Bạch Tiểu Ngư đã tìm kiếm trong hệ thống thương thành, đáng tiếc không tìm được cái tổ nào để nuôi ong, xem ra chỉ có thể tự mình chế tạo.
Bạch Tiểu Ngư lấy ra mấy khối gỗ cùng những vật liệu khác đã chuẩn bị sẵn, cô bắt đầu chế tạo tổ ong. Tất nhiên những loại tổ ong quá phức tạp thì cô không thể làm được.
Đầu tiên Bạch Tiểu Ngư cắt hai tấm bìa gỗ hình tròn từ khối gỗ, sau đó lại khoét một lỗ trên một tấm bìa gỗ, đây sẽ là nơi để những con ong có thể ra vào.
Sau đó lại khoét rỗng phần giữa của một khối gỗ, lại mài mịn xung quanh để tránh đám ong đυ.ng vào sẽ bị thương.
Cuối cùng lắp tấm bìa gỗ nhỏ hơn miệng khối gỗ vào, thế là xong một cái tổ ong đơn giản.
Cũng may có kỹ năng của hệ thống, bằng không cô cũng không dám chắc mình có thể mài giũa được cái tổ này hay không.
[Tổ ong thô]: Một tổ ong hình trụ tương đối hiếm do người chơi làm, có thể có những con ong hiếm, có thể ong mật sẽ yêu thích.
"Phong Bảo, sau này nơi này sẽ là nhà của em! Tay nghề của chị cũng không tệ lắm đúng không?" Bạch Tiểu Ngư cao hứng ôm lấy tổ ong cao gần nửa mét, khoe với Phong Bảo về thành quả lao động của mình.
"Ong ong… Ong… Ong…"
(Tổ… Không tồi…)
Phong Bảo bay ra bay vào một lần, tỏ vẻ chưa từng gặp qua tổ ong nào đẹp như vậy.
Tuy rằng tuổi đời của Phong Bảo còn rất bé, cũng chưa gặp qua những tổ ong khác. Nhưng nó biết bên trong mỗi tổ ong đều có chia lối đi và khung đỡ. Lối đi là dùng để những con ong qua lại, mà khung đỡ sẽ có tác dụng nâng đỡ, cố định và bảo hộ cho tổ ong.
Mà tổ ong do chủ nhân nhà nó làm, không chỉ có vẻ ngoài không thích hợp, hơn nữa bên trong cũng chỉ lót một tấm ván gỗ, mấy khung đỡ gì đó đều không thấy đâu.
"Ong ong ong…"
Mặc dù Phong Bảo cảm thấy có chút không ổn lắm, nhưng chung quy vì kiến thức quá ít, nên vẫn cứ vui vẻ tiếp nhận cái tổ ong có chút kỳ quái này.
Bạch Tiểu Ngư liên tiếp chế tạo hai cái tổ nuôi ong, sau đó lại đặt tổ ong ở nơi có ánh nắng.
Cô tin tưởng, Phong Bảo nhất định có thể phát huy được sức hấp dẫn của nó, kết giao càng nhiều bạn bè, hoặc có thể nói là tìm được càng nhiều đàn em. Sau này nhất định có thể sinh sản càng nhiều mật ong, như vậy mình sẽ có được lượng mật ong dùng mãi không hết.
Đến lúc đó mình cũng có thể dựa vào việc buôn bán mật ong để sống, như vậy liền có thể sống một cách lười biếng rồi.
Đáng tiếc, Bạch Tiểu Ngư nhìn nhà tranh đơn sơ trước mắt rồi khóc không ra nước mắt, quả nhiên trong mộng cái gì cũng sẽ có, trước tiên vẫn đừng nên năm mơ nữa.
Bạch Tiểu Ngư quyết định đào thêm một ít bẫy rập bên ngoài hàng rào, cô lo lắng khi trời tối sẽ có dã thú nào đó xông vào doanh địa, nếu là động vật ăn thịt cỡ lớn mà nói, hàng rào gỗ cũng không nhất định sẽ ngăn được, như vậy càng khiến mình bị vây trong tình thế nguy hiểm.
Cô quyết định cứ cách mỗi 10 mét thì lại đào một cái bẫy, so sánh bẫy rập ở đây với bẫy rập mà cô đào ở trong rừng, cái này cần phải đào sâu hơn, nhưng trong hố cũng không chôn loại cọc gỗ được gọt nhọn, mà là những cọc gỗ chưa được qua xử lý, tránh cho người chơi khác không cẩn thận rơi vào rồi lại tử vong.
Một cái hố sâu cao ngang eo một người, cô nghĩ những động vật nhỏ muốn nhảy lên hẳn cũng tương đối khó, trong hố cũng không có vật nhọn sắc bén, cũng sẽ không gây thương tích nặng cho con người.
Bạch Tiểu Ngư buộc một đầu của sợi dây thừng dài vào gốc cây, tránh cho đến lúc đó lỡ tay đào quá sâu, mình lại không leo ra được thì sẽ rất phiền toái.
Sau đó lại chọn một mảnh đất không có quá nhiều đá, dùng cuốc đào lên, bùn đất đào ra được đều có thể trực tiếp thu vào ba lô hệ thống, cũng tiện hơn rất nhiều.
———