Không Nơi Nương Tựa

Chương 6: Sự bảo hộ của Finn

Chuyện đứa con hoang của gia tộc Gabriel bị lan truyền khắp kinh đô rồi tới tận tai hoàng gia, trở thành tâm điểm cho mọi người xì xào bàn tán trong mỗi bữa tiệc trà hay khiêu vũ.

Đứa trẻ trong tin đồn bị lan truyền, cuộc sống hiện tại không ổn là bao. Đại công tước phi vốn im hơi lặng tiếng bỗng dưng luôn xuất hiện trước mặt Titus hỏi han đủ mọi loại hình thức. Lời hỏi han, nực cười làm sao, nếu đó là lời hỏi han thì trên đất nước này chẳng còn lời móc mỉa nào mất. Sự quan tâm kèm theo châm chọc đó như một dấu hiệu cảnh báo, chỉ là Titus còn quá nhỏ, không hiểu sâu xa được ý nghĩ trong lời nàng ta.

Khoảng hai tuần sau, nhờ vào bàn tay chăm sóc chu đáo của Finn, vết thương của cậu nhóc đã dần hồi phục lúc ban đầu. Khi vết thương đã lành cũng là lúc Titus nhận ra dinh thự của mình thay đổi một cách chóng mặt.

Đôi tay nhỏ bé chạm lên từng hoa văn chạm khắc đính đá quý vàng bạc bị cạy lên không nhận ra hình thù nữa. Tòa dinh thự này đã mục nát thối rữa tới mức, người hầu cũng dám cả gan trộm hết mọi thứ cuỗm đi. Titus không được yêu thương hay trọng dụng, ít ra một nửa dòng máu vẫn là của Đại công tước, vậy mà đám người hầu đó lại dám khinh thường muốn trèo lên đầu lên cổ.

Thằng nhãi đó thì làm được cái gì? Mà nếu làm được, thì sẽ tạo ra được cái sóng gió gì kia? Như con chuột nhắt bé tí thế kia, chạy xung quanh mọi người xin ăn cũng là ý hay đấy.

Suy nghĩ như thế dần dần ngấm sâu vào đầu những người hầu nơi đây. Bọn họ cợt nhả coi việc bàn tán về chuyện của quý tộc là sự giải trí hiếm hoi nghèo nàn đầy thú vị gay cấn. Vì vậy những lời tuôn ra khỏi miệng đều không tốt đẹp gì cho cam.

Đám người hầu nam trông coi và chăm sóc chuồng ngựa là một ví dụ điển hình. Một đám thanh niên tụ tập trong chuồng ngựa, miệng ríu rít như cái máy cày nổ động cơ, oang oang không biết ý tứ.

"Tao thấy cậu Robert rất là ghét thằng nhãi kia."

"Ôi dào đó là chuyện đương nhiên rồi, trông thằng nhãi đấy vừa yếu vừa thấp còi, nhìn qua đã chán chả muốn nhìn."

"Được cái là mặt đẹp đấy."

"Lạy chúa tôi, ông bạn đừng nói với tôi những lời đó chứ. Dù sao thằng nhãi đó vẫn mong một ít máu quý tộc mà ra đời đấy!"

"Tao biết, nhưng mà nhìn cái mặt đó là tao biết mẹ nó quyến rũ đám ăn xin ngoài kia kiểu gì rồi."

Thằng nhãi, danh xưng dành cho người mà ai cũng biết là ai đấy.

Câu chuyện dần dần đi chệch hướng đến khung cảnh khó miêu tả thì bị một tiếng động lớn vang lên cắt ngang.

Finn đi lấy nước để lát đun sôi cho chủ nhân của mình tắm rửa. Nơi lấy nước chính là cái giếng nước bốn mùa không cạn, trùng hợp là đi qua chuồng ngựa một chút đã tới giếng.

Lời của bọn người hầu vô giáo dục kia Finn đã nghe thấy hết rồi. Bọn chúng ngang nhiên sỉ nhục danh dự của người ấy, dám vượt qua ranh giới giữa nô ɭệ và quý tộc ư. Thói đời đưa đẩy, những kẻ hầu như này nhưng Đại công tước phi vẫn chấp nhận giữ lại, đó là đang khoe ra cho mọi người thấy nàng độ lượng hay để bọn chúng âm thầm sỉ nhục danh dự chủ nhân của hắn.

Những lời khó nghe cứ văng vẳng bên tai như lũ ruồi bọ phát ra tiếng kêu vo ve bay xung quanh thứ đồ ăn ôi thiu bị bỏ lâu ngày. Finn hì hục kéo xô nước lên rồi phi đến chỗ tụ tập ném vào bọn chúng. May cho mấy kẻ đó, hắn chỉ ném cảnh cáo nên không rơi trúng người nào.

Bọn họ bị tiếng động này dọa giật mình, vội vàng đứng lên tìm tên đầu sỏ phá hỏng cuộc trò chuyện. Một tên trong đó có mái tóc vàng sậm nhìn thấy Finn đứng ngông nghênh trước cửa chuồng ngựa. Như tìm được nguyên nhân, chẳng cần hỏi rõ gã đã hùng hổ xông lên túm cổ áo hắn hòng nhấc bổng lên, dù sao cái dáng vẻ kênh kiệu hận không thể nói thẳng ra 'chính tao đó' còn cần phải hỏi sao.

