Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 9: Đàn Em Của Phong Bảo (2)

Bên ngoài hàng rào bỗng nhiên xuất hiện ba người, tổ hợp một lớn hai nhỏ.

Ba người đều có làn da hơi ngăm đen, trong tay cũng không cầm theo công cụ, ăn mặc trang phục vải bố cũ nát, ống quần xắn lên tới gối, chân đi đôi sép rơm sờn cũ, dính đầy bùn đất.

Bạch Tiểu Ngư đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới một lần, phối hợp với vẻ mặt thành thật của ba người, khiến cho cô có cảm giác giống như mình vừa mới đi làm ruộng trở về, thoạt nhìn giống như một người nông dân chuyên nghiệp già đời.

[Danh tính] Nông dân A

[Thân phận] Thôn dân thôn **

[Kỹ năng] Thuật gieo trồng (trung cấp)

[Danh tính] Nông dân B

[Thân phận] Thôn dân thôn **

[Kỹ năng] Thuật gieo trồng (sơ cấp)

[Danh tính] Nông dân C

[Thân phận] Thôn dân thôn **

[Kỹ năng] Thuật gieo trồng (sơ cấp)

Bạch Tiểu Ngư cảm thấy bất lực với tên của những nhà thám hiểm này.

Cũng không biết phải làm thế nào mới có thể biết được thông tin chi tiết về bọn họ, có lẽ có thể thử tăng độ hảo cảm với bọn họ.

Có thể giống như ngày hôm qua, đưa tặng một ít quả dại dư làm phần thưởng thâm, nếu có hiệu quả thì tốt, không có hiệu quả cũng không sao cả, cô cũng không thiếu chút quả dại này.

"Nhiệm vụ của ba người là khai khẩn xong một mẫu ruộng trong ngày hôm nay. Có thể làm được không?"

"Đương nhiên, tôi là người giỏi khai hoang nhất trong thôn. Chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, ngài không cần phải lo lắng."

Người nói chuyện chính là người lớn nhất trong nhóm, bộ dáng tầm 40 tuổi, cũng chính là nông dân A có được thuật gieo trồng (trung cấp).

Có thể nhìn ra được, người đàn ông này là người dẫn đầu trong nhóm, hai người còn lại kia đều rất ngưỡng mộ nông dân A.

"Đúng vậy, đúng vậy, đại nhân cứ yên tâm, chú Đạt đúng thật là người giỏi làm ruộng nhất thôn chúng tôi."

Hai người còn lại cũng liên tục ca ngợi nông dân A.

"Vậy tôi cũng cảm thấy an tâm hơn rồi, nơi cần khai khẩn là đồng ruộng nằm phía đông."

Phần đất nằm phía đồng hàng có khá nhiều cỏ dại, ít cây cối, địa hình tương đối bằng phẳng, hẳn khai khẩn cũng tương đối dễ dàng.

Tuy rằng cũng muốn biết khi dùng thuật gieo trồng để khai khẩn ruộng đồng sẽ như thế nào, nhưng hiện tại chuyện quan trọng là quan sát trong rừng cây này có sinh vật nào có khả năng uy hϊếp tới doanh địa hay không, còn có những quả dại đã thu thập trong ngày hôm qua có thể tạo mới hay gkhoong.

Bạch Tiểu Ngư tạm biệt ba người này rồi đi về phía rừng cây.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng trong bụi cỏ có thấp thoáng bóng những động vật nhỏ, tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót cũng liên tục truyền đến.

Tới nơi thu thập quả hồng gai ngày hôm qua, phát hiện vẫn là bộ dáng giống với lúc rời đi ngày hôm qua, cũng không có tạo mới.

Quả kim anh không có tạo mới, dưa tám tháng không có tạo mới, quả dại ở địa phương khác cũng không có tạo mới.

Bạch Tiểu Ngư phát hiện, cho dù là quả dại cũng vậy, hay là đại thụ, cục đá, cỏ dại, đều không có tạo mới.

Đây thật sự là một tin tức xấu.

Cũng không biết là vì chưa tới thời gian tạo mới, hay là về sau cũng sẽ không tạo mới. Bạch Tiểu Ngư hy vọng là vế trước, nếu không những ngày tiếp theo sẽ phải khổ nhiều.

Sau khi thu thấp được khá nhiều gỗ, Bạch Tiểu Ngư quyết định chế tạo mấy cái bẫy dùng để bắt một ít động vật nhỏ.

Có một đoạn thời gian, trên nền tảng video ngắn, cô thường xuyên xem được những video về những nhà mạo hiểm một mình sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt trong một tháng.

