Trong lúc chờ món chín, Bạch Tiểu Ngư lần nữa nhóm lửa, xiên thịt thỏ và một lượng nhỏ nấm rồi để nướng trên lửa.
Thỉnh thoảng lại lật xiên nướng, rắc một ít nước cốt quả đỏ, rất nhanh mùi thịt nướng đậm đà tươi ngon liền bay ra, khiến bụng người ta ùng ục kêu lên.
Từng giọt dầu bị đốt cháy bởi ngọn lửa, lúc nhỏ xuống, nhanh chóng thấm vào nấm nằm cạnh.
Nhìn thịt nướng bóng loáng, Bạch Tiểu Ngư nhịn không được nếm một miếng, ngon ngoài mong đợi!
Hai ba miếng đã ăn xong một chuỗi thịt nướng, Bạch Tiểu Ngư lại cầm một xiên nấm nướng lên ăn, không có ngon như tưởng tượng.
Nấm nướng hơi khô, lớp vỏ hơi cháy.
Thổi nấm nướng, rút xiên gỗ ra, cho vào một chiếc lá lớn rồi để sang một bên, định sau này thiếu đồ ăn thì lại lấy ra ăn.
Ăn xong thịt xiên rồi lại đợi một hồi, thịt thỏ cũng đã sẵn sàng.
Xốc lên lá cây dùng làm nắp trên ống tre, nhất thời một mùi thơm đập vào mặt.
Thịt thỏ đã được nấu chín, điểm xuyết với nấm hương và hành lá được thêm vào trước đó, trông rất ngon miệng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy đói bụng.
"Phong Bảo, mau ngửi xem canh này có thơm hay không a."
Bạch Tiểu Ngư dùng thìa gỗ tự chế múc một muỗng rồi thổi, đặt ở trước mặt Phong Bảo.
"Ông ông. . ."
Phong Bảo nhanh chóng bay lên, dừng lại ở mép thìa gỗ, tò mò thò đầu vào, một bàn cái chi nhỏ xíu xiu nhẹ nhàng chạm vào mặt canh, sau đó đột nhiên bay lên.
"Ha ha ha, Phong Bảo, em bị nóng rồi sao? Chị tưởng em không sợ nóng chứ."
Bạch Tiểu Ngư bật cười thành tiếng, bởi vì bộ dáng cực kỳ cẩn thận của Phong Bảo thật sự quá buồn cười! Cô không thể không cười.
"Ông ông ong. . ."
Phong Bảo cũng không quay đầu mà bay thẳng trở về tổ ong, không thèm để ý tới chủ nhân vô lương tâm phía sau đang cười ha ha.
"Đừng đi! Ha ha. . ."
Bạch Tiểu Ngư xoa xoa hai má, giữ lại Phong Bảo một cách qua loa có lệ.
Cô nếm thử thịt thỏ, phát hiện cũng rất ngon, nhất là nấm bên trong, ngon ngọt, khiến cho người ta ăn rồi còn muốn ăn nữa.
Có lẽ ngày mai, cô có thể thử món thịt nướng trên đá phiến, không biết có tìm được đá phiến thích hợp hay không.
Ăn xong bữa tối, Bạch Tiểu Ngư lười biếng nằm trên chiếu rơm, kiểm tra hệ thống.
Ba nhiệm vụ hệ thống mà cô công bố tạm thời chưa có ai nhận. Nhưng như vậy cũng tốt, trong tay mình cũng không còn nhiều cở tranh lắm, ngày mai phải thu thập thêm một ít.
Gỗ thì vẫn còn tương đối nhiều, hôm nay mình đã chặt khá nhiều cây, chủ yếu vì muốn kiếm thêm hạt giống cây.
Còn phải tìm chỗ nào có muối, nếu việc mua hạt giống thuận lợi, như vậy hẳn là cũng có thể mua được muối, nói chung là cần phải có tiền có vật tư!
Cuộc sống thật sự không dễ dàng, Bạch Tiểu Ngư thở dài.
Bạch Tiểu Ngư lật xem hệ thống điểm tích lũy thương thành, phát hiện chỉ cần tốn 5 điểm tích lũy là có thể có được một cái gương trang điểm.
Cô cũng rất muốn tiêu điểm tích lũy, rất muốn nhìn thử bộ dáng quỷ quái hiện tại của mình, soi bằng nước suối cũng không thấy rõ.
Cuối cùng cô quyết định dùng điểm để mua một chiếc gương trang điểm.
Kết quả khiến cho người ta cực kỳ thất vọng, đây chỉ là một tấm gương đồng, hơn nữa chỉ lớn bằng bàn tay, lúc soi chỉ thấy mờ mờ ảo ảo.
"Gương đồng, gương đồng, trên thế gian này ai là thiếu nữ đáng yêu nhất!"
"Ah! Là ngài, chủ nhân đáng yêu của ta ha ha. . ."
Nghịch gương đồng được một lúc, Bạch Tiểu Ngư liền cất nó đi. Đến giờ làm việc rồi, cố lên!
Sau khi sử dụng bàn xử lý vật liệu để chế biến gỗ thành ván gỗ, Bạch Tiểu Ngư tiếp tục làm giỏ mây, hôm nay cô đã thu thập được rất nhiều dây leo.
Có lẽ vì kỹ thuật chế tác giỏ mây của cô tương đối tốt, giá thu mua của giỏ mây là 3 điểm tích lũy một cái.
Điều này khiến cho cô cảm thấy tràn đầy năng lượng, cảm thấy mình không vô dụng! Sau đó cô lại sắp xếp lại gần hai mươi chiếc giỏ mây.