Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 6: Điểm Tích Lũy Thương Thành (2)

Bạch Tiểu Ngư nhìn vào hình ảnh nhân vật 3D của mình, là loại hình tượng nhân vật hoạt hình buộc tóc đuôi ngựa cực kỳ bình thường, mặc kệ có nhân vào như thế nào đều không có phản ứng.

[ID] Bạch Tiểu Ngư

[Giới tính] Nữ

[Thân phận] Nhà kiến tạo doanh địa

[Điểm tích lũy] 35

[Kỹ năng] Thuật giám định (sơ cấp), Thuật thu thập (sơ cấp), Thuật chế tạo (sơ cấp)

[Trang phục] Trang phục tân thủ (Nữ)

[Sủng vật] Phong Bảo

Điểm tích lũy đạt tới 35, trước mắt còn không rõ tác dụng. CÓ 110 đồng, trước mắt không xác định có phải chỉ có thể kiếm được thông qua hệ thống hay không.

Sự thay đổi lớn nhát chính là thân phận.

Thân phận người lang thang lúc trước được mô tả là: Nhà lữ hành không có nơi trú ẩn.

Hiện tại nhà kiến tạo doanh địa cũng chỉ có một câu giới thiệu ngắn ngủn: Người xây dựng trại cư trú, người lãnh đạo.

Mục tiêu lớn nhất của Bạch Tiểu Ngư là trở thành một lãnh chúa đại nhân không lo cơm áo gạo tiền, lúc trước hệ thống có nói thức được lựa chọn chính là lãnh địa.

60 mét vuông doanh địa của mình nhất định có thể trở thành lãnh địa tọa ủng ngũ bốn biển năm châu, mà bản thân mình nhất định có thể trở thành đại lãnh chúa. Bạch Tiểu Ngư mắt chữ A mồm chữ Q ảo tưởng, vẽ ra một cái bánh nướng lớn cho mình.

Bạch Tiểu Ngư nhìn vào hình ảnh mô phỏng doanh địa 3D của hệ thống đã thêm vào nhà tranh, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy vừa lòng, cuối cùng cũng không cảm thấy hiu quanh.

Không cần nóng nảy, từ từ từng bước một, rồi sẽ có mật ong, rồi sẽ có những lùm hoa, mọi thứ đều sẽ có.

Bạch Tiểu Ngư tiếp tục làm sạch cỏ tranh trong tay.

Cô dự định ngày mai lại chặt thêm ít gỗ, sau đó sẽ chế tạo hàng rào gỗ.

Nếu không chỉ với hàng rào tre mong manh nào, cảm giác một giây sau doanh trại liền sẽ bị dã thú xông vào, cảm giác thiếu an toàn cực kỳ.

Để chế tác hàng rào gỗ cần phải có gỗ x120, dây cỏ x20.

Mặc dù không biết nếu không có đinh, không có búa thì phải chế tạo hàng rào gỗ như thế nào, nhưng cứ chuẩn bị đủ vật liệu trước rồi sẽ ổn.

Có lẽ lại phải chiêu mộ thêm nhà thám hiểm, Bạch Tiểu Ngư suy nghĩ. Dù sao dưới tình huống cô không có công cụ, dù cố có muốn tự chế tạo hàng rào gỗ thì khẳng định cũng không thành công.

Cũng không phải cứ cố định đầu gỗ bằng dây một cách đơn giản, sau đó cắm vào trong đất là được.

Bạch Tiểu Ngư tình nguyện tốn chút tiền để tìm NPC chế tác, ít nhất thành phẩm của hệ thống sẽ được bảo đảm chất lượng, an toàn của mình cũng càng có chút đảm bảo hơn.

Một trận gió thổi qua, xuyên qua ánh lửa mơ hồ, khung cảnh bên ngoài quả thực hỗn loạn, tuy biết đó chỉ là bóng cây mà thôi, nhưng cho dù là vậy cũng không thể cản được Bạch Tiểu Ngư thấy sợ!

