Chuyện này bắt đầu từ bốn tháng trước, đám người Phó Thừa Nam bọn họ mặc dù không đồng ý với việc anh đua xe, nhưng cũng không nghiêm khắc như vậy, xe trong ga ra vẫn có thể lái đi chơi.
Hai người bọn anh đều là những người duy nhất đi vào vòng đua sau của nhóm người thế tổ, Triệu Dịch Huy tất nhiên là người còn lại, nhưng cố tình ngày ấy có một vị thế tổ ở tỉnh khác kiêu ngạo đi đến, dùng sức một người đấu với ba bốn người, kết quả không ngoại lệ toàn bộ thua, toàn bộ số tiền tự nhiên đều thuộc về bên thắng.
Điều này khiến thế tổ đời thứ hai trong vòng đó rất tức giận, gọi điện kết bạn bè để hỗ trợ, có người gọi điện cho Triệu Dịch Huy, Triệu Dịch Huy vừa vặn lúc đó đang chơi với Phó Xương Hằng ở câu lạc bộ, sau khi nhận được cuộc gọi , hai người họ tự nhiên đi cùng nhau.
Khi họ đến, trên đường đua đang diễn ra một cuộc đua, đường đua không dài, họ quay lại sau ba bốn phút, ở khúc cua cuối cùng, họ đã bị phú nhị đại kia vượt qua, họ thua cuộc, và tất cả các xe thuộc về phú nhị đại kia.
Cửa xe mở ra, Phó Xương Hằng nhìn thấy người đàn ông nhuộm tóc đỏ, cũng khoa trương như chiếc xe của gã ta, mà đối thủ đấu với gã ta anh cũng có quen, cậu ta là Nam Sở Thiên, con trai duy nhất của chủ sở hữu chuỗi cửa hàng Trung tâm mua sắm, người này cũng không phải người có tính tình tốt đẹp gì, vừa xuống xe đã nổi giận đùng đùng đi tới: "Mẹ nó, đồ ngu, mày mới vừa tạo góc hạ nhục tao chứ gì, có bản lĩnh thì đua một lần nữa, tao không hạ được mày sẽ gọi mày bằng ông nội."
Người đàn ông tóc đỏ cũng to gan, gã ta chế nhạo nói: "Tới đây, ông nội mày đây thực sợ mày nha, nhưng tao không muốn đấu với một người không có xe đâu." Nói xong, gã ta trao cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.
Lúc này những người có mặt mới nhớ ra vừa rồi Nam Sở Thiên đã bị mất xe, điều này thật sự rất xấu hổ, bản thân Nam Sở Thiên cũng đau lòng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nói "Mày chờ tao, tao về lái một chiếc xe tới đây.” Nói xong hắn tức giận bỏ đi.
Người đàn ông tóc đỏ còn ngạo nghễ giơ ngón tay giữa, sau đó lớn tiếng quát ai muốn đua xe, không thể không nói phía sau gã ta thật sự rất đồ sộ, một loạt các loại xe nổi tiếng.
Trong số đó có một con bò lớn mà Phó Xương Hằng đã ngưỡng mộ từ lâu, anh nhìn nó đầy nóng bỏng, bị du͙© vọиɠ thúc đẩy, cùng với không quen với thái độ ngạo mạn của người đàn ông tóc đỏ này, anh bật người tiêu sái đi ra nói một câu: "cha mày so với mày."
Phó Xương Hằng lái một chiếc chiếc Ferrari, đây là chiếc xe hào nhoáng nhất trong gara của anh, và cũng là chiếc xe mà anh yêu thích nhất, thường xuyên lái nó đi khoe khoang khắp nơi.
Hôm nay lấy nó đi đặt cược thật sự có chút miễn cưỡng, nhưng sau khi nghĩ về kỹ năng của mình, sự tự tin của anh tăng gấp đôi, mặt khác anh không có tí thiên phú nào, nhưng đua xe là việc mà anh thích từ nhỏ, mới được lái xe cách đây không lâu, trưởng thành đã bắt đầu thi đấu xe, không có chút khoa trương nào khi nói ở đây người có thể thắng anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, kỹ năng lái xe của anh ở trong cái giới này cũng có chút danh tiếng.
Sau khi bắt đầu có một khúc cua lớn, Phó Xương Hằng đã vượt qua mà không gặp bất kỳ rủi ro nào và tóc đỏ cũng đuổi kịp anh, đi được nửa đường thì không có gì xảy ra, ở khúc cua cuối cùng thì xảy ra tai nạn, không biết ở đâu bỗng có một người lao ra giữa đường, khúc cua che khuất tầm nhìn của anh, bọn họ vì đua xe mà không ai giảm tốc độ, đợi đến khi nhìn thấy rồi phanh xe đã hoàn toàn không còn kịp, dưới tình thế cấp bách Phó Xương Hằng vội vàng bẻ lái lao ra lan can, chiếc xe lật mình trên bãi cỏ, Phó Xương Hằng vì chấn động mà bất tỉnh nhân sự bên trong xe.