Lễ tốt nghiệp đại học của Sầm Tịch Liêu được tổ chức vào ngày thứ sáu, anh theo kế hoạch của trường để tham gia buổi lễ, tiến hành chụp ảnh lưu niệm, sau đó cầm đồ chuẩn bị rời đi.
"A Liêu, cậu chờ một chút." Có người gọi anh lại từ phía sau, Sầm Tịch Liêu quay đầu lại, là bạn học trong lớp, nhưng mà bốn năm qua anh đi học, quan hệ với bạn học trong lớp cũng không tính là quá tốt.
Điều này khiến cho anh cảm thấy hơi lạ.
"Có việc gì không?"
"Hôm nay là ngày cuối cùng học dưới mái trường này, lớp trưởng nói có một bữa tiệc nhỏ, hỏi cậu có muốn đi cùng không?" Chàng trai vừa nói, vừa nháy mắt với anh.
Sầm Tịch Liêu có chút không hiểu, nhưng vẫn từ chối theo bản năng: "Hôm nay tôi định trở về sớm một chút, nên không đi được.”
Nhưng sự từ chối của anh cũng không làm chàng trai nản lòng, anh ám chỉ một cô gái đang nói chuyện phiếm với bạn học cùng lớp ở phía bên kia: "Thật ra không phải tôi mời cậu tới, là cô ấy.”
Sầm Tịch Liêu thuận thế nhìn lại, dường như cô gái cũng nhận được ám chỉ gì đó, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía anh, tầm mắt hai người va chạm với nhau trong không khí, mặt cô gái bỗng dưng đỏ lên, quay đầu lại, hơi cau mày nhẹ nhàng véo cô gái khác một cái, đám người nhất thời náo loạn thành một đoàn, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Sầm Tịch Liêu cũng không phải kẻ ngốc, từ nhỏ đến lớn thì tốt rồi, khi còn bé người ta khen anh còn đáng yêu hơn cả ngôi sao nhí trên TV, lớn lên người ta khen anh còn đẹp trai hơn so với minh tinh trên TV, dù sao anh cũng đã tiếp nhận sự ái mộ của người khác quá nhiều rồi, đến mức không còn lạ lùng gì nữa.
Mãi cho đến khi học đại học, phong cách của anh đột nhiên thay đổi, trở thành dáng vẻ có chút lạnh nhạt không muốn tiếp xúc với người khác, lúc này mới bớt đi rất nhiều đóa hoa hồng không cần thiết.
Sầm Tịch Liêu thở dài, không nhìn ánh mắt hâm mộ của bạn học đó, vẫn từ chối: "Không được, hôm nay tôi có hẹn đi chơi với bạn.”
"Bạn sao?" Đôi mắt của chàng trai sáng lên: "Bạn gái?"
"Là bạn học năm cấp ba." Anh thật sự không muốn giải thích quá nhiều, bỏ lại những lời nói đó ra phía sau rồi bước đi thật nhanh. Tốc độ chân cực nhanh, khiến cho chàng trai đó không theo kịp, chỉ có thể trở về báo cáo với các cô gái đã giao trọng trách này cho mình, sau đó bị ghét bỏ một phen.
......
Sau khi Sầm Tịch Liêu ra khỏi khuôn viên trường liền lên chiếc xe đậu ở cổng trường, cửa xe khóa lại, ba khởi động xe, quay đầu chạy về phía giao lộ cao tốc dẫn vào nội thành.
Xe chạy trên cao tốc một thời gian, mẹ Ngô Tuyết hỏi dự định của Sầm Tịch Liêu sau khi tốt nghiệp.
Sầm Tịch Liêu nói: "Con đã hỏi thầy rồi, ông ấy nói bên thành phố S có bạn học mà ông ấy quen biết, cũng là chuyên ngành này, nếu con qua đó, ông ấy sẽ giúp con viết thư giới thiệu.”
"Thành phố S? Ở đó quá xa rồi.” Ngô Tuyết nhíu mày nói. Thành phố S cách thành phố bọn họ sống hơn một ngàn ki-lô-mét, cho dù đi máy bay cũng phải ngồi mấy tiếng đồng hồ.
"Con đừng đi thành phố S, công việc của con, mẹ và ba con cũng đã hỏi giúp con rồi, thành phố A có công ty rất thích hợp, mẹ và ba con còn chào hỏi ông chủ đó, con cũng biết ông ấy, chính là chú Chu Thành mấy năm trước đến nhà chúng ta chơi, còn mời chú Chu Thành ăn cơm." Ngô Tuyết là một người quyết đoán, ở nhà cũng như vậy, Sầm Tịch Liêu cắn môi dưới, còn muốn phản bác lại nhưng mẹ bắt đầu nói: "Thành phố S xa như vậy, cho dù con tìm đại một công ty ở gần nhà mẹ cũng không phản đối, con thì tốt rồi, lập tức tìm nơi xa như vậy, chẳng lẽ con có bạn gái? Muốn đuổi theo người ta sao?”
Sầm Tịch Liêu vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là thầy giáo đề cử mà thôi.”