"Cô đang làm gì vậy?"
Giọng nam phát ra từ phía sau rất dễ nghe, nhưng sự giận dữ đè nén lại khiến câu nói thêm phần thâm trầm.
Hanada Saharuna xoay người, thấy soái ca tóc vàng ở Poirot đang đứng sau lưng cô, trên tay còn cầm cái túi mua hàng của siêu thị.
Cô nhướng mày: "Ồ, thật là trùng hợp."
Đối phương lạnh mặt đi tới: "Cô đang nói với bọn trẻ cái gì?"
"Anh hỏi cái gì sao......." Hanada Saharuna nhìn đôi môi mím chặt của đối phương, rất nhanh hiểu ra lý do anh tức giận. Cô tự hỏi một chút rồi đột nhiên cười: "Tôi đang phổ cập kiến thức về sự đa dạng của cảnh sát?"
Vẻ mặt đắc ý hoàn toàn không ăn năn hối lỗi này làm Amuro Tooru tức điên.
Vài ngày trước ở quán cafe Poirot, sau khi chứng kiến trình độ phá án cao siêu của đối phương, anh cuối cùng cũng sinh ra một tia hảo cảm. Điều này làm anh nhớ đến người bạn Hagiwara Kenji của mình, cũng thuộc tuýp người ngoài miệng hay ba hoa chích chòe nhưng năng lực nghiệp vụ rất mạnh. Dù ngày thường rất được phụ nữ yêu thích và cũng thích ở cùng phụ nữ, nhưng khi làm việc sẽ lập tức trở thành một cảnh sát ưu tú.
Anh vốn nghĩ rằng không thể chỉ dựa vào vài việc mà phán đoán nhân cách của đối phương, còn định tiếp tục quan sát thêm. Ai ngờ hôm nay vừa ra ngoài mua đồ cho tiêm liền bắt gặp người này đang lý luận về lăng kính nhìn cảnh sát với bọn Edogawa Conan!
"Cô đang bôi đen hình tượng cảnh sát trước mặt người dân sao?!" Amuro Tooru tức giận nói.
Hanada Saharuna "hả" một tiếng, cô nhướng mày: "Tôi bôi đen hình tượng cảnh sát khi nào? Tôi bắt được tên cướp, sau đó gọi cho tuần cảnh khu này đến để bọn họ mang người về, là đám nhóc này yêu cầu tôi đưa đến Cục Cảnh sát. Tôi chỉ giải thích với bọn chúng là mình đang nghỉ phép nên không tăng ca mà thôi, sao lại biến thành bôi nhọ cảnh sát rồi? Anh đừng có mà quy chụp tôi!"
"Bởi vì Cục Cảnh sát chỉ cách chỗ này một con phố, đem người xấu đến đó cũng chỉ mất 10 phút, nhưng mà chị thanh tra này lại không muốn!" Kojima Genta phồng má cáo trạng với Amuro Tooru.
Hanada Saharuna chống nạnh cúi đầu nhìn cậu: "Chị đã nói là mình đang được nghỉ mà! Nghỉ phép thì không làm việc!"
Hai người một người ngẩng, một người cúi, nhìn nhau vô cùng bất mãn.
Lúc này Tsuburaya Mitsuhiko cùng Yoshida Ayumi cũng gia nhập cuộc giằng co, hai đứa nhỏ giọng thì thầm: "Rõ ràng là cảnh sát, tội phạm ngay trước mặt mà chỉ nghĩ đến nghỉ phép....."
"Cảnh sát thì sao? Đã nói mắt mấy đứa đừng gắn filter màu hồng nữa! Không phải cảnh sát nào cũng làm việc 24/24, chị đây thì không!" Hanada Saharuna lớn tiếng phản bác, hoàn toàn không cảm thấy cãi nhau với trẻ con có gì không đúng.
Này này này, đừng nói nữa mà! Edogawa Conan lén nhìn sắc mặt Amuro Tooru một cái, mồ hôi lạnh tức khắc chảy xuống.
Thanh tra Hanada, chị có biết người đứng cạnh mình là một thủ lĩnh công an không vậy! Nhớ tới việc anh Kazami Yuya vì không phát hiện ra mình bị gắn máy nghe trộm mà bị Furuya Rei mắng một trận còn bồi thêm câu "Cậu làm cảnh sát như này sao?", Edogawa Conan đối với tương lai của Hanada Saharuna cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hanada Saharuna bên này hoàn toàn không cảm nhận được gì: "Tóm lại họ nói đang trên đường đến rồi, chờ một lát là được." Cô nói.
"Thời gian chờ cũng bằng chị trực tiếp đưa người qua rồi!" Kojima Genta lộ mắt cá chết.
"Thế thì sao! Dù sao tăng ca thì tiền lương cũng không tăng, chị đây không làm!"
Cô cũng chẳng phải cảnh sát thật, hơn nữa nơi này chỉ là thế giới 2D giả tưởng, cô cần quái gì phải chăm chỉ như vậy chứ?!
"Chẳng lẽ cô chọn làm cảnh sát là vì tiền lương? Lời thề ngày đầu tiên nhận chức cô quên rồi sao!" Amuro Tooru căng mặt, "Rõ ràng đã bắt được tội phạm nhưng lại lười biếng, để đồng sự phải lặn lội qua đây, tăng khối lượng công việc cho họ! Cô làm cảnh sát như vậy sao?!"
