Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 26: Gặp Lại Nông Dân A (2)

"Chú Đạt, kỹ năng của các người đều trâu bò như vậy sao? Trông thật sự lợi hại!"

"À, cái này còn chưa là gì, có người chỉ vung tay lên là đã xong một mẫu đất, đó mới gọi là lợi hại!"

Đối với loại người giải quyết công việc nông trại chỉ trong vòng mấy phút này, Lý Đạt cực kỳ hâm mộ, đáng tiếc, trong thôn bọn họ còn chưa có được người lợi hại như vậy.

"Vậy lúa mì này mất bao lâu mới có thể trưởng thành và thu hoạch được?" Nhìn thấy phương thức trồng trọt của Lý Đạt hoàn toàn khác biệt với mình, cô mới ý thức được, có thể thể xem nơi này như một trò chơi, như vậy, có phải chưa tới vài ngày là có thể thu hoạch được lúa mì hay không?

"Khoảng một tháng."

Tuy rằng có chút chênh lệch với tưởng tượng mười ngày nửa tháng của Bạch Tiểu Ngư, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận, ít nhất không cần phải chờ tới mấy tháng.

"Chú Đạt, cho tôi hỏi chút, kỹ năng của chú sao lợi hại như vậy?"

Đã qua mấy ngày, về cơ bản thì kỹ năng của Bạch Tiểu Ngư đều là kỹ năng sơ cấp, cô còn chưa biết được cách để thăng cấp kỹ năng, thật vất vả mới làm quen được người có kỹ năng trung cấp, hơn nữa người ta còn có thiện cảm với mình, không hỏi một chút, cô đều cảm thấy có lỗi với chính mình.

"Cái này thì tôi cũng không biết. . . Chỉ biết thời điểm có được kỹ năng thì đã cao như vậy rồi. Kỹ năng trồng trọt trong làng chúng ta đều cao, đều là lão nông có kinh nghiệm, có lẽ phải trồng nhiều loại đất!"

Đối với đáp án Lý Đạt mà đưa ra, Bạch Tiểu Ngư cũng từng nghĩ tới, việc thăng cấp kỹ năng chẳng qua là luyện tập cho hoàn hảo, có lẽ dùng kỹ năng nhiều lần để tích lũy kinh nghiệm, cuối cùng thăng cấp? Mặc dù không thể nhìn thấy được tiến độ của kinh nghiệm kỹ năng.

Hoàn thành nhiệm vụ, Lý Đạt có một chút mong đợi hỏi: "Thưa ngài, ngài có thịt dư thừa hay không! Giống như lần trước, tôi có thể mua nó."

Lần này ra ngoài, mọi người trong nhà đều vô cùng chờ mong, hy vọng lại có thịt có thể ăn.

Bạch Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt "Muốn ăn thịt, muốn ăn thịt" của Lý Đạt, có chút không biết nói gì, tuy rằng là tận thế, nhưng trước mắt cô thật đúng là không quá thèm khát chút thịt kia.

"Gần đây cũng không săn được con mồi gì. . ."

Nhìn vẻ mặt Lý Đạt dần dần biến thành mất mát, Bạch Tiểu Ngư lại nói tiếp.

"Nhưng mà chỗ của tôi vẫn còn một cặp chân thỏ, hơi ít, không biết chú có ghét bỏ hay không."

Ánh mắt Lý Đạt sáng lên, vội vàng nói: "Không chê, không chê."

"5 đồng được chứ?"

"Cái này xem như tôi tặng chú, không cần trả tiền, coi như chúng ta kết giao bạn bè."

Bạch Tiểu Ngư lấy chân thỏ ra, nhét vào tay Lý Đạt.

"Vậy sao được chứ, ngài quá khách khí rồi. . ."

Vậy thì buông cái tay cầm chân thỏ ra đi! Bạch Tiểu Ngư có chút câm nín, nãy đúng là khẩu thị tâm phi mà.

Đưa tặng chân thỏ cho Lý Đạt quả nhiên là chuyện chính xác, cô lập tức nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở.

