Phó Hỏa

Chương 2: Không quen biết

Editor: Nơ

Không khí trong ngôi nhà cũ khô hanh, ban đêm rất nóng, tâm trạng của Kỳ Tịch cũng bị ảnh hưởng.

Cô nằm trên sô pha, ngây người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ càng lúc càng nhạt nhòa.

Cuối cùng ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao.

Kỳ Tịch nằm trong chăn, đưa tay day day huyệt thái dương hồi lâu, đầu óc rối bời.

Giấc mơ vừa rồi vừa chân thật vừa hoang đường.

Trong mơ, cô lại khoác lên mình bộ đồng phục học sinh xanh trắng, đeo tai nghe và viết ra những câu tiếng Anh mình nghe được.

Thiếu niên bên cạnh đột nhiên giật lấy điện thoại của cô.

Anh lướt màn hình bằng một tay, nhướng mày: "Gọi cậu đấy, lại còn giả vờ không nghe thấy?"

"Ông đây rất muốn nhìn xem —" Thiếu niên nở nụ cười cà lơ phất phơ, dùng ngón tay cái mở khóa điện thoại, "Cậu làm gì mà mê mẩn đến vậy."

Kỳ Tịch vốn định nói rằng mình đang ôn tập thì lại nghe thấy chàng trai mở miệng.

Chất giọng trầm ấm từ tính giống như trong buổi phát sóng trực tiếp tối qua, từng câu từng chữ đánh thẳng vào tim cô:

"Trong lòng có lửa, làm sao bây giờ?"

...

Kỳ Tịch đưa tay che nửa khuôn mặt, không khỏi thở dài một hơi.

Buổi hẹn với đội cứu hỏa là vào buổi trưa, cô không có cảm giác thèm ăn nên chỉ pha một tách cà phê sau khi rời giường.

Tắm rửa sạch sẽ, Kỳ Tịch đứng trước gương chải chuốt mái tóc xoăn dài đến eo của mình.

Cô có mái tóc xoăn tự nhiên, khi còn đi học luôn bị hiểu lầm rằng không tuân thủ nội quy nhà trường. Cho dù là cắt ngắn hay buộc cao, mái tóc vẫn sẽ xoăn phồng lên.

Sau khi lên đại học, cô gặp được Thời Tinh. Nhà sản xuất đã gặp qua vô số người đẹp đã kiến nghị cô nên để tóc dài và xõa lơi, đồng thời ăn mặc và trang điểm theo phong cách cổ điển.

Không ngờ nó lại hợp với cô.

Mái tóc xoăn phiền phức trước đây bỗng trở thành điểm cộng cho nhan sắc. Ngay cả đôi lông mày rậm và vài nốt tàn nhang trên sống mũi cũng được khen là quyến rũ phong tình.

Sau khi tô son, Kỳ Tịch cẩn thận lau đi một chút màu son trên môi.

Tông màu đỏ trầm này phù hợp với cô nhất. Đôi môi căng mọng, mái tóc dài xoăn đen buông xõa qua vai, làn da trắng nõn như tuyết, một nét đẹp nữ tính.

Trong những năm qua, cô đã thay đổi rất nhiều.

Hoàn toàn khác với cô gái tầm thường lúc nào cũng gác cặp kính dày cộp cùng mái tóc rối bời.

Trang điểm xong, Kỳ Tịch đứng trước tủ quần áo. Bên trong đều là quần áo mà cô đã lấy ra khỏi vali vào tối qua.

Kỳ Tịch cầm lấy áo khoác vest mà mình thường mặc, đôi mắt chợt rơi vào chiếc váy bên cạnh.

Váy thắt eo cổ chữ V với các họa tiết chấm bi, một màu đỏ cam trẻ trung nóng bỏng.

Rất phù hợp với màu môi của cô.

Nếu mặc vào thời tiết này sẽ có chút lạnh...

Nhưng mà rất đẹp...

Mười phút sau, Kỳ Tịch thay sang váy, cô vắt áo khoác lên cánh tay đi ra khỏi toà nhà cũ.

Không có màn đêm bao phủ, lần đầu tiên cô nhìn rõ con hẻm đã

lâu không gặp này.