Tự nhiên bị giáo huấn một hồi, Hanada Saharuna đơ cả người, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, lập tức nổi giận lôi đình.
Từ khi nhận chức đến nay, trừ lần diễn hải vương đó được nghỉ ngơi nửa ngày, trong khoảng thời gian này cô lúc nào cũng tăng ca. Còn bởi vì không quen với thân phận cảnh sát nên giờ tan tầm còn phải ở nhà học bù.
Luật pháp Nhật Bản nhiều muốn chết, còn những sách hướng dẫn cho cảnh sát với các tài liệu liên quan kia nữa, cái nào cũng dày như cục gạch vậy! Vì để không bị lộ thân phận giả, ngày nào Hanada Saharuna cũng đều thức đến hơn 2 giờ sáng, hôm sau lại đi làm như thường. Cho dù thế cũng chưa thể thuộc hết, cô suýt nữa khóc mất. Lớn từng này rồi chỉ có lúc thi đại học cô mới liều mạng như vậy!
Rõ ràng cô đã nỗ lực như vậy, người này dựa vào cái gì mà chỉ trích cô! Nếu có thể, cô thèm vào mà bốc trúng thẻ thân phận cảnh sát!
"Đúng rồi đấy! Tôi chính là cảnh sát như thế đó thì sao?!" Hanada Saharuna phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi hung hăng cãi lại: "Không hài lòng thì anh khiếu nại tôi đi! Một người phục vụ như anh nhiều chuyện như vậy làm gì! Lần trước lúc ở quán cafe thì nói tôi dùng thân phận để thề thốt lung tung, giờ thì lại khoa chân múa tay với phương thức làm việc của tôi.
Anh cho rằng mình là ai?! Không phải cấp trên cũng chẳng phải đồng nghiệp, càng chẳng quen biết gì tôi! Đừng có đứng đấy dạy dỗ người khác! Thích nói đạo lý như vậy thì cút đi làm giáo viên đi! Không được thì đổi nghề làm cảnh sát ấy! Đừng có ở chỗ này trút cái tinh thần trọng nghĩa không có chốn nương tựa của anh lên người tôi--!!"
Hanada Saharuna thật sự quá tức giận, cô hoàn toàn không thèm nể mặt, lời nói ra vô cùng chói tai.
Toàn bộ im lặng.
Sắc mặt Amuro Tooru cực kỳ khó coi, đội thám tử nhí cũng không dám ho he một tiếng, Edogawa Conan khổ sở bụm mặt.
Anh Amuro chắc hẳn là trước đó khi chứng kiến năng lực phá án của thanh tra Hanada, cảm thấy đối phương có thể trở thành người tài, cho nên khi nghe được cô hoàn toàn không coi trọng công việc nên mới tức giận như vậy.
Chỉ là rõ ràng năng lực nghiệp vụ của thanh tra Hanada vô cùng mạnh, nhưng tác phong lại rất không đứng đắn, lần nào nói bậy nói bạ cũng vừa vặn chạm mặt anh Amuro...... Hai người này rốt cuộc bị sao vậy? Đều là cảnh sát và công an giữ gìn trật tự cho Nhật Bản, thế mà lại như nước với dầu, trời sinh đã không hợp nhau, gặp được lửa còn trực tiếp nổ tung chảo!
Biểu tình của Amuro Tooru hoàn toàn lạnh xuống, đôi mắt tím xám trở nên sắc bén, lặng lẽ toát ra vẻ uy áp.
Hanada Saharuna cười lạnh một tiếng, trong mắt bùng lên ngọn lửa, không hề có một tia chùn bước.
Ngay khi Edogawa Coan đau đầu không biết phải sao để giải hòa cho hai người thì một tiếng chuông xe đạp vang lên.
Chỉ thấy một thanh niên cảnh tuần đi xe đạp dừng ở giữa Amuro Tooru và Hanada Saharuna, anh ta lắc lắc điện thoại hỏi: "Người nào là thanh tra Hanada? Vừa rồi chúng tôi nhận được báo án, nói ở đây có tội phạm cướp bóc gọi chúng tôi đến tiếp nhận."
Sự xuất hiện của anh ta đánh gãy không khí giữa Amuro Tooru và Hanada Saharuna, đội thám tử nhí lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi. Anh Amuro với thanh tra Hanada thật đáng sợ!
Hanada Saharuna im lặng vài giây, thu hồi tầm mắt rồi quay đầu lại cười với người tuần cảnh: "Là tôi! Tôi là Hanada Saharuna thuộc Đội 1 Phòng Điều tra tội phạm, vừa rồi đang dạo phố thì bắt được tên cướp! Bởi vì hôm nay đang nghỉ phép cho nên mới không tự mình mang đến đồn Cảnh sát, có thể làm phiền anh đem hắn về lập biên bản được không?"
"Được, cô vất vả rồi!" Thanh niên tuần cảnh lễ phép đáp, "Cho hỏi tên cướp ở đâu ạ?"
"A? Ở đây nè?" Hanada Saharuna cười dùng sức dậm chân, một tiếng kêu thảm thiết từ phía dưới truyền đến.
Nghe thấy tiếng kêu, thanh niên tuần cảnh cúi đầu, liền thấy tên cướp đang bị Hanada Saharuna đạp dưới chân. Gã nằm úp mặt xuống đất, sau lưng bị đôi chân đeo giày đế bằng dẫm lên, cộng thêm chiếc áo khoác màu xanh lá cây kia, quả thật trông y như một con rùa đen bị bắt nạt.