Đám người hầu làm ở chuồng ngựa ai nấy cũng đều cao lớn to khỏe so với chuột nhắt mới 13 tuổi vẫn đang phát triển như hắn khác một trời một vực. Tuy nhiên trông Finn chẳng có vẻ gì là sợ hãi, cố tình châm thêm lửa:

"Cái miệng thối của mấy người nên dùng để làm giẻ chùi mông của ngựa thì hơn, đừng ở đây làm ô uế danh dự của Gabriel."

Đám người hầu cũng chẳng ngu mấy, mặc dù ít gặp chủ nhân của lãnh địa này thì cũng phải gặp hầu cận của họ mấy lần. Tên này chắc chắn là hầu cận của đứa con rơi mà bọn gã vừa sỉ nhục, nếu không tại sao nó lại phản ứng thái quá như thế chứ.

Mặc kệ đám người nghĩ gì, gã tóc vàng sậm bị hắn sỉ nhục cảm thấy giận đến điên người. Gã vung nắm đấm thật mạnh vào mặt Finn, cứ như sức lực cả đời đều dồn hết vào cú đấm giáng trời này. Tên nhóc này chỉ là thằng hầu của đứa con rơi kia, bị bắt gặp tội phỉ báng quý tộc thì làm sao chứ? Cái thằng ranh đó ốc còn chẳng mang nổi mình, bày đặt xử tội kiểu gì? Càng nghĩ gã càng hăng máu, lôi kéo thêm đám người kia túm tụm lại cho Finn thêm vài trận nữa.

"Mày muốn bất bình tao cho mày bất bình này! Đánh mày, ông đây đánh mày đến mức thằng con rơi kia không nhận ra mày nữa, hahahaha."

"Thằng yếu nhớt này dám ném xô nước vào người chúng ta cơ đấy."

"Ôi nó xem cái thằng con rơi kia là quý tộc kìa, chưa được ghi tên vào gia tộc mà dám nhận mình là quý tộc, nực cười làm sao."

"Mẹ thế nào thì con thế đấy thôi, mẹ nó làm đĩ thì nó—–"

Lời chưa nói hết tên này đã bị đá ném thẳng vào mặt, máu mũi chảy ồ ạt, mà nguyên nhân của sự việc này chính là kẻ bị bọn họ chân đá tay đấm nãy giờ.

Finn bị bọn họ bất ngờ trở mặt đánh hội đồng nên không kịp phản ứng, những trận đòn thật mạnh giáng xuống người hắn không kiêng nể. Con đường đất được đắp đá để đề phòng trời mưa không trơn trượt lầy lội, Finn lợi dụng yếu tố này, tay không đào đá đắp kín dưới đất lên trong khi chịu những đòn đánh.

Những hòn đá to xù xì nhọn hoắt ở trong tay hắn giờ phút này chính là vũ khí đòi mạng với bọn họ. Sau khi tên kia ăn trọn một hòn đá từ hắn, cả đám ngừng lại trong ngơ ngác, không ai nghĩ tới việc sẽ bị đánh trả. Hắn gắng gượng bò dậy, cầm viên đá to bổ chảng lao vào bọn chúng như một con trâu mộng bị thương bộc phát hết sức lực cuối cùng trước khi ngã xuống, đá to lần lượt nện vào đầu, vào lưng, chân tay bọn họ. Cả đám kêu gào thảm thiết van xin tha mạng nhưng Finn vẫn không dừng tay, đá nện xong thì chuyển sang đấm, đấm đến khi bọn họ không phát ra được lời nào nữa mới thôi.

Con thú dữ sau khi xử lý kẻ địch liền phô ra những chiếc răng nanh dữ tợn của mình ra gầm gừ đe dọa: "Đây là hậu quả cho việc bọn mày dám sỉ nhục chủ nhân của tao, nếu tao còn nghe thấy bất cứ một lời nào về cậu chủ tao sẽ đến tìm và bầm thây tụi mày ra, nghe rõ chưa!"

Bị đánh đến choáng váng, đám người kia không dám hống hách nữa vội vàng khúm núm gật đầu lia lịa.

Một đám người cao lớn bị đánh đến máu be bét nằm vật dưới đất, chỉ có một thằng nhóc 13 tuổi đứng hiên ngang lẫm liệt trông thật lạ đời. Hắn không quan tâm đến những vết thương trên người mình, cầm lấy xô tiếp tục xách nước về đun cho ngài Titus.

Đại công tước phi không nhưng mà đem đám người hầu đi, cuỗm hết đồ có giá trị trong dinh thự mà còn bắt ngài Titus mới khỏi bệnh đi học tiếp. Cả ngày hôm nay cậu chủ của hắn chịu nhiều mệt rồi, bây giờ là thời gian để ngài ấy giải tỏa.

Chờ bóng dáng Finn khập khiễng bước đi khuất dần, đám người mới lục tục bò dậy. Không còn cái vẻ khúm núm sợ sệt như vừa nãy, thay vào đó ai cũng đen mặt âm thầm chửi rủa, phỉ nhổ sau lưng hắn.