Nơi đây đã được cải tạo và chỉnh trang lại, vệ sinh và thoát nước trở nên tốt hơn. Những sợi dây điện chằng chịt và những bức tường cũ kỹ được giữ nguyên là nét hoài niệm độc đáo của thành phố cổ.

Hẻm Tầm An có rất nhiều cửa hàng và quán ăn vặt, khách du lịch đến rồi đi, cũng có người dân địa phương xách đồ ăn về nhà nấu nướng, bầu không khí buôn bán hòa cùng hơi thở náo nhiệt.

Thay đổi rất lớn.

Nhưng lại giống như không có gì thay đổi.

Lần theo trí nhớ, Kỳ Tịch nhanh chóng đi đến cuối con hẻm.

Con hẻm chia làm hai hướng như đuôi én, một hướng dẫn ra chợ đêm bên kia cây cầu, và một ngã rẽ nối ra đường cái.

Kỳ Tịch đi về phía đường cái. Sau khi rẽ vào, cô đột ngột dừng lại.

Một bức tường hoa khổng lồ hiện ra trước mắt, trong gió tràn ngập hương xuân.

Hoa tử đằng nở rộ trên bức tường cao như thác đổ, một vùng trời tím khói bao phủ nơi đây.

Nhẹ nhàng mềm mại, lộng lẫy thơ mộng.

Kỳ Tịch nhìn dây hoa tử đằng đung đưa trong gió, ánh mắt khẽ động.

Những bông hoa này vẫn còn đây.

Vẫn nở rộ vào xuân như lúc trước.

Biển chỉ dẫn được cắm bên dưới những chùm hoa, đi thêm 200m nữa sẽ có một ga tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm Tầm An vừa được hoàn thành cách đây hai năm và được xây dựng dọc theo các danh lam thắng cảnh. Lúc này trên tàu điện ngầm có không ít người, đến trạm mất khoảng mười phút.

Bản đồ hiển thị đến đội cứu hỏa mất thêm bảy phút đi bộ. Kỳ Tịch vừa đi được một lúc thì phía sau có tiếng còi xe vang lên, có người gọi tên cô.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thời Tinh đeo kính râm vẫy tay với mình từ ghế lái.

Kỳ Tịch đi tới, có chút kinh ngạc: "Chị lái xe từ Thành phố điện ảnh đến đây sao?"

Nếu cô nhớ không nhầm, sau khi Thời Tinh đến gặp một vị đạo diễn ở Thành phố điện ảnh vào tối qua thì cô ấy đã tổ chức một cuộc họp video suốt đêm, kết thúc vào lúc năm sáu giờ sáng.

Nhưng trông cô ấy không giống như người làm việc thâu đêm, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tinh thần hăng hái.

Kiểu tóc cũng thay đổi, có chút giống Mathilda trong "Sát Thủ Không Máu Lạnh"*. Mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ hơi dài đến cằm, cả người trông lão luyện và có khí chất hơn.

* Léon: The Professional (Tên Tiếng Anh), Léon: Sát Thủ Chuyên Nghiệp (Tên Tiếng Việt), tên trong truyện là tên bên Trung

Thời Tinh tháo kính râm ra, hơi nâng cằm: "Còn không phải là do tối qua em do dự sao, chị đây đến hỗ trợ em!"

Kỳ Tịch mỉm cười. Cô không giải thích lý do tại sao mình do dự, nhưng trong lòng lại cảm thấy kiên định không ít.

Về phương diện giao tiếp với người khác, Thời Tinh mạnh hơn cô rất nhiều.

Hồi năm ba đại học, Kỳ Tịch đã bán bản quyền chuyển thể tiểu thuyết của mình, nhà sản xuất chính là Thời Tinh.

Thời Tinh hơn cô vài tuổi, có năng lực, có sắc đẹp, có đầu óc và cá tính. Kỳ Tịch luôn cảm thấy cô ấy hoàn toàn khác với mình, nhưng sau một thời gian tiếp xúc thì mối quan hệ của cả hai ngày càng tốt lên.

Kỳ Tịch mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Thời Tinh với lấy sandwich đưa cho cô: "Ăn không?"

Kỳ Tịch đáp: "Không đói lắm."

Dạ dày của cô rất dễ bị tâm trạng ảnh hưởng, thời còn đi học mỗi lần đến kỳ thi lớn là y như rằng chỉ cần có chút căng thẳng là không ăn uống gì được.