Thanh niên tuần cảnh nghẹn lại trông chốc lát, anh ta cong lưng còng tay tên cướp lại, dùng sức kéo gã đứng dậy, lúc này mới quay sang Hanada Saharuna cúi đầu: "Chúng tôi sẽ xử lý những việc tiếp theo, một lần nữa cảm ơn cô đã giúp đỡ!"
Hanada Saharuna cũng cúi đầu chào lại, cô nở nụ cười xán lạn, hàm răng trắng như tuyết lấp lánh: "Vì dân phục vụ!"
"Vì dân phục vụ!"
"À đúng rồi, cái túi xách này là do tên cướp cướp được, phiền anh mang về nhé." Hanada Saharuna giao lại chiếc túi xách màu bạc lấy được ở chỗ gã cướp: "Nếu sau này chủ của nó có đến báo án thì có thể trả lại cho người đó......"
"A! Túi của tôi!" Một giọng nữ bén nhọn đánh gãy lời Hanada Saharuna, sau đó vật trên tay cô bị một cánh tay mập mạp giật lấy.
Hanada Saharuna ngẩn người, vội vã quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm đang ôm chặt lấy túi xách, thịt mỡ trên người bị chiếc váy màu tím tạo thành từng khúc một, vô cùng bắt mắt.
"Này cô......"
"Đây là túi của tôi! Hắn cướp được từ chỗ tôi!" Người phụ nữ trung niên gào lên, bà ta lấy thẻ căn cước ra quơ quơ trước mặt đám người: "Mấy người xem! Đây là tôi!"
Ảnh trên thẻ căn cước đúng là bà ta, thanh niên tuần cảnh liền khuyên bà ta cùng họ về Cục lập biên bản thì bị quả quyết từ chối.
"Tôi đang rất vội! Không có thời gian làm mấy chuyện này!" Nói rồi liền ôm túi xách vội vàng rời đi.
Thanh niên tuần cảnh không nói được gì, chỉ có thể đem tên cướp về trước. Chờ anh ta rời đi, bầu không khí giữa nhóm người lại nhanh chóng lạnh xuống.
Hanada Saharuna chậc một tiếng, cô chỉnh lại dây túi của mình rồi nhìn bốn phía xung quanh: "Nếu xong việc rồi thì tôi đi trước......"
"A! Chói quá!" Một chiếc xe chạy ngang quá, ánh sáng chiếu vào Yoshida Ayumi, cô bé vội vàng đưa tay lên che mắt.
Edogawa Conan nhìn nương theo nguồn sáng, thì ra là do gương trên xe phản xạ ánh sáng đến góc tường, đồ vật trong góc tường lại phản chiếu ánh sáng đến mặt của Yoshida Ayumi.
Cậu đi đến vật thể phát ra ánh sáng, chỉ thấy một tấm danh thϊếp của khách sạn nằm đó, bên dưới tấm thẻ lộ ra một mảnh kim loại nhỏ nạm kim cương. Edogawa Conan dùng khăn tay nhặt lên, phát hiện thì ra một một chiếc pin cài áo hình hồ điệp vô cùng tinh xảo.
Yoshida Ayumi chạy ra nhìn, mở to hai mắt: "Oa, đẹp quá đi!"
Chiếc pin cài áo hồ điệp chỉ có chiều dài bằng một ngón tay cái, được khảm bằng nhiều loại đá quý khác nhau, nhìn toàn thể giống như một con bướm muốn giương cánh bay lên, cực kỳ lộng lẫy.
Kojima Genta nhịn không được cảm thán: "Mặt trên đều là đá quý phải không? Chắc là đắt lắm nhỉ?"
Edogawa Conan lộ ra biểu tình ngưng trọng: "Hình như tớ đã thấy ở đâu đó rồi.......A!"
Cậu đột nhiên ngẩng đầu lấy di động ra nhìn, rất nhanh đã thấy thông tin mình muốn. Chỉ thấy trên màn hình hiện lên một đống trang sức hình hồ điệp, trong đó có một chiếc pin cài được chú thích là "Hồ điệp phu nhân", giống y như đúc với thứ Edogawa Conan cầm trên tay.
Tsuburaya Mitsuhiko đi đến bên cạnh cậu, nhìn bức ảnh trên điện thoại nói: "Đây không phải là trang sức bị trộm mất của cửa hàng đá quý Butterfly trong trung tâm thương mại Beika sao? Tớ cũng đọc tin này hôm nay rồi..... Từ từ, vậy đây không phải tang vật đó chứ?!"
Tsuburaya Mitsuhiko rốt cuộc cũng phản ứng lại: "Tại sao tang vật bị đánh cắp lại rơi ở chỗ này?!"
"......" Hanada Saharuna giật giật khóe miệng, tình tiết này quen quá nhỉ, tang vật tám phần là do người phụ nữ trung niên mặc váy tím kia để lại. Bà ta không phải trộm cướp thì tuyệt đối cũng liên quan đến vụ trộm kia. Chắc chắn Edogawa Conan và bọn nhóc này sẽ truy lùng đến địa điểm có trên danh thϊếp, sau đó làm thế này rồi làm thế nọ, cuối cùng tội phạm sẽ bị bắt.
