"Amuro-san, anh rốt cuộc không nhìn nổi thanh tra Hanada lười biếng nữa, nên quyết định dạy dỗ chị ấy sao?"
Edogawa Conan buột miệng thốt ra, sau đó bị Mori Kogoro cốc vào đầu một cái.
"Thằng nhóc thối! Nói bậy gì đó! Về phòng mau!" Mori Kogoro quát cậu một câu, nói rồi có chút xấu hổ nhìn hai người trong phòng: "Xin lỗi nhé, Amuro-kun, thanh tra Hanada, bọn tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi ha?"
"Không, Mori-sensei, không phải như mọi người nghĩ đâu!" Amuro Tooru lập tức buông Hanada Saharuna ra, đứng lên lùi về phía sau hai bước, trên mặt tràn ngập ngượng ngùng, "Tôi chỉ đang cùng thanh tra Hanada giao lưu một chút......"
Mori Kogoro càng xấu hổ hơn, nói thừa, ai mà chẳng nhìn thấy các người vừa "giao lưu" chứ? Sao lại còn dõng dạc nói ra làm gì? Không ngờ tiểu tử Amuro Tooru này thế mà còn mặt dày như vậy!
"Tóm lại, chúng tôi vẫn nên đi trước, không quấy rầy hai người tiếp tục giao lưu.....""Không không không! Đừng đi mà!" Hanada Saharuna liều mạng bò từ trên mặt đất dậy, "xoẹt——" một cái vọt đến ôm chặt Edogawa Conan, "Bên ngoài ban công có người!"
Lúc này, Hanada Saharuna mới định thần lại. Ở cái thế giới kha học* này, ngoài bọn họ được trang bị kỹ năng ra thì không có khả năng xuất hiện quỷ thật! Cái thứ nhìn lén qua khe cửa kia trên đầu không hiện thẻ thân phận, căn bản không phải là số 14! Trời mưa to như vậy, rốt cuộc là tên tâm thần nào ở chỗ này dọa người!
(*Kha học: từ trong giới fic bên Trung, kết hợp của 2 từ khoa học + Conan (Kha Nam - phiên âm tiếng Hán đồ đó=)))), ý nói những thứ được cho là "khoa học" chỉ có trong Conan, như là mấy thứ ảo ma canada lazada hay xuất hiện trong truyện đó ngại liệt kê quá=)))
Amuro Tooru nghe vậy khẽ nhíu mày, đi qua kéo cửa ra, bên ngoài không có một bóng người.
Mori Kogoro nhìn ban công trống không, quay đầu an ủi Hanada Saharuna: "Bên ngoài không có ai đâu, thanh tra Hanada nhất định là nhìn nhầm rồi."
"Không, mọi người nhìn xem, trên mặt đất có dấu chân." Amuro Tooru nói.
"Hơn nữa tấm tatami này bị ướt một chỗ, hẳn là có ai đó đã mở hé cửa ra để nhìn trộm khiến nước mưa bắn vào." Hattori Heiji ngồi xổm xuống sờ vào tấm tatami sát ban công nói.
"Đúng là kỳ lạ, mưa to như vậy, sao lại có người chạy tới rình mò?" Hattori Heiji vuốt cằm, cảm thấy có chút kỳ quái, "Hơn nữa hai bên đều có lan can, người đó làm thế nào có thể đột nhiên biến mất không tiếng động được?"
"Nếu, nếu không phải người thì sao?" Toyama Kazuha đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt xanh mét: "Không phải chúng ta tới đây để điều tra nữ quỷ kia sao? Bên ngoài chính là rừng trúc đó?!"
Mori Kogoro chảy mồ hôi lạnh: "Không, không có khả năng đâu nhỉ? Ha ha ha....."
Ngoài miệng ông nói như vậy, nhưng sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch.
"Cậu là đồ ngốc sao?! Trên đời này làm gì có quỷ!" Hattori Heiji tức giận nói, "Lại còn nhân lúc nửa đêm mưa to đến nhìn trộm, chỉ là người trong lòng có quỷ thôi!"
