Giáo Bá

Chương 9 Lặng lẽ

Sau tiết thể dục chính là tiết toán, cậu ở trong lớp học, mơ mơ màng màng muốn đi ngủ.

Chỗ Trình Thu Trì ngồi lên bên cạnh vách tường, cơ thể cậu nóng rực, bụng thì trướng, tay không cách nào cầm nổi bút. Nhìn bài thi trước mặt, bên trên có mấy câu hỏi, cậu cũng chỉ viết mấy chữ, cũng có thể nhìn thấy màu mực đỏ chói mắt trên đó. So với các môn khác, thì môn toán của cậu kém đến nỗi mắt thường có thể nhìn thấy, người khác có thể còn gọi là "Có đức mà không có tài", còn cậu trực tiếp gọi là "Hệt như bị liệt".

Thầy giáo trên bục giảng cần phấn viết viết lên bảng, giọng nói cũng vừa phải để giải đề cho học sinh, bài thi này vừa mới được làm hồi tuần trước. Học sinh ở bên dưới ngồi nghe đến mức buồn ngủ, Trình Thu Trì cũng vậy, mí mắt cậu trở nên nặng trĩu. Cậu ngáp một cái, ánh mắt liếc nhìn về phía bên trái.

Chu Hoài ngồi chính giữa lớp học, chỗ ngồi của bọn họ cách mấy dãy ghế. Trình Thu Trì chống cằm, nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của Chu Hoài, cùng gò má anh tuấn kia, tay hắn cầm bút ghi vào bài thi, khớp ngón tay cũng rất tinh tế, hơn nữa, cổ tay cũng rất đẹp. Nhưng đâu ai nghĩ rằng, mới mười mấy phút trước, đôi tay này đã làm ra chuyện gì.

Làm bộ làm tịch. Trong lòng Trình Thu Trì bình lặng, sau đó cậu sờ bụng mình một cái, không biết bản thân đã ăn bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chu Hoài rồi. Cậu thu hồi tầm mắt, đầu bút chấm lên bài thi trắng tinh một vết mực.

Lúc bắt đầu, Trình Thu Trì sợ rằng Chu Hoài, sẽ mang những bức ảnh hắn chụp tung lên mạng, nhưng hắn không hề làm vậy, hắn chỉ mang hình cài làm màn hình nền mà thôi. Tấm ảnh đó là lần đầu tiên bọn họ lên giường, chính là dáng vẻ cao trào của Trình Thu Trì.

Cậu muốn Chu Hoài đổi nó, nhưng hắn đã từ chối.

Không chỉ có điều này, còn nhiều thứ Trinh Thu Trì yêu cầu hắn, nhưng Chu Hoài thẳng thừng từ chối, không hề có dáng vẻ bạn học dễ tiếp xúc chút nào.

Trình Thu Trì có thể nhìn thấu Chu Hoài, hắn chẳng khác nào kẻ hai mặt, ở ngoài thì ôn nhu, trước mặt cậu thì lạnh lùng, lầm lầm lì lì ít nói, lúc ân ái còn hung bạo hơn bao giờ hết. Cậu không biết bản thân mình đã chọc vào chỗ nào của Chu Hoài, mới khiến hắn đối xử với cậu như vậy.

Chuông tan tiết vừa vang lên, thầy giáo liền đặt viên phấn xuống, nói hết tiết rồi, đám học sinh bên dưới cũng nhanh chóng nằm xuống. Trình Thu Trì cũng ném bút đi, nằm xuống bàn, ánh mắt trở nên mơ mơ màng màng, có vài âm thanh phá vỡ bầu không khí an tĩnh trong phòng học.

Trình Thu Trì ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên, phát hiện những người có thành tích tốt đang cùng Chu Hoài thoải luận về bài thi. Tiết trời không lạnh lắm, mà bạn học mới vừa rồi học thể dục, nên hơi nóng trên thân thể vẫn còn chưa tan biến, năm sáu người chen chúc vào một chỗ, khiến bầu không khí cũng trở nên nóng rực.

Trình Thu Trì cũng không dời ánh mắt đi, cậu tiếp tục quan sát, cậu biết Chu Hoài là người ưa sạch sẽ, mà nói chính xác là sạch sẽ đến mức biếи ŧɦái. Nhưng bây giờ, Chu Hoài cũng không đẩy bạn họ ra, còn cười cười, hai ngón tay tự chà xát vào nhau.

Trong tay hắn cầm bút, giọng nói ôn tồn hỏi: "Chỗ này không hiểu sao?"

Thật giả tạo. Trình Thu Trì thầm mắng một tiếng, sau đó nằm xuống. Lúc Chu Hoài khó chịu, liền theo thói quen mà chà xát ngón tay vào nhau.

Ngủ cũng không ngủ được, lớp bên cạnh cũng đã hết tiết, khắp nơi đều náo nhiệt. Trình Thu Trì nhắm mắt hai phút, sau đó cậu ngồi dậy, cất bài kiểm tra đi, chuẩn bị sách vở cho tiết sau.

Người ngồi cùng bàn với cậu, cuối cùng cũng có thể đấu tranh làm xong đề ôn cuối cùng, sau đó lại liếc nhìn bài thi của Trình Thu Trì: "Cậu làm xong rồi à?" Người đó có chút kinh ngạc hỏi.

Trình Thu Trì điều chỉnh tư thế một chút, vẫn còn thấy không thoải mái, liền biếng nhác đáp: "Không có."

Người ngồi cùng bàn vội vàng nói: "Vậy cậu không mau làm đi, Địa Trung Hải bảo ngày mai sẽ thu lại để kiểm tra." Địa Trung Hải chính là thầy toán của bọn họ, cái đầu chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc, vầng trán sáng bóng đến mức có thể soi gương.

Trình Thu Trì vừa nghe đến lập tức hỏi: "Thầy nói khi nào?"

Bạn cùng bàn: "Tiết buổi sáng ngày hôm qua."