Thật là, chỉ đi dạo phố một lúc thôi, thế mà chẳng những bị một tên khốn khó chiều dạy dỗ còn gặp phải vụ án. Uy lực của Edogawa Conan cũng bá đạo thật đấy? Sớm biết thế thì hôm nay ở nhà cho xong!
Amuro Tooru đi tới: "Cho anh xem với."
Edogawa Conan đưa cài áo hồ điệp qua, Amuro Tooru giơ nó lên quan sát dưới ánh mặt trời, anh nhíu mày lại: "Đá quý khảm ở phía trên có độ tinh khiết rất cao, chắc chắn giá trị không thấp..... Cái ghim cài áo này là hàng thật."
"Hẳn là do người phụ nữ bị cướp kia làm rơi. Các cậu nhìn đi, son môi dính trên tấm danh thϊếp khách sạn này giống với màu bà ta bôi." Edogawa Conan giơ tấm thẻ lên.
Tấm danh thϊếp khách sạn có hai mặt, mặt trước in tên và ảnh chụp của khách sạn trung tâm Beika, mặt sau là thông tin liên lạc và giá cả. Thứ này rõ ràng là dùng để phát cho người ta, hoặc là được đặt ở quầy lễ tân của khách sạn.
"Đã đến lúc đội thám tử nhí chúng ta hành động!" Kojima Genta hưng phấn nắm chặt tay: "Bọn mình đến cái khách sạn kia thử đi! Có khi bắt được tội phạm đó!"
"Yes!" Tsuburaya Mitsuhiko cùng Yoshida Ayumi cũng giơ tay theo, tất cả đều trông rất phấn khích.
Amuro Tooru nhíu mày: "Đoạn video giám sát trong tin tức cho thấy bọn cướp có súng, các em thế này......"
Anh còn chưa dứt lời, một bàn tay đột nhiên vươn ra, đoạt lấy tấm danh thϊếp trên tay Edogawa Conan.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Hanada Saharuna cầm di động gọi đi: "Xin chào, tôi là trợ lý thanh tra Hanada Saharuna thuộc Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm, mã hiệu của tôi là XXXX, phiền anh nối máy cho tôi với đồng nghiệp ở Đội 3 nhé..... Alo? Là đồng nghiệp thuộc Đội 3 Phòng Điều tra Tội phạm phải không?
Xin chào, vừa rồi tôi ngẫu nhiên gặp được một vụ cướp giật, trong chỗ tang vật lấy lại được từ tên cướp phát hiện một chiếc ghim cài áo hình hồ điệp. Sau khi tiến hành đối chiếu, tôi phát hiện đây chính là trang sức bị đánh cắp của cửa hàng châu báu Butterfly trong trung tâm thương mại Beika. Tôi nghi ngờ người bị cướp có liên quan đến vụ trộm đó....... Đúng vậy, đúng vậy, người bị cướp đã cầm túi xách rời đi rồi, sau đó chúng tôi mới phát hiện ra chiếc pin cài áo này.
Ngoài ra còn có một tấm danh thϊếp khách sạn...... Đúng, tôi nghĩ rằng đối phương đang sống trong khách sạn đó. Tên của khách sạn?"
Hanada Saharuna nhanh chóng lật tấm danh thϊếp lại, nhìn thấy tên khách sạn cô sửng sốt một chút, rất mau liền phản ứng lại, tiếp tục nói: "A..... tên là khách sạn trung tâm Beika, đúng rồi, chính là cái khách sạn ở đối diện trung tâm thương mại Beika đó..... Phải, rất có khả năng từ đầu đối phương đã ở trong đó để quan sát tình hình của trung tâm thương mại, xong việc lại lợi dụng vị trí tốt để theo dõi hành động của cảnh sát........ Đúng đúng, rất hợp lý.
Đặc điểm ngoại hình người bị cướp sao? Cao khoảng 1m55, tóc màu nâu ngắn, rất béo, mặc váy dài màu tím...... Màu tím hơi neon, cổ chữ U, cầm theo một cái túi xách hãng LX màu bạc. Trên cổ đeo dây chuyền ngọc trai trắng, cổ tay đeo vòng vàng...... Bà ta đã rời đi khoảng 5 phút rồi.
Từ chỗ này lái xe đến khách sạn mất tầm hơn 20 phút, phiền các anh đến càng nhanh càng tốt, tôi lo rằng đối phương phát hiện có gì không đúng sẽ lập tức trốn mất...... Không cần cảm ơn, đây là việc nên làm mà, mọi người vất vả rồi!"
Hanada Saharuna nói một lèo kết thúc cuộc gọi, sau đó đặt lại tấm danh thϊếp vào trong tay Edogawa Conan đã phát ngốc, nhìn đám người nở nụ cười xán lạn: "Được rồi, đã giải quyết xong, mọi người có thể về nhà. Chuyện sau đó giao cho cảnh sát chuyên nghiệp đi ha~"
"???" Biểu tình Edogawa Conan dại ra, cậu làm thám tử lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta trực tiếp phá đám.
Ba đứa trẻ đội thám tử nhí há hốc miệng, Yoshida Ayumi không thể tin nổi nhìn Hanada Saharuna: "Tại sao chứ?!"
Tsuburaya Mitsuhiko và Kojima Genta cũng khϊếp sợ nhìn cô, cất giọng chất vấn: "Vậy không phải là đội thám tử nhí hoàn toàn không có cơ hội lên sân khấu sao?!"