Cậu vò đầu bứt tai một hồi: "A chết tiệt! Khó chịu quá đi mất! Có cảm giác cứ như sẽ có chuyện không hay xảy ra vậy!"
Lời của Hattori Heiji rất nhanh liền ứng nghiệm.
Buổi sáng ngày hôm sau, cùng với một tiếng thét chói tai, Ohno Mie bị phát hiện chết trong bể tắm nữ —— nguyên nhân tử vong, đuối nước.
- ------------------------------------
"....... Đã chết khoảng 2-3 tiếng, là do ngạt nước." Mori Kogoro dùng bao tay kiểm tra thi thể cạnh bể tắm nói, "Đại khái là khoảng 5 6 giờ sáng nay....... Mấy người có thấy cô ấy đi vào bể tắm không?"
"Không có, thời gian mở cửa bể tắm của chúng tôi là từ 8:30 sáng đến 2 giờ đêm, những lúc khác đều khóa lại. Trước 8 rưỡi người làm chúng tôi đều chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, theo lý thuyết thì tiểu thư không thể đi vào." Miyoko sắc mặt khó coi, có người chết trong suối nước nóng nhà mình, nếu như bị truyền ra ngoài thì khách sạn bọn họ sẽ hoàn toàn xong đời!
"Ổ khóa suối nước nóng có dấu vết bị cạy mở, hình như là dùng dây thép hay kẹp tóc gì đó." Edogawa Conan vừa rồi đã xem qua khóa cửa.
"Chẳng lẽ là do vị đại tiểu thư tự mình cạy?" Mori Kogoro khẽ nhăn mày: "Với tính cách của cô ấy thì đúng là có khả năng này!"
"Trên người người chết không có vết thương do chống cự. Cũng có khả năng là lúc ngâm mình bị chuột rút nên trượt chân, gần đó lại không có ai đến giúp nên mới chết đuối." Hattori Heiji cách khăn lông nhấc tay nạn nhân lên, cẩn thận quan sát.
"Bảo bối! Bảo bối em làm sao vậy?!" Lúc này, một tiếng kinh hô từ phía sau truyền đến, Yoshikawa Masato vẻ mặt kích động chạy tới.
Amuro Tooru giữ chặt tay anh ta lại: "Xin anh bình tĩnh chút, không thể tùy tiện chạm vào thi thể!"
"Vậy tại sao các người có thể?!" Yoshikawa Masato kích động hô lên.
"Bởi vì bọn họ là thám tử, còn tôi là cảnh sát." Một thanh âm sâu kín từ bên trên truyền đến, Yoshikawa Masato giật mình hoảng sợ.
Gã quay đầu, liền nhìn thấy Hanada Saharuna mặt mũi trắng bệch đứng đó. Nom cũng không khác gì thi thể trên mặt đất kia là bao.
"Thanh tra Hanada, chị vẫn ổn chứ?" Edogawa Conan dở khóc dở cười nhìn cô.
Mấy người họ ai cũng đều không ngờ một cảnh sát như Hanada Saharuna thấy thi thể chết đuối lại nôn thốc nôn tháo. Tố chất tâm lý của nữ sinh trung học như Toyanaa Kazuha so với cô còn mạnh hơn.
"Hấp hối, chưa chết được." Hanada Saharuna rệu rạo quơ quơ di động trên tay, "Tôi vừa báo cảnh sát rồi, bên kia nói có thanh tra tên là Yamamura đang trên đường tới......Dù sao thì tôi vẫn còn đang nghỉ phép mà, án mạng cứ giao cho cảnh sát danh chính ngôn thuận là được."
Yamamura? Chẳng lẽ là người kia?! Trong lòng Edogawa Conan toát ra dự cảm bất thường.
- ------------------------------------
Hai tiếng sau, thanh tra Yamamura dẫn theo một nhóm cảnh sát đi đến khách sạn suối nước nóng.
Thân hình gầy gò, cái đầu to to, cộng thêm hàm răng hô quen thuộc....... Đúng là vị cảnh sát tay mơ tỉnh Gunma, Yamamura Misao.