Chiếc xe rẽ vào một hướng, cổng lớn của đội cứu hỏa ở ngay bên đường.

Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy người mặc đồng phục phòng cháy chữa cháy đứng ở cửa, dạ dày của Kỳ Tịch đột nhiên co thắt dữ dội.

Giây tiếp theo cô liền nhận ra: Không phải anh.

Người đang bước đến không cao bằng anh, nước da cũng trắng hơn anh.

Chính là chiến sĩ đã chỉ dẫn chủ tiệm trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua.

Anh ta thoạt nhìn cũng không nghiêm khắc như lúc trên phát sóng trực tiếp, ngược lại rất hòa đồng vui vẻ, khi cười lộ ra lúm đồng tiền thật sâu ở một bên má.

"Tôi là chỉ đạo viên, Đoạn Lăng Vân."

Sau khi giới thiệu bản thân, Đoạn Lăng Vân dẫn bọn họ vào trong.

Đi qua trạm canh gác, tầm nhìn đột nhiên rộng mở.

Một hàng chữ to màu đỏ được in trên tòa nhà doanh trại: Trung thành với Đảng, kỷ luật nghiêm minh, bất chấp hiểm nguy, vì dân phục vụ.

Sân thể dục trước tòa nhà rất lớn, kế bên sân có một tháp huấn luyện cao sừng sững, trụ bóng rổ đổ bóng dưới ánh nắng chói chang.

Lúc này các đội viên đều đang nghỉ trưa nên trên sân không có ai huấn luyện.

Đoạn Lăng Vân dẫn các cô vào phòng sinh hoạt, kéo ra hai cái ghế.

"Trước đó có nghe nói qua có một bộ phim về chủ đề phòng cháy chữa cháy sắp được thực hiện, chỉ là không ngờ sẽ tới đội của chúng tôi thu thập tư liệu."

Thời Tinh nhìn Kỳ Tịch, mỉm cười nói: "Chủ yếu là bởi vì nhà biên kịch của chúng tôi sẽ ở đây một thời gian."

Đoạn Lăng Vân nghiêng đầu nhìn Kỳ Tịch.

Người phụ nữ đang ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, tia nắng chiếu vào mái tóc xoăn dài bồng bềnh làm nền cho khuôn mặt sáng sủa, như thể có thêm bộ lọc ánh sáng dịu nhẹ.

Vừa rồi lúc Thời Tinh giới thiệu Kỳ Tịch là nhà biên kịch của đoàn phim, trong mắt anh ta hiện lên một chút kinh ngạc.

Đoạn Lăng Vân lịch sự hỏi thăm: "Cô Kỳ, tôi có đọc qua tác phẩm nào của cô chưa?"

Kỳ Tịch cười nói: "Chắc là không. Đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với chủ đề phim ảnh."

"Vậy tại sao cô lại muốn viết về công việc phòng cháy chữa cháy của chúng tôi?"

"Tôi muốn thử viết chủ đề mới." Kỳ Tịch ngừng một chút, sau đó lấy ra một cuốn sổ từ trong túi xách, "Hơn nữa, trước đây ba tôi cũng là lính cứu hỏa."

Đoạn Lăng Vân kinh ngạc "Ồ" một tiếng, má lúm đồng tiền càng thêm sâu: "Hóa ra cô cũng là người nhà của chúng tôi."

"Ba cô cũng thuộc đội phòng cháy chữa cháy Tầm An? Hiện tại đã về hưu rồi sao?"

"Đúng vậy, Tầm An." Nụ cười trên môi Kỳ Tịch hơi nhạt đi, "Nhưng ông ấy đã mất rồi."

Cô không phải là người nhà.

Mà là gia đình liệt sĩ.

Đoạn Lăng Vân sửng sốt.

Anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy chúng tôi càng phải hợp tác với cô."

Anh ta lấy ra hai tách trà, cầm lấy ấm trà trên bàn.

"Cô Kỳ lớn lên ở Tầm An sao?"

Kỳ Tịch cảm ơn tách trà mà anh ta đưa tới: "Không phải, tôi chỉ học một năm cấp ba ở đây."

"Trường cấp ba nào thế? Trường cấp ba trọng điểm?"

"Đúng vậy."

Đoạn Lăng Vân cười nói: "Khéo thế, đội trưởng của chúng tôi cũng từng học trường cấp ba trọng điểm."