"Cơ hội cái gì lên sân khấu cái gì, các em không nghe thấy trong tay bọn cướp có súng sao? Trẻ con thì về uống sữa.... Khụ khụ, về ăn kẹo đi!" Hanada Saharuna chống nạnh nhìn bọn nhóc, rất không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Mau về nhà đi! Đừng gây phiền phức cho người lớn nữa..... Thật là, khó lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi, thế quái nào suốt ngày gặp phải sự tình như này!"
"Chị......" Ba đứa nhóc cố gắng trừng mắt nhìn Hanada Saharuna, cô cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại.
Edogawa Conan che đầu lại, cậu quay sang nhìn Haibara Ai vừa thấy Amuro Tooru liền trốn phía sau nãy giờ: "Haibara, cậu với mọi người về nhà tiến sĩ trước đi, đầu gối Genta bị thương rồi, phải băng bó lại."
"Sao cậu cũng nói vậy chứ Conan?!" Đội thám tử nhí bất mãn hô.
Rõ ràng là bạn bè lại không đứng về phía bọn họ! Thật quá đáng!
"Thanh tra Hanada nói đúng, trong tay kẻ trộm có súng, các cậu tham gia thì quá nguy hiểm." Edogawa Conan khuyên, cậu liếc nhìn Hanada Saharuna một cái: "Hơn nữa thanh tra Hanada đã báo án rồi, việc tiếp theo giống như lời chị ấy nói, cứ giao cho cảnh sát chuyên nghiệp xử lý là được."
Hanada Saharuna được ủng hộ đắc ý giương cằm: "Nghe thấy chưa hả! Mau về nhà đi!" Nói rồi cô liền xoay người đi trước: "Dù sao chị cũng cảnh cáo rồi, nếu các em vẫn muốn tự tìm đường chết, xảy ra chuyện gì cũng đừng trách chị."
Tuy rằng gặp phải đội thám tử nhí thì kẻ xui xẻo chắc chắn là phạm nhân, nhưng cái này cũng chẳng liên quan gì đến cô. Hôm nay chính là ngày nghỉ của cô, lãng phí mất gần 1 tiếng ở đây rồi, cô còn muốn đi bơi, không rảnh đôi co với chúng nữa.
Amuro Tooru lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Hanada Saharuna, quay đầu cười với đội thám tử nhí: "Conan nói cũng có lý, bọn cướp quá nguy hiểm, các em về trước đi nhé?"
"Sao đến anh Amuro cũng nói như vậy........." Đội thám tử nhí buồn bực.
"Được rồi, anh biết các em đều rất nghiêm túc." Amuro Tooru cười tủm tỉm lấy trong túi đồ một vỉ hộp pudding: "Nào, đây là pudding caramel vị xoài anh mới mua. Đến lúc các em đến nhà tiến sĩ thì vừa chơ game vừa ăn nhé?"
Nhìn thấy pudding trên tay Amuro Tooru, mắt ba đứa trẻ lập tức sáng lên, Kojima Genta dẫn đầu đi đến cầm lấy: "Wow pudding này em biết! Rất đắt, mà còn khó mua nữa!"
Bọn trẻ bị đồ ăn hấp dẫn, trong nháy mắt liền vứt vụ trộm đá quý ra sau đầu.
Edogawa Conan cười bất đắc dĩ: "Các cậu cảm ơn anh Amuro đi chứ?"
"Cảm ơn anh Amuro ạ!" Ba đứa nhóc vô tư hô.
Amuro Tooru cúi đầu cười cười: "Không cần cảm ơn."
Nói rồi anh nhìn Haibara Ai đang né phía sau: "Nhớ chia cho cô bé đằng kia nữa nhé?"
Yoshida Ayumi gật đầu thật mạnh: "Vâng! Bọn em nhất định sẽ ăn cùng với Ai-chan!"
"Ừ ~ Vậy là được rồi." Amuro Tooru cười nói.
Haibara Ai bị Amuro Tooru nhắc đến siết chặt áo trước ngực, cô khẽ run lên, không đáp lại.
Edogawa Conan dịch chân, chắn ở giữa hai người: "Thế bọn em đi trước nhé anh Amuro."
"Được, hẹn gặp lại." Anh gật gật đầu.
Nhóm thám tử nhí vừa di chyển được vài bước, Edogawa Conan đã dừng lại. Cậu nói với mấy đứa trẻ: "A, suýt chút nữa quên mất, lúc đi chị Ran có nhờ tớ mua đồ hộ! Các cậu cứ đến nhà tiến sĩ trước đi nhé, tớ mua xong sẽ tới sau!"
"Hả?!"
Làm lơ âm thanh bất mãn của bọn trẻ, Edogawa Conan xoay người chạy đi.
- ------------------------------------
Hanada Saharuna tâm tình bực bội ăn hết hộp kem Haagen-Dazs, sau khi ăn xong miếng cuối cùng, cô đóng hộp lại rồi bỏ vào thùng rác. Sau đó lấy khăn ướt từ trong túi ra lau lau tay rồi lại vứt đi. Lúc này mới cầm lấy chìa khóa xe hướng về bãi đỗ của siêu thị.
