩm vấn.

“Phải nói là cuối cùng cô ta muốn cái gì.”

Cùm cụp.

Theo tiếng giòn vang từ cửa phòng Tưởng Thiên Du ngồi trên ghế thẳng lưng lên, quên cả việc đưa mắt qua mỉm cười.

“Xin lỗi, vừa nãy có vài việc chậm trễ.”

Kỳ Tử Ngang với Lục Lê ngồi ở đầu khác của cái bàn, không biết là giải thích hay trấn an mà ném ra một câu như vậy.

Tưởng Thiên Du lại không thèm để ý là chỉ nhướng mày liễu: “Công việc của cảnh sát vốn rất vội, tôi hiểu mà.”

Cô đương nhiên là hiểu.

Cảnh sát vốn nên quan sát hành vi cử chỉ của nghi phạm để phân tích tâm lý nghi phạm, sau khi bắt được nhược điểm thì đánh tan phòng tuyến tâm lý nghi phạm bằng một đòn duy nhất.

Tuy lúc cô làm đặc cảnh không tham gia vào những buổi thẩm vấn nhưng ở lâu như vậy, dù chỉ lâu lâu nhìn thấy thì cũng đã sớm hiểu rõ thủ đoạn của bọn họ rồi.

“Không biết cảnh sát Kỳ muốn lấy thông tin gì từ tôi?” Trên mặt Tưởng Thiên Du vẫn treo nụ cười thân thiện như cũ, lời thốt ra miệng lại đi thẳng vào vấn đề vượt khỏi dự đoán của cảnh sát, đôi mắt hạnh dưới ánh đèn có vẻ vừa sáng rọi vừa chân thành.

Đột nhiên vô thẳng vấn đề thế này làm Lục Lê ngơ ra, anh ta tự nhiên mà liếc về phía người đàn ông bên cạnh.

Nhưng hình như Kỳ Tử Ngang không cảm thấy thái độ của Tưởng Thiên Du có gì lạ, nếu người kia không định vòng vo tam quốc thì anh cũng vui vẻ nhẹ nhàng.

Anh mở máy tính bảng trong tay ra, sau đó mở một đoạn video rồi cho người kia xem.