Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 17: Tìm Kiếm Nguồn Nước (2)

Vào buổi trưa, mặt trời treo trên đầu, ánh sáng chói chang. Quần áo sau khi giặt chỉ cần 10 phút đã gần khô hẳn.

Cảm giác cả người đều sảng khoái, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Bạch Tiểu Ngư thu nước vào ba lô, đủ để sinh hoạt thêm hai ngày.

Trên vách núi bên cạnh thác nước, mọc đầy dây leo lớn nhỏ. Bạch Tiểu Ngư kéo dây leo trên vách đá xuống, sắp xếp bỏ vào ba lô, cô dự định khi về sẽ làm mấy giỏ mây, dùng để đựng một ít đồ, dọn dẹp lại ba lô.

Bữa trưa hôm nay chỉ có hai cái bánh bao chay. Tuy vẫn còn không ít bánh bao thịt, nhưng ăn hết bánh bao thịt rồi sẽ không còn, còn không biết nhiệm vụ lần sau có thưởng thêm bánh bao làm thịt hay không.

Không phải lúc nào cũng có thức ăn, cũng không phải ngày nào cũng có nhiệm vụ, giống như ngày hôm nay. Thời điểm buổi sáng ra khỏi cửa Bạch Tiểu Ngư liền phát hiện, hôm nay hệ thống không công bố nhiệm vụ.

Cô không biết cơ chế công bố nhiệm vụ là gì, nhưng cho đến bây giờ, nhiệm vụ vẫn chưa được làm mới.

Ăn xong bánh bao, dọc theo con suối nhỏ trở về, trong lúc bất chợt, Bạch Tiểu Ngư nghe thấy trong bụi cỏ bên trái truyền đến tiếng sột soạt.

Toàn bộ thần kinh của Bạch Tiểu Ngư đều căng ra, cẩn thận đi tới bên cạnh, là rắn sao? Cô sợ nhất là mấy loại mềm mềm lại trơn trượt này!

Cũng không biết có phải rắn hay không, có độc hay không, Bạch Tiểu Ngư không dám đả thảo kinh xà.

Phóng thích thuật giám định cũng không có kết quả, chỉ chốc lát sau, thanh âm này đã không còn, Bạch Tiểu Ngư cảm thấy thanh âm này rất giống tiếng rắn bò qua bụi cỏ.

Trong rừng rậm, thứ không thiếu nhất chính là rắn và côn trùng.

Nếu còn muốn sinh tồn ở nơi này, không thể cứ luôn chạy trốn, nhất định phải khắc phục khuyết điểm của mình, cố gắng hết sức để sống sót.

Hít sâu vài cái, cô nắm chặt cây gậy gỗ bên tay trái, dùng nó nhẹ nhàng đảo qua bụi cỏ, tay phải cầm cây rựa, chuẩn bị tinh thần lúc nào cũng có thể chém xuống.

Không phát hiện có con gì trong bụi cỏ, trên bụi cỏ còn sót lại dấu vết bị vật nặng đè lên, cong queo.

Bạch Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Không phát hiện ra nguy hiểm, cô tăng tốc trở về.

Trên đường trở về, Bạch Tiểu Ngư cũng hơi lệch so với lộ trình đã đi, cô muốn tìm xem có thu được gì mới hay không.

Một gốc đại thụ cao hơn mười mét đập vào trong tầm mắt, đây là một gốc cây mà năm sáu người tay nắm tay mới có thể ôm hết được, nửa dưới thân cây màu nâu đỏ thế mà lại rỗng tuếch, tạo thành một cái động cây tự nhiên.

Đến gần đại thụ, Bạch Tiểu Ngư phóng thích thuật giám định trước, không có kết quả giám định, không có gì bất ngờ. Cô phát hiện không phải tất cả mọi thứ trên đường đi đều có thể giám định được.

Cô cẩn thận đẩy những dây leo đang rủ xuống trên động cây sang một bên, động cây cao hơn chiều cao một người, liếc mắt nhìn qua toàn là cỏ dại, cũng không biết cây này sống sót như thế nào.

Tách cỏ dại ra, thứ khiến cho người ta sáng mắt chính là gần rễ cây có một bông hoa màu vàng, tuy rằng chỉ có một bông, nhưng mỗi cánh hoa đều có kích thước bằng bàn tay, tựa như đèn l*иg treo ở cành cây, rất dễ thấy giữa đám cỏ dại.

Bạch Tiểu Ngư thấy không có gì bất thường, sử dụng thuật giám định, may mắn có thể giám định ra.

[Hoa đèn l*иg]: Sẽ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối.

Hoa giống như tên, là một loại hoa có thể chiếu sáng trong bóng tối, không biết có thể tỏa sáng mạnh được hay không.

Thấy không có gì nguy hiểm, Bạch Tiểu Ngư mới chậm rãi đến gần những bông hoa xinh đẹp này, cẩn thận đào nó lên, thu vào ba lô, chuẩn bị mang về để cấy vào doanh địa.

Thấy trong động cây cũng không còn bông hoa đèn l*иg nào khác, cô chỉ có thể ngậm ngùi từ bỏ.

Có thu hoạch bất ngờ này, tâm tình Bạch Tiểu Ngư cũng trở nên hưng phấn vài phần, tiếp tục đi về phía doanh địa.