Cô ấn nút điều khiển mở cửa xe từ xa, việc đầu tiên làm khi ngồi lên là mở điều hòa. Thời tiết hôm nay thật sự nóng vô cùng, xe con đỗ ở đây cũng đã mấy tiếng, bên trong không khác gì một cái l*иg hấp, ghế da làm từ da nóng như lửa đốt.
Hanada Saharuna vừa đợi nhiệt độ hạ xuống vừa nhỏ giọng nói thầm: "Đúng là xui xẻo, khó khăn lắm mới lấy được voucher đặc biệt của khách sạn trung tâm Beika từ chỗ nhỏ Sakurai kia, đáng lẽ có thể đến thưởng thức buffet hải sản với bể bơi tư nhân rộng mênh mông, ai mà ngờ bọn cướp cũng sống ở đó....... Quào, đúng là chỉ cần liên quan đến Edogawa Conan chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt, kỳ nghỉ này 100% phải hoãn lại rồi....."
"Cái gì liên quan đến em thì không phải chuyện tốt vậy, thanh tra Hanada?"
Giọng trẻ con lanh lảnh từ bên cạnh truyền đến, Hanada Saharuna hoảng sợ, cô quay đầu lại, phát hiện Edogawa Conan không biết đã chui vào xe mình khi nào, ngồi ở ghế phụ nhìn cô bằng vẻ mặt tò mò.
"........Sao nhóc lại ở chỗ này?!" Hanada Saharuna lớn tiếng chất vấn.
Edogawa Conan cài dây an toàn vào, đung đưa chân nhỏ nói: "Vừa rồi em thấy khi thanh tra Hanada nhìn tấm danh thϊếp khách sạn kia, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hơn nữa còn là kiểu không vui vì chuyện tốt bị phá đám ấy.
Hôm nay thanh tra Hanada xách theo túi đeo chéo rất to, cộng thêm việc chị vừa nói đang nghỉ phép, không muốn bị quấy rầy, còn nghiên cứu bể bơi tư nhân được khách sạn trung tâm Beika quảng bá gần đây. Cho nên em nghĩ thanh tra Hanada chắc hẳn là chuẩn bị đến đó chơi phải không?"
Edogawa Conan cong khóe miệng: "Bể bơi tư nhân mở từ 2 giờ chiều đến 10 giờ tối, nhưng tiệc hải sản đặc biệt nổi tiếng của bọn họ bắt đầu từ 6 giờ đến 8 giờ. Nếu ăn tối xong mới bơi thì có lẽ hơi gấp gáp. Nếu em là thanh tra Hanada, chắc chắn sẽ chọn bơi từ 2 giờ chiều đến 4 giờ, bơi xong còn có thể tiện ghé vào tiệm spa của khách sạn để mát xa, nghỉ ngơi một chút rồi mới đi ăn tối.
Khi ấy vừa không bị vội vừa có thể hưởng thụ ngày nghỉ, như vậy mới phù hợp với chủ nghĩa khoái lạc của thanh tra Hanada, đúng chứ?"
"......" Lần đầu tiên Hanada Saharuna cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của thám tử, thằng nhóc Edogawa Conan này đúng là siêu cấp khó chơi!!
"Chắc chắn em không phải chỉ đơn thuần muốn khoe khoang tài suy luận của mình nên mới chạy vào trong xe chị nói mấy cái này đâu nhỉ?" Hanada Saharuna bình tĩnh nói.
Edogawa Conan cười tủm tỉm: "Sao có thể? Em chỉ nghĩ là bây giờ đã gần 3 giờ rồi, nếu kế hoạch còn được giữ nguyên, thanh tra Hanada chắc là muốn đến khách sạn kia phải không? Đúng lúc em cũng định đến đó, cho nên muốn đi nhờ xe thanh tra Hanada thôi mà ~"
Thằng nhóc này cuối cùng cũng nhớ mình đang là giả vờ là trẻ con....... Nhưng mà em trai à, đống suy luận trước đó cũng đủ làm nhóc lòi đuôi rồi nhé?
Hanada Saharuna điên mất, người lớn thế giới này có phải đều mù hết rồi không vậy? Sao không ai chú ý tới thằng nhóc con có chỉ số IQ không hợp lý rõ ràng như này chứ? Hai mươi mấy năm* rồi, cổ Mori Kogoro sắp bị đâm thành cái rổ đến nơi cũng không có người nào phát hiện! Bị debuff giảm trí tuệ tập thể sao?
*là thời gian từ lúc truyện được phát hành đến giờ, chứ không phải thời gian trong truyện nha
Thằng quỷ này nữa, hoàn toàn không hề định che giấu bản thân à? Cẩn thận một chút đi mà Kudo Shinichi!
Hanada Saharuna hít một hơi thật sau, nhiệt độ trong xe cuối cùng cũng đã hạ xuống, cô đóng cửa lại khởi động xe: "Được thôi, dù chị không đưa em đi cùng thì em cũng sẽ tự mình đi."
Dẫu sao thì cũng tiện đường thật.
Edogawa Conan cười hắc hắc.
Hanada Saharuna trợn trắng mắt: "Nói trước đấy nhé, chỉ đưa em đến khách sạn thôi, còn chuyện sau đó chị đây mặc kệ! Đừng có lôi chị vào, người ta còn muốn nghỉ ngơi trong vui vẻ đó."
Cô bật xi nhan, điều khiển xe ra khỏi bãi đỗ, hướng về phía khách sạn trung tâm Beika.