Trước khi đầu óc kịp phản ứng, nhịp tim của Kỳ Tịch đã đập thịch một cái.

Ngón tay vô thức siết chặt quai tách trà, giọng điệu vẫn bình thường như cũ: "Vậy sao."

Đoạn Lăng Vân đáp "Ừm".

Kỳ Tịch mím môi, trong lòng lại mơ hồ mong chờ anh nói thêm điều gì đó. Nhưng Đoạn Lăng Vân không có tiếp tục, quay đầu hỏi Thời Tinh về bộ phim.

Thời Tinh thuận thế nhắc đến chuyện gần đây đội cứu hỏa rất nổi tiếng ở trên mạng, còn nói đùa rằng muốn tìm hai chiến sĩ đẹp trai nhất đội về đoàn phim của họ.

Cô ấy đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, hôm nay đội trưởng của các cậu không ở đây sao?"

Kỳ Tịch ngước mắt lên.

Đoạn Lăng Vân trả lời: "Ừ, cậu ấy cùng bộ phận điều phối đến hiện trường hỏa hoạn rồi, không ở trong đội."

Thời Tinh nhún vai: "Ồ, tôi còn định tán gẫu vài câu với cậu ấy."

Đoạn Lăng Vân như nghe được câu chuyện cười nào đó: "Cậu ấy hả, cho dù có ở chỗ này cũng sẽ..."

Anh ta dừng lại, chỉ cười chứ không nói tiếp.

Kỳ Tịch không nói lời nào, cô cụp mắt, lấy

bút máy ra.

Đầu bút chạm vào mặt giấy, hồi lâu vẫn không có động tác nào khác, màu mực đen thẫm chậm rãi chảy ra.

Đoạn Lăng Vân đứng dậy, đi đến tủ sách lấy ra hai hộp tư liệu.

"Đầu tiên để tôi giới thiệu một chút về tình hình đội của chúng tôi cho hai người —"

"Khu vực trực thuộc chủ yếu của bọn tôi là khu kinh doanh thương mại thành phố, mục tiêu là các tòa nhà trung tâm có kiến trúc mang tính biểu tượng, tòa nhà văn phòng Tầm Giang, trung tâm thương mại, về cơ bản đều là các tòa nhà siêu cao tầng. À, còn có con hẻm Yến Nam kia nữa."

Kỳ Tịch nhớ đến tư liệu mình đã đọc trước đó, nói: "Chắc hẳn các anh phải chịu rất nhiều áp lực. Khu kinh doanh thương mại có rất nhiều người, một khi các tầng cao bốc cháy, việc giải cứu sẽ khó khăn hơn."

Đoạn Lăng Vân gật đầu: "Đúng vậy, dập lửa trên không là vấn đề nan giải của toàn thế giới. Cho nên chúng tôi rất chú trọng công tác phòng chống cháy nổ, bên cạnh đó sẽ đến các khu vực trực thuộc kiểm tra định kỳ, phổ cập kiến thức và diễn tập phòng cháy chữa cháy. Thật tình mà nói, lực lượng cứu hỏa của chúng tôi không tính là nhiều, đội trưởng cũng thường hay bảo chúng tôi không thể xảy ra chuyện."

"Một khi xảy ra chuyện thì chính là chuyện lớn."

Hình ảnh một người đàn ông dẫn đầu đội cứu hỏa hiện lên trong tâm trí Kỳ Tịch: hiện trường khói đen mù mịt, ngọn lửa cuồn cuộn bốc cao ngút trời. Mọi người đều chạy ra ngoài, còn bọn họ lại lao vào biển lửa không chút do dự...

Cô chớp mắt rồi lại cụp mắt, từng nét chữ phát ra âm thanh sột soạt.

Đoạn Lăng Vân mở hộp hồ sơ.

"Áp lực đúng là không nhỏ, chủ yếu là bởi vì tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái lên dây cót. Không phải nói quá chứ mỗi đội viên của chúng tôi đều là cường binh hãn tướng* cả đấy."

*Đội quân mạnh mẽ, gan dạ, có sức chiến đấu, không sợ chết

Kỳ Tịch viết xong ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào tài liệu trên bàn.

Hầu hết các tờ giấy ở phía dưới đều bị chặn hơn phân nửa, một số chữ viết tay lộ ra bên ngoài.

