Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 4: Xây Dựng Nhà Tranh (2)

Thu thập được một nửa thì bỗng nhiên nhận được thông báo của hệ thống, hệ thống nhắc nhở nhà thám hiểm đã được chiêu mộ tới.

Bạch Tiểu Ngư đành phải đẩy nhanh tốc độ, cô cũng rất tò mò về nhà thám hiểm này, rốt cuộc nhà thám hiểm này là người chơi giống như mình hay là NPC trong trò chơi?

Nhà thám hiểm được chiêu mộ tới là một người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi, khóe mắt có vết sẹo, trên đầu buộc băng vải, một đầu tóc đen ngắn, trên người mặc một bộ đồ vải bố bị dính bùn.

Nhìn sơ sơ qua, không có gì khác với người chơi.

Bạch Tiểu Ngư phóng thuật giám định về phía người đàn ông.

[Danh tính] Thôn dân A

[Thân phận] Thôn dân thôn **

[Kỹ năng] Thuật xây dựng (sơ cấp)

Thân phận ghi là thôn dân thôn **, có lẽ là NPC? Nhưng thôn ** là thôn gì chứ? Bị che tên sao?

"Cái kia… Thôn dân A đúng không, anh xây một căn nhà tranh, đại khái cần thời gian bao lâu?"

Thôn dân A nhìn thoáng qua diện tích của doanh địa, trong lòng tính toán sơ một chút rồi nói: “Không vượt qua ba canh giờ."

"Vậy anh cố lên! Xây xong sớm, xong việc sớm."

Bạch Tiểu Ngư lấy vật liệu xây dựng nhà tranh ra, chia ra rồi chất đống trên mặt đất.

"Tôi đặt vật liệu ở đó, anh cố gắng làm, tôi có việc phải đi trước."

"Vâng, đại nhân."

Một mình đối mặt với thôn dân A cao lớn như vậy, Bạch Tiểu Ngư vẫn có chút sợ đối phương.

Bạch Tiểu Ngư cũng không quên nơi đây là trò chơi tận thế, tận thế, người thích ứng được thì sống sót, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé.

Mặc kệ đối phương là nhân loại hay là NPC, Bạch Tiểu Ngư đều tương đối cảnh giác. Dù sao cũng không có quy định là NPC không thể chém gϊếŧ nhân loại, sinh mệnh chỉ có một, Bạch Tiểu Ngư tương đối hèn, gắng gượng, gắng gượng đến cuối cùng mới là thắng lợi.

Bạch Tiểu Ngư rời khỏi hàng rào, thôn dân A đã cầm lấy cỏ tranh, chậm rãi bện ra từng sợi dây cỏ ở trên đất trống, hắn định dùng dây cỏ buộc đỉnh của ba khúc gỗ lại với nhau, để tiện căng ra thành một cái hình chóp.

Nhìn thấy thôn dân A đã bắt đầu công tác. Bạch Tiểu Ngư mới an tâm đi tìm kiếm một loại quả dại còn lại.

Lần này cô đi hơi xa một chút, rốt cuộc cũng tìm được một loại quả dại ở dưới sườn núi.

"Cây chuối dại sao?" Những quả màu tím nằm phân tán khắp cả nơi, không tập trung.

Loại quả dại này, Bạch Tiểu Ngư chưa từng ăn thử, nhưng đã gặp qua trên các web video, bởi vì nhìn hình dạng giống chuối nhưng lại có màu tím, có chỗ cũng gọi loại quả này là "chuối dại", vậy nên cô tương đối có ấn tượng sâu.

[Dưa tám tháng biến dị]: Có thể ăn được, một loại quả dại.

Những quả màu tím trước mắt trông lớn gấp đôi so với những quả mà cô nhìn thấy trước kia, một quả này có thể ăn khá lâu.

Bạch Tiểu Ngư hưng phấn thu thập hết số dưa tháng tám, vận khí cũng không tệ lắm, thu thập được tới 60 quả.

Tuy rằng không tới 200 quả, nhưng được chất lượng tốt bù lại! Một quả lớn này cũng phải bằng mấy chục quả hồng gai.

Bạch Tiểu Ngư quyết định đi xa hơn một chút, tìm xem có còn dưa tháng tám khác hay không.