Trên đường đi, Edogawa Conan tìm đề tài nói chuyện: "Xe của thanh tra Hanada là dòng xe thể thao Z của Nissan sao? Đỉnh thật đó ~"
Nhắc đến đề tài này, Hanada Saharuna liền không buồn ngủ nữa, mắt cô lập tức sáng lên: "Đúng chứ! Siêu đỉnh! Đây là hộp số bằng tay nè! Bây giờ rất hiếm thấy phải không? Đường cong thân xe sắc bén, các vành trang trí đen tạo thành hiệu ứng thị giác xuyên thấu, không chỉ mang phong cách cổ điển mà còn có nét sang trọng hiện đại! Màu đỏ ngọc trai còn là kinh điển của kinh điển! Quan trọng nhất chính là động cơ mạnh, hiệu suất cao và mã lực tuyệt vời, lúc đi quả thật sướиɠ hết chỗ nói!"
Lúc Hanada Saharuna nhìn thấy chiếc xe này ở showroom, có thể nói là nhất kiến chung tình. Đây là lần đầu tiên sau khi bốc được thẻ cảnh sát cô sinh ra cảm giác "Cái thân phận này cũng không phải không có chỗ tốt". Cô thật sự rất thích cái xe thể thao này!
"Vậy, vậy sao ạ?" Không ngờ Hanada Saharuna lại phấn kích như vậy, Edogawa Conan giật giật khóe miệng.
"Xe chính là tình yêu đó!" Hanada Saharuna nhếch môi cười đặc biệt vui vẻ: "Hơn nữa nhóc biết gì không? Biển số xe của chị là 321! Three! Two! One--Zero! Siêu ngầu đúng không?!"
"....... Ha ha, đúng vậy." Edogawa Conan lơ đễnh trong chớp mắt -- rõ ràng thích zero này như vậy, thế mà lại cực kỳ ghét một Zero khác.
Nhìn Hanada Saharuna đang say mê tự khen cái xe thân yêu của mình, Edogawa Conan đột nhiên hỏi: "Thanh tra Hanada hình như không thích anh Amuro lắm."
Cứ nhắc đến là lại bực, Hanada Saharuna vốn còn đang hứng thú bừng bừng lập tức lạnh mặt: "Cái này chẳng lẽ không phải lỗi của anh ta sao? Là do anh ta sai trước!"
Edogawa Conan cố gắng nói đỡ cho Amuro Tooru: "Thật ra là do tinh thần trọng nghĩa của anh Amuro tương đối mạnh......"
"Ha! Chứ sao nữa? Còn trút cái tinh thần trong nghĩa không chỗ gửi gắm lên đầu người khác, sao có thể không mạnh!" Hanada Saharuna không chút khách khí nói, "Mấy đứa nhóc đối với nghề cảnh sát có sùng bái thế nào thì cũng không sao, chị có thể hiểu được, dù gì chúng cũng là trẻ con. Nhưng mà anh ta lớn đùng ra rồi! Nhìn cảnh sát bằng lăng kính màu hồng còn dày hơn cả bọn trẻ con! Nói cái gì mà....."
Hanada Saharuna đột nhiên đổi thành biểu tình nghiêm túc, bắt chước bộ dạng của Amuro Tooru cất cao giọng: "........ Hoa anh đào trước ngực cảnh sát, là tượng trưng cho sứ mệnh bảo vệ quốc gia và nhân dân, không phải dùng để thề thốt, càng không phải để làm công cụ che giấu lời nói dối ~~........
Cô đang bôi đen hình tượng cảnh sát trước mặt người dân sao? ~~
Chẳng lẽ cô chọn làm cảnh sát là vì tiền lương? Lời thề ngày đầu tiên nhận chức cô quên rồi sao! Rõ ràng đã bắt được tội phạm nhưng lại lười biếng, để đồng sự phải lặn lội qua đây, tăng khối lượng công việc cho họ! Cô làm cảnh sát như vậy sao?!~~
......Ọe, buồn nôn chết đi được." Hanada Saharuna làm ra biểu tình buồn nôn: "Đây là cái tật xấu gì vậy chứ? Chính anh ta có khát vọng kỳ quái gì đó, liền đòi hỏi mọi người đều phải là cảnh sát chân thiện mỹ hoàn hảo như trong tưởng tượng của mình sao?! Đừng có ngây thơ thế có được không?!
Có bản lĩnh thì tự mình đi làm cảnh sát đi! Sau đó làm việc 18 tiếng đồng hồ một ngày ấy! Ngày nào cũng gần 24 tiếng! Nếu không làm được thì không có tư cách yêu cầu người khác! Anh ta cho rằng chị đây là người máy sao?!"
"......." Edogawa Conan lâm vào trầm mặc, anh Amuro làm 4 công việc, chẳng những một ngày làm việc hơn 18 tiếng, còn thường xuyên thức thâu đêm, không bàn đến có phải gần 24 giờ hay không, nhiều lúc cậu còn hoài nghi anh có khi là robot nữa...... Nhưng mà thanh tra Hanada nè, chị đừng nói nữa, đến lúc biết được chân tướng, mặt chị sẽ đau lắm đấy.
"C-có lẽ anh Amuro chỉ là đánh giá rất cao năng lực của thanh tra Hanada, cho nên mới có yêu cầu cao với chị như vậy......." Edogawa Conan cố gắng vớt vát.