Nét chữ màu đen trên giấy phóng khoáng tự nhiên, nhưng lại không tạo ra cảm giác mâu thuẫn giữa sự nguệch ngoạc và đẹp đẽ.

Bàn tay không nghe lời đưa ra rút lấy tờ giấy.

Đoạn Lăng Vân nhìn thấy nhưng cũng không ngăn cản, khóe miệng còn hơi cong lên: "Trước đó chúng tôi có buổi đào tạo kiến thức, nhất định phải viết ra kinh nghiệm học tập của mình, viết xong sẽ được cất giữ ở đây. "

Kỳ Tịch không chú ý đến nội dung, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cột tên —

Trần Diễm.

Nét "Hỏa" cuối cùng hơi kéo dài ra, bộc lộ sự sắc bén trong đó.

Lần đầu nhìn thấy cái tên này, anh cũng đã viết như vậy.

Kỳ Tịch nhìn chằm chằm vài giây, lẩm bẩm trong miệng: "Hóa ra là chữ "Diễm" này..."

Thiếu niên liếc nhìn cô: "Cái gì?"

Kỳ Tịch vội vàng rời mắt: "Là... Hiếm thấy ai dùng chữ này đặt tên."

Trần Diễm khinh thường hừ một tiếng: "Cũng tại thầy bói nói bậy nói bạ, nói tôi ngũ hành thiếu hỏa."

*Trần Diễm: 陈焱, trong chữ Diễm (焱) có hỏa (火)

Nói xong, anh đột nhiên chộp lấy quyển sách bài tập trước mặt cô, cánh tay dễ dàng giơ lên độ cao mà cô không thể với tới.

Nhìn vào trang bìa, thiếu niên nhướng mày thích thú.

"Tên cậu cũng được phết nhỉ?"

Anh khẽ nhếch môi, ngả ngớn nói: "Ba chấm thủy, chậc, vừa hay dập được "ba thanh hỏa" của ông đây."

*Kỳ Tịch: 祁汐. Chữ Tịch (汐) thuộc bộ Thủy, khi viết bên trái bộ này được viết là 氵hay còn gọi là ba chấm thủy

Ba ngọn lửa (ba thanh hỏa) là một ngọn lửa trên đầu và ba ngọn lửa trên hai vai: 火 (hỏa)

Lúc đó mặt của Kỳ Tịch đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nhảy lên giật lấy quyển sách trên tay chàng trai.

Điệu cười của chàng trai càng thêm trêu ngươi, bả vai cũng run lên vì cười...

"Đặc điểm đám cháy của các tòa nhà cao tầng trong thành phố." Thời Tinh nhích đến bên cạnh Kỳ Tịch, đọc mấy dòng chữ trên tay cô, "Hệ thống chữa cháy bằng bọt, máy bay trực thăng, máy bay không người lái... Các cậu nghiên cứu sâu thật đấy."

Đoạn Lăng Vân đặt cốc nước xuống, mỉm cười.

"Đội trưởng của chúng tôi thường thích xem mấy thứ này, cậu ấy rất thông minh. Cái hồi chúng tôi còn là bộ đội tham gia kỳ thi vào Học viện Quân sự, nhiều người như vậy nhưng chỉ có mình cậu ấy được ghi danh."

*Bên Trung nếu không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mà tham gia nhập ngũ thì bộ đội tại ngũ trên 1 năm và dưới 22 tuổi có thể dự tuyển vào các Học viện Quân sự do quân đội tổ chức, bộ đội này là độ đội tại ngũ hoặc là cấp tiểu đội trưởng, tiểu đội phó.

Nếu muốn tham gia vào Học viện Quân sự thì không chỉ đòi hỏi nền tảng và kỹ năng của bộ đội mà cần phải có thật nhiều kiến thức, ngày thường bộ đội phải huấn luyện cường độ cao, bây giờ cộng thêm cả kiến thức sách vở nên rất nhiều người nản chí và từ bỏ. Học viện Quân sự có đào tạo ngành phòng cháy chữa cháy (Cảm ơn chủ nhà Clinomania đã cứu vớt tui mấy cái khó hiểu này T^T)

Kỳ Tịch giật mình.

Bộ đội?

Học viện Quân sự?