"Cũng may vẫn còn có Phong Bảo ở đây."

Phong Bảo ở trên đầu cô vẫn còn đang chăm chỉ cẩn thận ngụy trang thành một chiếc kẹp tóc ong mật.

Cô sờ sờ một chút, thanh âm ong ong lại phát ra.

Bạch Tiểu Ngư chỉ có thể an ủi bản thân, ít ra cô cũng không đơn độc một mình, còn có Phong Bảo ở chung với cô.

Mặc dù Bạch Tiểu Ngư cảm thấy nếu lúc này có một bé cưng lông xù ở bên cạnh để sờ thì sẽ càng tốt hơn.

"Bện dây cỏ, bện dây cỏ, đừng suy nghĩ bâng quơ nữa."

Bạch Tiểu Ngư tự thôi miên mình, miễn cho bản thân lại miên man suy nghĩ, tự mình dọa mình.

Buổi tối tận thế đầu tiên, rất nhiều người đều ngủ không được. Đối mặt với một thế giới đã hoàn toàn thanh đổi, rất nhiều người đều không biết phải làm gì, không biết nên đi nơi nào, ngày mai lại tiếp tục làm gì đây.

Sinh tồn, đây là thách thức lớn nhất mà nhân loại gặp phải.

Có người đánh mất dũng khí tiếp tục sống, liền tự sát. Có người hưng trí bừng bừng, cảm thấy đây nhất định là cơ hội của mình. Còn có người lại đang trên đường tìm kiếm người thân bạn bè. Những người còn lại đa phần đều cực kỳ mê mang, đi một bước tính một bước, giống như lời của hệ thống, nỗ lực tiếp tục sinh tồn.

Chỉ có sống sót mới có hy vọng.

__ __ __

Cách doanh địa của Bạch Tiểu Ngư không xa cũng có một tòa doanh địa, chỉ là so sánh với doanh địa 60 mét vuông của Bạch Tiểu Ngư, diện tích của doanh địa này càng to gấp bội.

Bên trong hàng rào gỗ hơn trăm mét vuông có hai gian nhà tranh một lớn một nhỏ.

Đống gỗ trước cửa căn nhà tranh lớn đang lẳng lặng bốc cháy, một cô gái có diện mạo mỹ lệ đang cho thêm gỗ để lửa cháy càng lớn.

Bên cạnh đống lửa còn có một chú cún màu đen đang nghỉ ngơi trong chuồng chó làm bằng tranh.

Diệp Nguyệt ngồi bên cạnh đống lửa, dưới ánh lửa, hai tay cô nhanh nhẹn đan dây cỏ, đáy của một chiếc sọt mới đang dần hình thành. Trên khoảng đất trống bên cạnh, có hơn chục chiếc chiếu và vài cái sọt đã được đan sẵn.

Nếu có dân chuyên nhìn thấy được tốc độ của Diệp Nguyệt hiện tại, nhất định sẽ cảm thấy giật mình, tốc độ này, chất lượng này, không có ba mươi mấy năm kinh nghiệm nhất định không làm được, mà Diệp Nguyệt chỉ là một cô gái đầu 20 tuổi.

"Hệ thống, đổi tất cả chiếu và sọt thành điểm tích lũy."

[Chúc mừng nhận được: 30 điểm tích lũy]

[Chúc mừng điểm tích lũy của người chơi đạt tới 50. Điểm tích lũy đủ điều kiện mở ra thương thành, có mở hay không?]

Diệp Nguyệt có chút kích động, đời trước nghe nói người chơi đầu tiên mở ra hệ thống điểm tích lũy thương thành được hệ thống khen thưởng, chính là một thuần huyết bảo mã, mà tọa kỵ này sau mấy năm vẫn có giá cao ngất ngưỡng.

Từ ngày ấy, tọa kỵ này cũng trở thành phương tiện đặc trưng của vị thành chủ đó.

Lúc này, còn chưa có người nào biết có thể bán vật phẩm do mình chế tạo cho hệ thống để đổi thành điểm tích lũy.