Hanada Saharuna trợn trắng mắt: "Cảm ơn rất nhiều nhé! Đáng tiếc sự "thưởng thức" của anh ta không thể làm chị đây thăng chức, cũng chẳng thể tăng lương. Cho nên xin miễn thứ cho kẻ bất tài này! Đúng là không thể hiểu nổi, một người phục vụ quán cafe như anh ta lấy đâu ra tinh thần trọng nghĩa mạnh như vậy chứ?!"
"Cái này, thật ra anh Amuro vốn là thám tử, còn là học trò của bác Mori......" Edogawa Conan còn chưa dứt lời, đã bị tiếng cười của Hanada Saharuna đánh gãy.
"Phì!" Bả vai cô khẽ run lên.
"......?" Edogawa Conan không rõ nguyên do, dừng một chút tiếp tục nói: "Bởi vì anh Amuro là đệ tử của bác Mori......."
"Phốc......"
Lời nói của cậu lại bị tiếng cười của Hanada Saharuna xen vào, lúc này Edogawa Conan không nói được nữa.
Cậu nhíu nhíu lông mày lại hỏi: "Thanh tra Hanada, rốt cuộc chị cười cái gì vậy?"
Hanada Saharuna mím môi, độ cong khóe miệng vẫn luôn hướng lên trên. Cô liều mạng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi nữa.
"Pffh- ha ha ha ha ha! Đệ tử số một của Mori Kogoro ha ha ha ha ha!" Hanada Saharuna cười cong cả lưng, cô không nhịn được đập tay vào vô lăng, "Ha ha ha ha nhóc không nhắc đến thì chị cũng quên mất đấy! Ha ha ha ha đúng vậy, anh ta chính là học trò của ông Mori! Ha ha ha ha ha ha hiểu rồi hiểu rồi ha ha ha ha!"
Tóm lại là vì sao chị lại cười? Giải thích đi chứ?! Nhìn Hanada Saharuna cười không dừng được làm Edogawa Conan hoàn toàn mơ hồ, hoàn toàn không hiểu mô tê gì hết.
Mãi đến khi đến bãi đỗ xe của khách sạn Hanada Saharuna mới ngưng lại được.
Cô lau lau nước trên khóe mắt, lúc này mới vỗ vỗ bả vai của Edogawa Conan, giọng nói mang theo sự đồng tình: "Conan-kun, vất vả cho em rồi ~"
Chẳng những phải gánh team Mori Kogoro phá án, giờ còn phải vác theo cục tạ đệ tử cả đầu chỉ toàn tinh thần trọng nghĩa với ảo tưởng sức mạnh với cảnh sát này..... Một lúc cân hai tên thám tử đầu heo, ngay cả có là Kudo Shinichi cũng không dễ dàng gì.
"Nhóc phải kiên cường chút, người lớn ở thế giới này đúng là rất không đáng tin." Hanada Saharuna nói mập mờ, cô lắc đầu: "Chị cũng thật là, thế mà lại tức giận với một tên như vậy. Tức giận vì đồ ngốc chính là lãng phí thời gian...... A, nghĩ ra rồi, anh ta chính là cái kiểu này phải không? Một kẻ cứng đầu lấy "chính nghĩa" làm phương châm cho mình, hoàn toàn không bị lay chuyển, gân cổ tiến về phía trước.
Không còn nghi giờ gì nữa, anh ta chắc chắn là loại mà nhìn thấy án mạng là chen vào, sau đó tự mình hành xử lỗ mãng mà khiến sự tình hỏng be hỏng bét. Kiểu người ngu ngốc tâm lý không vượt quá 7 tuổi đem "chính nghĩa" trở thành thức ăn tinh thần này đúng là khiến người ta chua xót...... Ai da, Conan-kun sau này đừng trở thành loại đàn ông vô dụng như vậy nhé?"
"......" Edogawa Conan bị dọa cho choáng váng, hoàn toàn nói không nên lời.
Cậu không nghe lầm đấy chứ?
Thanh tra Hanada vừa nói anh Amuro là một kẻ ngốc tâm lý không quá 7 tuổi à? Còn nói anh là một tên đàn ông vô dụng á? Hơn nữa còn nói vô cùng chân thành, rõ ràng là phát ra từ nội tâm, chứ không phải bởi vì tức giận mà mắng chửi người khác.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì làm cho chị sinh ra ảo giác như vậy hả? Thanh tra Hanada mắt chị có vấn đề sao?!
Chị có biết người mà chị đang nhắc đến, là một kẻ đáng sợ đã nằm vùng 7 năm trong một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia, tâm nhãn và vũ lực gần như đã chạm đến trần nhà, còn có thể lái xe thể thao trên nóc tàu hỏa không! Hơn nữa, anh ấy còn là thủ lĩnh công an của Bộ công an, xét theo chức vị thậm chí còn cao hơn chị vài bậc á! Vì cái gì chị lại cảm thấy anh ấy ngu ngốc vậy?!
Edogawa Conan trừng lớn mắt nhìn Hanada Saharuna còn ở chỗ đó nghiêm túc nói, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho đối phương ngàn vạn! Ngàn vạn lần! Đừng nói những lời này trước mặt Amuro Tooru.
Bằng không, anh Amuro có lẽ sẽ không bởi vậy mà tức giận, nhưng thanh tra Hanada chị nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Chắc chắn đó!