Thời Tinh "Ồ" một tiếng: "Văn võ song toàn chính là nói cậu ấy."

Đoạn Lăng Vân nhướng mày: "Đúng vậy."

Kỳ Tịch đột nhiên nói: "Lúc đó các anh đều tham gia nhập ngũ sao? Anh và... Đội trưởng của các anh?"

Lúc đặt câu hỏi cô không nhìn Đoạn Lăng Văn, chỉ mở nắp bút rồi lại bắt đầu ghi chép vào cuốn sổ.

Khuôn mặt vô cảm, tâm lặng như nước.

Đoạn Lăng Văn chẳng hề nghi ngờ: "Đúng rồi, bọn tôi là chiến hữu, cũng là bạn học cùng trường. Cùng được phê duyệt nhập ngũ, cùng vào Học viện Quân sự, cậu ấy thi đậu sớm hơn tôi một năm."

Thời Tinh sửng sốt nói: "Vậy quan hệ giữa hai người không tầm thường nhỉ? Biết nhau nhiều năm như vậy."

Đoạn Lăng Vân co rút khóe miệng: "Cũng không hẳn. Sau khi vào đội cứu hỏa mới chân chính quen biết."

"Trước đây cậu ấy không thích nói chuyện với tôi, mà tôi cũng chẳng ưa cái nết chó của cậu ấy" Anh ta khịt mũi, "Chính là một người rất cứng đầu!"

"Mấy cô cũng biết kỷ luật trong quân đội nghiêm minh cỡ nào rồi đấy, dù là "ông trời con" vào đây cũng sẽ bị dạy dỗ đến ngoan ngoãn. Nhưng nói thật, không ai có thể trị được Trần Diễm."

"Lúc đầu đại đội trưởng của chúng tôi dùng đủ mọi hình thức: cái gì mà vượt địa hình sa mạc, hành quân dã ngoại, bật nhảy qua mương, bò trườn trong bùn lầy, mấy cái này còn đỡ. Sau buổi huấn luyện không cho uống nước, trộn cát vào cơm, đêm ngủ dưới tuyết... Cho dù bị phạt tàn nhẫn nhưng cậu ấy vẫn liều mạng tuân theo mệnh lệnh, thương tích đầy mình vẫn kiên cường chống đỡ, làm cho người ta chỉ biết lắc đầu bất lực."

"Nhưng đến cuối cùng, cậu ấy lại là người giỏi nhất trong đội chúng tôi."

Đoạn Lăng Vân dừng một chút, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi dẫn hai người đi tham qua một vòng nhé?"

Lông mi Kỳ Tịch run lên, thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay cầm bút siết chặt đến phát đau.

Cô thậm chí còn không nhận ra bản thân vừa rồi vẫn luôn nín thở.

Ba người đi tới cửa lớn doanh trại, điện thoại của Đoạn Lăng Vân đổ chuông.

Trong lúc đợi anh ta nghe điện thoại, Thời Tinh chọc vào cánh tay Kỳ Tịch, đưa điện thoại đến trước mặt cô: "Này, cho em xem cái này hay lắm!"

Đó là tài khoản mà đội cứu hỏa Tầm An đã phát sóng trực tiếp vào đêm qua. Ngoại trừ phát sóng trực tiếp thì họ cũng sẽ cập nhật một số video.

Kỳ Tịch nhấn mở một video trong đó.

Xe cứu hỏa bị chặn ngoài cổng tiểu khu, đèn đỏ nhấp nháy, không vào được.

Cửa ghế phụ mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục phòng cháy chữa cháy nhảy ra khỏi xe.

Anh cầm theo mũ bảo hộ sải bước đến chỗ gác cổng.

Một tiếng "rắc" giòn tan vang lên, thanh chắn tự động bị anh bẻ gãy bằng một tay.

Một người đàn ông gác cổng lập tức đi ra: "Này —"

Ông ta chạy đến trước mặt lính cứu hỏa, trừng mắt khó tin nhìn thanh chắn gãy đôi trong tay anh: "Ai cho cậu bẻ gãy nó hả!?"

Trần Diễm liếc nhìn ông ta, cằm hơi nâng lên: "Tôi thích. Thế nào?"

"Cậu —" Bảo vệ hiển nhiên không nghĩ tới anh sẽ ngạo mạn như vậy, lập tức nổi giận, "Tôi... Tôi muốn khiếu nại cậu!"