"Sao lại là cậu? Chỗ này không phải thuộc địa phận của Kyoto sao?" Mori Kogoro câm nín hoàn toàn.
"Hắc hắc, bởi vì mọi người đều biết tôi rất am hiểu xử lý mấy vụ ma quái, hơn nữa tôi nghe nói thần tượng của tôi, ngài Mori cũng ở đây nên liền xung phong tiếp nhận án này chứ sao!" Yamamura Misao cười hì hì cúi chào, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Như vậy, nạn nhân bị nữ quỷ gϊếŧ chết kia đâu rồi?"
Này này, rốt cuộc là ai đã nói với anh ta là nữ quỷ gϊếŧ người vậy? Edogawa Conan lộ ra mắt cá chết.
"Vị thanh tra này, nạn nhân không phải là do nữ quỷ gϊếŧ, chỉ là đuối nước bình thường mà thôi." Amuro Tooru giải thích.
"Hửm?" Yamamura Misao bị Amuro Tooru hấp dẫn lực chú ý, đánh giá soái ca da ngăm tóc vàng một lượt rồi nhướng mày: "Anh là ai? Là khách ở đây sao?"
"Đúng vậy, tôi là đệ tử số một của Mori Kogoro." Amuro Tooru cười tủm tỉm nói.
"Ha?" Lời nói của anh làm cho Yamamura Misao không mấy dễ chịu, ánh mắt nhìn anh trở nên vô cùng bắt bẻ, "Anh? Đệ tử số một của ngài Mori? Sao tôi chưa nghe nói có chuyện này? Nè nè, không nên bởi vì được ngài Mori chỉ điểm vài câu liền đắc ý rồi tự xưng là đệ tử số một đâu đấy?! So với anh tôi còn hiểu ngài ấy hơn gấp trăm vạn lần!"
"........Ôi, tôi là đệ tử của Mori-sensei thật mà." Amuro Tooru lộ ra biểu tình xấu hổ.
"Thôi thôi ~ Cậu ấy là học trò tôi mới nhận." Mori Kogoro vội vàng hào giải, "Tiểu tử này bởi vì quá sùng bái tôi liền chạy đến quán cafe dưới nhà tôi làm thuê, bây giờ thỉnh thoảng sẽ đi cùng tôi đến hiện trường vụ án để học hỏi."
Yamamura Misao nghe vậy không cao hứng chậc một tiếng. Amuro Tooru thề, vừa rồi anh chắc chắn nghe được anh ta thấp giọng mắng một câu "Kỹ nữ tâm cơ."
"......" Amuro Tooru.
"Được rồi, tôi đã biết, thám tử ưu tú giống như ngài Mori chắc chắn sẽ luôn bị người ta bám theo." Yamamura Misao khinh thường vứt lại một cái lườm nguýt, "Vậy anh cứ ở một bên quan sát đi. Để cho ngài Mori và tôi - siêu cấp fan chân chính biểu diễn cho anh xem cái gì gọi là "Lập luận như thần"!"
30 phút sau, đội pháp y Yamamura Misao mang theo phát hiện ra trong máu người chết có thuốc mê, tai nạn ngoài ý muốn lần này lập tức thăng cấp thành án mạng. Yamamura Misao ra lệnh cho những người không có chứng cứ ngoại phạm vào khoảng 5,6 giờ sáng tập trung lại ở đại sảnh.
Trong đó bao gồm, quản lý khách sạn Miyoko —— "Lúc 5 rưỡi tôi có rời đi khoảng nửa tiếng để chăm sóc một vị khách bị bệnh. Cả người cô Hirayama Mio toát rất nhiều mồ hôi, cho nên tôi liền giúp cô ấy lau người thay quần áo."
Bạn học của nạn nhân, vừa đến lúc đêm qua, Hirayama Mio —— "Tối hôm qua tôi dầm mưa đi bộ nên sốt cao. Sau khi uống thuốc thì tôi đổ mồ hôi, sáng sớm nay Miyoko-san đến giúp tôi lau người và thay quần áo. Hai người chúng tôi có thể làm chứng cho nhau."