Mất tầm một giờ đồng hồ mới tính là thu thập được hơn 200 quả dưa tháng tám, hơn nữa còn thu thập được một ít loại quả dại khác trên đường, số lượng không nhiều lắm.

Điều bất ngờ chính là thu thập được cả hành lá hoang dã, Bạch Tiểu Ngư thật sự cao hứng. Bởi vì cô có kinh nghiệm gieo trồng hành phong phú, cô thường xuyên trông một ít hành và tỏi trong chậu ở ban công.

Chờ đến khi Bạch Tiểu Ngư trở lại doanh địa, phát hiện thôn dân A đang ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá, phía sau là nhà tranh đã được xây dựng hoàn chỉnh.

"Đại nhân, đã xây xong nhà tranh, ngài có thể kiểm tra."

Nhìn chủ nhân doanh địa đã trở về, thôn dân A có chút gấp gáp đứng ở một bên.

"Ừm, để tôi kiểm tra thử."

Có thể nói gian nhà tranh này khá hơn nhiều so với mình làm, mái nhà rợp tranh cực kỳ mượt mà, cũng thật sự dày dặn chắc chắn, nhìn vào là cảm thấy có thể che mưa chắn gió, nhà tranh chỉ có một cửa sổ khung gỗ, cỏ tranh phủ thành một cánh cửa.

Khiến cho cô phải kinh hỉ chính là bên trong nhà tranh còn có một tấm chiếu đan bằng cỏ.

[Nhà tranh]: Nhà tranh bình thường không có gì lạ, có thể che mưa chắn gió, người chơi nghỉ ngơi bên trong nhà tranh có thể khôi phục thể lực nhanh hơn.

[Chiếu tranh] Tấm chiếu giản dị tự nhiên được đan từ cỏ tranh, là lễ vật của thôn dân A tặng cho chủ nhà.

Bạch Tiểu Ngư thực vừa lòng, vì vừa lòng nên muốn tặng cho thôn dân A một chút lễ vật, đáng tiếc trên người không có gì thứ tốt.

"Quả dại này xem như quà cảm ơn anh, cảm ơn anh đã hỗ trợ." Tìm tới tìm lui, trên người chỉ có quả hồng gai này là thích hợp để tặng, bởi vì loại quả dại này có số lượng nhiều nhất, trên người mình cũng có hơn một ngàn quả, tặng cho người ta cũng không thấy tiếc.

"Cảm ơn ngài!"

Thôn dân A có chút kích động nhận lấy quả dại, phần thưởng ngoài định mức sẽ luôn khiến người khác cao hứng.

[Đinh, độ hảo cảm của thôn dân A thôn ** +1]

Còn có thể tăng độ hảo cảm với NPC sao? Độ hảo cảm tăng cao sẽ nhận được bất ngờ gì sao?

Bạch Tiểu Ngư lại lần nữa phóng thuật giám định về phía thôn dân A.

[Danh tính] Thôn dân A

[Thân phận] Thôn dân thôn **

[Kỹ năng] Thuật xây dựng (sơ cấp)

[Hảo cảm] 1 (Người xa lạ có ánh mắt tốt)

Có thêm một dòng thông tin về độ hảo cảm, tạm thời không biết dùng để làm gì, Bạch Tiểu Ngư thực mau ném việc này tới sau đầu.

Thôn dân A vui mừng mang theo quả hồng gai rời đi, thôn dân A đột nhiên biến mất như lúc đối phương đột nhiên xuất hiện.

"Phong Bảo, chỉ còn lại hai chúng ta. Phải cố lên a!"

"Ong ong ong……"

Phong Bảo vừa đến doanh địa liền dạo chơi trong bụi hoa, Bạch Tiểu Ngư cũng không có thời gian quan tâm, chỉ cần không đi lạc là được.

Phong Bảo vừa mới đi ra khỏi bụi hoa, sau đó liền quen thuộc nguy trang thành kẹp ong mật trên tóc của Bạch Tiểu Ngư.

"Ha, Phong Bảo cũng cố lên a."

Bạch Tiểu Ngư cẩn thận sờ sờ "kẹp tóc" ánh vàng trên đầu, cổ vũ bản thân, sau đó vui vẻ kiểm kê lại thu hoạch cả buổi trưa giờ của mình.