Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 11: Giao Dịch Với NPC (2)

Cách đó không xa, nông dân A B C còn đang làm công việc của mình, ánh mắt ba người đôi lúc lại nhìn về phía của Bạch Tiểu Ngư.

Nông dân B nhìn nông dân A, muốn nói lại thôi.

"Thằng ba, muốn nói gì thì cứ nói đi." Nông dân A không thể hiểu nổi hành vi của nông dân B, từ nhỏ đã như vậy rồi, có cái gì cũng không nói thẳng.

"Chú, chú cảm thấy nơi này tốt chứ?"

"Tốt! Sao vậy? Vừa rồi chú còn nhìn thấy được một con thỏ! Sao? Cháu muốn làm cái gì?"

Nông dân A có chút cảnh giác nhìn nông dân B, nhiệm vụ này hắn thật vất vả mới giành được, hắn sợ đứa cháu trai này của mình lại quậy phá, khiến cho vị chủ nhân ở đây không cao hứng thì ba người liền sẽ thảm.

"Cháu không có ý quậy phá gì cả." Nông dân B vội vàng giải thích nói.

"Chú."

"Ý của anh ba là, chú nhìn xem, con thỏ này, chúng tôi có thể bắt về nhà được hay không?" Nông dân C hỗ trợ lấy ra một con thỏ đã chết từ sau bụi cây bên cạnh mẫu ruộng.

Là một con thỏ hoang lông xám nặng tầm ba bốn can, trên đầu con thỏ có một có lỗ, lông thỏ dính vết máu đã khô, tất nhiên là bị người dùng cuốc đập chết được một lúc lâu.

"Hai cháu chết nó lúc nào? Này nếu như bị phát hiện, chúng tôi liền tiêu đời! Toàn bộ thôn đều sẽ bị các cháu làm liên lụy!”

Nông dân A cực kỳ phẫn nộ, nén giọng xuống rồi quát hai đứa nhỏ.

"Chú, chẳng phải bởi vì đứa nhỏ trong nhà quá thèm thịt rồi sao? Là nó chạy tới dưới cuộc của cháu, không phải cháu vô cớ đánh nó. Với nghĩ lại đã bao lâu rồi chúng tôi không ăn được một chút thịt, chú, chú không muốn ăn sao?"

Nghĩ đến thịt thỏ sau khi được nấu chín thơm ngào ngạt, hương vị thịt kia khiến người tôi phải nhớ thương vô cùng. Lần gần nhất được ăn thịt, cũng là rất rất lâu trước kia.

Muốn, sao có thể không muốn chứ, nằm mơ đều muốn được ăn thịt. Nông dân A nghĩ đến trong nhà còn mấy đứa nhỏ chưa từng được nếm qua hương vị của thịt, liền cảm thấy có chút do dự, nhưng vẫn không muốn làm trái với quy tắc đã được định ra, không thể vì mấy miếng thịt, lại chặt đứt cơ hội sau này.

"Chú, chúng tôi cũng không phải trộm thỏ mang về, chúng tôi có thể mua thịt thỏ từ vị lãnh chúa đại nhân kia!"

Nhận ra được nông dân A có chút dao động, nông dân C vội vàng khuyên bảo. Bản thân hắn cũng đã lâu lắm không ăn được thịt.

"Cái này…"

Nông dân B cùng nông dân C, vừa thấy khuyên bảo có hiệu quả, tức khắc càng thêm ra sức thuyết phục, nói rằng giao dịch như vậy có thể tính là hợp pháp.

Thật ra bọn họ nghĩ tới việc trộm giấu con thỏ đi, sau đó lại mang về. Đáng tiếc, cách làm này căn bản không thể thực hiện được.

Bọn họ không cách nào thu con thỏ vào trong không gian của mình, chỉ cần thử đặt con thỏ vào liền sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không gian cũng có dấu hiệu sắp hỏng mất.

Không chỉ có con thỏ, ngay cả cỏ cây cục đá đều không thể đặt vào trong không gian. Hai người đã thử qua vài lần, nhưng sau đó cũng không dám thử nữa.

Bọn họ biết rõ, đây là quy tắc.

Bọn họ không cách nào có thể mang theo bất cứ thứ gì ở thế giới này trở về thế giới của bọn họ một cách phi pháp. Cũng giống như nhiệm vụ lần này yêu cầu khai khẩn một mẫu ruộng, bọn họ cũng không có cách nào khai khẩn số lượng nhiều hơn.

Hai người liền nghĩ, nếu đã không có cách nào để trộm mang thỏ về, vậy có phải nếu lãnh chúa nơi này giao con thỏ cho bọn họ, liền có thể thu con thỏ vào không gian rồi mang về hay không.

Đương nhiên, bọn họ cũng không cảm thấy mình có thể nhận được con thỏ hoang mập mạp này mà không bỏ ra gì cả, cho nên tốt nhất là trả tiền để mua.

Cuối cùng, nông dân A bị thuyết phục, ba người quyết định thử một lần, nếu thành công thì có lẽ sau này có thể kiếm thêm được nhiều nguồn thức ăn hơn.

Bọn họ quyết định, chờ hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi tìm vị lãnh chúa này để giao dịch.

———