Bạn trai của người chết, Yoshikawa Masato —— "Đêm qua Mie-chan rất nhiệt tình, tôi chiều theo cô ấy đến quá nửa đêm. Bởi vì mệt nhọc quá độ nên vẫn luôn ngủ đến 9 giờ hôm nay, bị người làm ở đây đánh thức nên mới tỉnh. Bởi vì tôi luôn ở trong phòng một mình cho nên không có ai có thể làm chứng.......Nhưng tôi thật sự không có gϊếŧ Mie-chan!"
Bạn học của nạn nhân, Kikuta Daichi —— "Hôm qua tôi ở trong phòng mình lọc ảnh và video đến tận 1 giờ sáng. Buổi sáng tỉnh dậy lúc 8:30, sau đó liền trực tiếp đến nhà ăn...... Tôi ngủ một mình, cho nên cũng giống Yoshikawa, không có nhân chứng.
Khách trọ Aoi Takeo —— "Hả? Rạng sáng 5, 6 giờ? Giờ này tất nhiên là phải ngủ rồi, ai mà rảnh nhảy nhót lung tung! Nhìn là biết không có nhân chứng còn gì?"
Khách trọ Mihara Kazuto —— "Cái này, tôi có nhân chứng. Đêm qua tôi ở lại phòng bạn mình Nakajima Shisuke xem phim kinh dị cả đêm........ Hả? Vì sao lại xem cái này? Bởi vì khách sạn rất nổi tiếng về mấy thứ này mà? Chúng tôi vốn dĩ là đến vì lời đồn thôi. Cho nên liền xem mấy bộ phim để tìm cảm giác."
Khách trọ Nakajima Shisuke —— "Bạn tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi không lặp lại nữa. Dù sao chúng tôi cũng đâu quen biết gì nạn nhân, hoàn toàn không có lý do để gϊếŧ người mà? Hung thủ chắc chắn chỉ có thể ở trong 4 người kia!"
Còn lại Mori Kogoro và Hanada Saharuna, bởi vì đã rõ thân phận, Yamamura Misao tỏ vẻ không cần thiết, cho nên trực tiếp bỏ qua.
Sau một hồi trò chuyện, mấy người bọn họ căn bản không tìm được thêm manh mối nào khác. 5, 6 giờ sáng là một thời điểm rất vi diệu, người bình thường đều đang ngủ trong phòng mình. Mọi người cũng đều không có nhân chứng, nhóm thám thử cũng cảm thấy bất lực.
Đúng lúc này, trời lại bắt đầu đổ mưa rào. Yamamura Misao và các cảnh sát không thể rời đi, chỉ có thể tạm thời để thi thể của Ohno Mie vào một căn phòng trống.
Bởi vì còn chưa tìm được hung thủ, để đảm bảo an toàn cho mọi người, Yamamura Misao đành phải lệnh cho các lữ khách trở về phòng mình, không được tùy tiện đi lại. Toyama Kazuha không muốn về phòng đợi một mình, vì vậy liền rủ Hanada Saharuna và Yamamura Misao cùng ba đồng chí ăn không ngồi rồi Aoi Takeo ở lại đại sảnh chơi ma sói.
Edogawa Conan, Hattori Heiji, Amuro Tooru cộng thêm Hanada Saharuna không phải người đầu tiên bị cắn thì cũng là kẻ đầu tiên bị treo cổ, quả thực không có cảm giác thích thú gì. Sau vài vòng, người thắng cuộc thế mà lại là Mori Kogoro!
Đến 6 giờ tối, các lữ khách được người làm gọi vào nhà ăn dùng cơm, nhưng Yoshikawa Masato lại chậm chạp không xuất hiện.
7 giờ 30 phút, Miyoko cuối cùng cũng không chờ được Yoshikawa Masato nữa, tự mình đi lên phòng gọi, vài phút sau khách sạn vang lên một tiếng thét chói tai.
Thi thể của Yoshikawa Masato được phát hiện chết trong phòng, trên cổ quấn một chùm tóc đen, vụ án lập tức được nhuộm thêm màu sắc khủng bố.