Bạch Tiểu Ngư đã từng trầm mê thể loại này một đoạn thời gian, sau này cảm giác mấy video này đều giống nhau nên cũng không hứng thú nữa.

Bạch Tiểu Ngư vài lần thử làm cái bẫy gà, đáng tiếc loại bẫy này cần kỹ thuật tương đối cao nên cô vẫn luôn không thành công, đành phải từ bỏ.

Cô cảm thấy thứ thích hợp với mình nhất hiện tại hẳn là đào hố làm bẫy, đơn giản thô sơ. Tìm được nơi có những dấu chân thỏ hay qua lại, cô liền bắt đầu chế tạo bẫy rập.

Đào một cái hố sâu trên mặt đất, sau đó chôn những bó gỗ được gọt nhọn trong hố, tiếp theo lại phủ lên một lớp cỏ dại để che giấu, một cái bẫy nguyên thủy đã hoàn thành.

Mất một buổi trưa, rốt cuộc đào được ba cái bẫy.

Bạch Tiểu Ngư đã rất mệt, nắng gắt từ mặt trời chiếu ở trên mặt, cả người cô đều đau nhức không muốn động đậy.

Bạch Tiểu Ngư kéo lê cơ thể đã mệt rũ rượi, đi về phía doanh địa của mình, tuy rằng rất mệt, nhưng thu hoạch hôm nay cũng không tệ lắm.

Doanh địa không có gì thay đổi, nông dân A B C còn đang khai khẩn ruộng đồng ở phía đông, ruộng đã được khai khẩn hơn phân nửa.

Bạch Tiểu Ngư chú ý tới, trong tay mỗi người bọn họ đều có cầm nông cụ, nông dân A cầm một cái cuốc bổ xuống, một mảng đất rất lớn liền trở nên bằng phẳng, giống với những đồng ruộng trước kia cô từng thấy.

Nông dân B cùng nông dân C cũng đang làm công việc tương tự, nhưng diện tích chỉ bằng một nửa so với nông dân A, chẳng lẽ là do chênh lệch cấp bậc thuật gieo trồng?

Bạch Tiểu Ngư có chút nghi hoặc, nhưng cô sẽ không hỏi bọn họ.

Bạch Tiểu Ngư lấy ra bản vẽ chế tạo được thưởng ngày hôm qua, phát hiện sau khi thu thập đủ số gỗ và dây cỏ, bản vẽ liền lóe lên ánh sáng nhạt, trên bản vẽ cũng hiện lên dòng chữ "Có thể chế tạo".

Bạch Tiểu Ngư dùng tay chọc chọc, bản vẽ có sự thay đổi, hình ảnh hàng rào gỗ đồ trên bản vẽ liền nhảy ra, sau đó biến mất.

Ngay sau đó, Bạch Tiểu Ngư liền phát hiện gỗ cùng dây cỏ trong ba lô đã bị khấu trừ, mà hàng rào tre trước mắt đã chậm rãi biến mất, hàng rào gỗ cao tầm 1 mét chậm rãi hiện lên, thay thế hàng rào tre lúc trước.

Bạch Tiểu Ngư quan sát gần đó thì phát hiện, hàng rào được gỗ được chôn xuống đất ước chừng 1 mét, phần nền đất cũng gần 1 mét 5, cô lập tức cảm giác được sự an toàn tràn đầy.

[Hàng rào gỗ]: Hàng rào gỗ kiên cố, có thể chống lại sự tấn công của dã thú một cách hiệu quả.

Thật khiến cho người ta hài lòng.

"Ong ong ong……"

Cách thật xa, Bạch Tiểu Ngư nghe được thanh âm của Phong Bảo nhà mình.

Trơ mắt nhìn Phong Bảo bay về phía mình, phía sau có một đàn ong khác bay theo.

Bạch Tiểu Ngư hoảng sợ, nếu không có Phong Bảo nhà mình ở đây, giây tiếp theo cô khẳng định sẽ chết mất.

"Phong Bảo a, em mang theo bạn về nhà chơi sao?"

Bạch Tiểu Ngư có chút nơm nớp lo sợ, mặc cho ai nếu bị mười mấy con ong mật vây quanh, đều sẽ cảm thấy chân nhũn ra, có thể miễn cưỡng không chạy là vì nể mặt Phong Bảo lắm rồi.

"Ong ong ong…… Ong ong!" Là đàn em, là đàn em a! Không phải bạn!

"À à, là bạn…… Là đàn em a…… bảo bối nhà chị thật lợi hại!"

Phong Bảo lợi hại, những Bạch Tiểu Ngư lại đau đầu.

Nhiều ong mật như vậy, sắp xếp như thế nào cũng là một vấn đề.