Sáng sớm hôm sau phòng học liền náo nhiệt, bài thi truyền tới truyền lui bay đầy trời. Trình Thu Trì đặt cặp sách xuống, thấy bạn cùng bàn nhanh chóng chép đáp án, vừa viết vừa quay đầu nhìn Trình Thu Trì: "Đề cuối cùng cậu sửa chưa? Tôi cho cậu chép lại chỗ này.”
Trình Thu Trì nhớ tới, vội vàng lấy bài thi ra khỏi cặp sách, mở ra xem.
“Hả? "Bạn cùng bàn nhìn lướt qua, nhất thời dừng động tác lại," Cậu sửa rồi à.”
Trình tự giải đề của mỗi một đề đều ở phía trên
Bạn cùng bàn ừ một tiếng, "Tiểu tử này, sau lưng chăm chỉ như vậy.”
Trình Thu Trì khép bài thi lại, lấy cớ, "Tìm trên mạng."
Cái rắm, cậu nhớ không lầm, tối qua Chúc Hoài bật đèn ở bên cạnh cầm bút viết cái gì đó.
“Đề này là do giáo viên trường chúng ta và giáo viên các trường khác đưa ra, không tìm thấy trên mạng.”
“...... Nhớ lầm rồi, đề này tôi hỏi hàng xóm.”
"Hàng xóm nào lợi hại như vậy?"
Trình Thu Trì mặt không đổi sắc nói dối, "Ừ, một người hàng xóm đang học nghiên cứu sinh.”
Chúc Hoài vừa vặn cầm ly nước đi tới chỗ bọn họ, đối thoại lần này từng đều lọt tới tai. Anh nhướng mày, nhìn mặt Trình Thu Trì.
Trình Thu Trì: "......”
Chiều thứ sáu tan học, Trình Thu Trì thu dọn cặp sách, di động trong ngăn kéo rung hai cái. Cậu lấy ra xem.
[*]: Hôm nay có về nhà không? Mẹ có nấu canh gà hầm.
Trình Thu Trì suy nghĩ một chút, bấm nút "Được".
Ra khỏi cổng trường, Chúc Hoài chờ cậu trong cửa hàng tiện lợi.
“Hôm nay em phải về nhà. "Trình Thu Trì đi qua, ngồi xuống bên cạnh.
“Ừ. "Chúc Hoài đáp một tiếng, vẻ mặt như thường, giọng nói cũng không dao động. Cậu lấy ra một cái kẹo bạc hà, hỏi tiếp: "Thứ bảy tới không?"
Trình Thu Trì chần chừ một lát, nói: "Không biết.”
“Vậy em đi đi. "Chúc Hoài nói xong ném rác vào thùng rác bên chân.
Trình Thu Trì kéo tay anh, "Ai nha, đừng có mất hứng.”
Chúc Hoài di chuyển lưỡi, chuyển kẹo trong miệng từ trái sang phải, kẹo bạc hà va chạm với răng, trả lời: "Anh không mất hứng.”
Trình Thu Trì thầm nghĩ, hắn còn thiếu chút nữa đem khó chịu viết lên mặt đi. Cậu nắm cổ tay Chúc Hoài, nhỏ giọng nói: "Tối nay em gọi điện thoại cho anh.”
Chúc Hoài vừa nghe, hất cằm, đón lấy tầm mắt Trình Thu Trì, "Mấy giờ thì gọi.”
“... "Trình Thu Trì cũng không biết, chỉ có thể nói:" Em vừa vào phòng liền gọi cho anh.”
“Ừ.”
Tạm biệt Chúc Hoài ở giao lộ, Trình Thu Trì ôm lấy cặp sách, đi về phía nhà. Khu vực đó hoàn toàn trái ngược với nơi ở của Chúc Hoài, bên trong là các ngõ hẻm quanh co, từng nhà từng nhà một, thoạt nhìn cũng không chỉnh tề, từng tòa nhà nhìn như là tùy ý dựng lên hình dạng giống nhau, đến một lúc nào đấy cũng có thể tùy tiện đổ xuống.
Hai mươi phút sau, Trình Thu Trì giẫm lên vũng nước trên mặt đất, từ một con đường nhỏ hẹp đi vào, cánh cửa sắt rách nát mở ra hai bên. Đi vào trong, đèn hành lang đã sớm hỏng, cậu sờ soạng tay vịn, bước lên bậc thang lên tầng năm.Trong cùng chính là nhà cậu.
Lúc này cửa đóng chặt lại, Trình Thu Trì lấy chìa khóa ra, mở cửa. Mùi thơm nồng nặc xộc vào mũi, trong lòng Trình Thu Trì khẽ động, vội vàng đẩy cửa ra.
Đèn phòng khách đã bật, nhưng không có ai, tiếng súp hầm trong bếp sôi sùng sục.
Trình Thu Trì nhấc chân chuẩn bị đi vào trong, bỗng nhiên bị vấp phải một chiếc giày, cậu vịn vào tường, cúi đầu nhìn thấy một đôi giày da nam. Lúc này, từ trong phòng ngủ truyền ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi của một người phụ nữ
Trong nháy mắt, Trình Thu Trì cứng đờ.
Ngay sau đó là tiếng nhục mạ của một người đàn ông: "Con điếm lẳиɠ ɭơ, thắt chặt ông đây một chút, bị bao nhiêu người đυ. qua rồi, làm sao lỏng như vậy."
Lỗ tai Trình Thu Trì ong ong, máu toàn thân đều ngưng tụ lại, l*иg ngực nặng nề như có tảng đá đè lên. Cậu bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.