Trần Diễm cười khẩy, vẻ mặt khinh thường.

Anh cao hơn đối phương một cái đầu, ngay cả khi mặc đồng phục cũng không ngăn được khí chất hoang dã phóng túng trong con người anh, anh đứng ở đó, cho dù không mở miệng cũng rất có sức uy hϊếp.

Bảo vệ không khỏi lùi về sau hai bước, tiếp tục lớn tiếng: "Không phải tôi đã bảo rồi sao? Tôi phải báo cáo lên cấp trên trước đã, các cậu không thể chờ nổi năm phút hay sao!"

"Năm phút?" Trần Diễm hừ lạnh, giọng điệu đột nhiên trở nên gay gắt, "Bọn tôi mẹ nó đầu đầy xà bông nhưng vẫn chạy thật nhanh ra khỏi nhà tắm chỉ vì muốn đến sớm vài phút! Bao nhiêu mạng sống đang bị đe dọa, ông lấy đâu ra lá gan mà bảo chỉ cần năm phút!"

Bảo vệ há hốc mồm không nói nên lời, sắc mặt tái mét.

Trần Diễm ném thanh chắn bị gãy đến trước chân ông ta.

"Muốn khiếu nại đúng không?"

"Vừa hay, hành vi cản trở lực lượng và phương tiện phòng cháy chữa cháy này tôi cũng sẽ tính luôn một thể với ông. Hiện tại cút sang một bên cho tôi!"

Nói xong, anh xoay người nắm lấy cửa xe, leo lên xe một cách lưu loát.

Video kết thúc đột ngột ở đây.

Kỳ Tịch run rẩy mi mắt, nhất thời không có cách nào lấy lại bình tĩnh.

Sau bao nhiêu năm, anh vẫn không thay đổi chút nào.

Tính tình vẫn kiêu căng ngạo mạn...

"Trần Diễm!"

Kỳ Tịch sững người, đầu óc liền trở nên trống rỗng.

Cô ngẩng đầu theo tiếng gọi, như là hành động theo bản năng.

Cô nhìn thấy Đoạn Lăng Vân buông điện thoại xuống, bước nhanh xuống bậc thang, hỏi: "Sao cậu về sớm vậy? Không phải nói đến tối cũng chưa về được sao?"

Người đàn ông cao lớn và rắn rỏi như trong video vừa rồi.

Anh không mặc đồng phục, áo phông đen phối với quần dài tối màu, trang phục đơn giản nhưng vẫn phác họa được dáng người cường tráng, vai rộng eo hẹp.

Mái tóc ngắn ba phân, sống mũi cao đến mức tạo ra một cái bóng mờ dưới ánh nắng.

Đôi môi mỏng hơi mấp máy, không biết đang nói gì với Đoạn Lăng Vân, vẻ mặt hờ hững, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.

"... Nhà sản xuất và biên kịch đều đã đến rồi. Này, người ta nói là tốt nghiệp từ trường cấp ba trọng điểm đấy." Đoạn Lăng Vân nghiêng đầu ra hiệu, "Là bạn học của cậu à?"

Như thể vừa mới nhận ra còn có người khác ở đây, Trần Diễm lười biếng nâng mí mắt.

Đột nhiên đυ.ng phải đôi mắt sâu hút của người đàn ông, đại não Kỳ Tịch vẫn đang trong trạng thái trống rỗng.

Bốn mắt chạm nhau, thời gian như bị kéo dài ra từng chút một.

Chỉ trong nháy mắt, anh lạnh nhạt ngoảnh mặt đi.

"Không quen biết."

Giọng nói của người đàn ông không lớn, nhưng cũng đủ để nghe thấy.

Một giọng điệu nhàn nhã, thờ ơ với chuyện không liên quan đến mình.

Kỳ Tịch cụp mắt, nhìn chằm chằm quầng sáng trên mặt đất, không có phản ứng, cũng không thể hiện cảm xúc ra mặt.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy cái nắng buổi trưa quá gay gắt, chói chang đến mức làm hốc mắt cô đau xót.

Cô chớp mắt, khóe môi mím chặt từ từ thả lỏng, lặng lẽ cười giễu.

Vẫn là thay đổi.

Anh sẽ không còn thích cô như trước nữa.