[Đinh, Lý Đạt +15 điểm hảo cảm, hảo cảm trước mắt 25.]

Thông tin của Lý Đạt quả nhiên cũng càng thêm chi tiết.

[Danh tính] Lý Đạt

[Thân phận] Thôn dân thôn **

[Kỹ năng] Thuật gieo trồng (trung cấp), thuật dệt may (sơ cấp)

[Hảo cảm] 25 (Lãnh chúa đại nhân tốt bụng)

[Tính cách] Thật thà thành thật

Không biết giới hạn độ hảo cảm là bao nhiêu, người chơi đầu tiên đạt được 100 điểm hảo cảm có thể nhận được phần thưởng hay không, Bạch Tiểu Ngư đặt vấn đề tăng cao độ hảo cảm của nhà mạo hiểm vào danh sách kế hoạch.

"Tôi còn một ít quả dại, cũng không đáng giá, chú có thể nếm thử."

Bạch Tiểu Ngư lấy ra một nắm quả kim anh.

"Ngài thật sự là một người tốt, thật sự cảm ơn ngài!"

Kết quả lại thu hoạch một thẻ người tốt, hệ thống thông báo độ hảo cảm + 2 điểm.

Xem ra, có thể lặp đi lặp lại, nhưng chỉ có những thứ mà đối phương cần hoặc thích thì hảo cảm mới có thể tăng nhiều, bằng không chỉ là vài điểm ít ỏi.

Có được kết luận, Bạch Tiểu Ngư cũng không tiếp tục tặng quà cho Lý Đạt. Một là vì không muốn để cho đối phương cảm thấy mình là một kẻ phá gia chi tử, hai là vì vật tư hiện tại vẫn còn rất thiếu, không có vật tư dư thừa để mình tiêu xài.

Tiễn Lý Đạt đi, chỉ chốc lát sau, nhà mạo hiểm nhận nhiệm vụ xây dựng nhà tranh liền xuất hiện trước mắt.

Là nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt thô kệch, dáng người cường tráng.

"Cô là ngươi muốn kiến tạo hai gian nhà tranh đúng không?"

Thanh âm vang dội, là giọng nói lớn.

Bạch Tiểu Ngư im lặng một hồi mới nói chuyện, "Hai nhiệm vụ đều do cậu nhận sao?"

"Đúng vậy, nhà tôi xây không có ai nói không tốt, không cần lo lắng về thời gian, tôi làm rất nhanh."

[Danh tính] Thôn dân D

[Thân phận] Thôn dân thôn **

[Kỹ năng] Thuật kiến tạo (sơ cấp)

Đối với những lời mà thôn dân D nói, Bạch Tiểu Ngư từ chối cho ý kiến.

Cô hơi khó xử, "Nhưng tôi còn chưa thu thập đủ cỏ tranh."

"Có gì mà khó chứ?" Thôn dân D vỗ ngực đảm bảo.

"Tôi thu thập cỏ tranh giúp cô, nhanh chóng thu thập, nhanh chóng xây xong nhà tranh, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!"

"A. . . Vậy thì cảm ơn cậu trước. . ."

Hiện tại mấy nhà thám hiểm đều tốt bụng như vậy sai? Còn có thể nhờ nhà thám hiểm giúp đỡ thu thập nguyên liệu thô?

Trong lúc Bạch Tiểu Ngư phân tâm suy nghĩ về vấn đề này, thôn dân D đã tự mình thu thập cỏ tranh ở gần doanh trại, hiển nhiên bản thân hắn là một người khá vội vàng.

Có người hỗ trợ cũng là chuyện tốt, chuyện hôm nay có thể hoàn thành sớm một chút, như vậy buổi tối liền có thể đi nghỉ sớm một chút.

Bạch Tiểu Ngư không nghĩ nhiều nữa, cũng gia nhập hàng ngũ thu thập cỏ tranh, dù sao trước mắt cũng không nhìn ra điểm bất lợi nào, đúng không?