Thiếu Gia Ác Độc Tổng Bị Nhóm Em Trai Mơ Ước

Chương 11: Dỗ dành mua xe

"Anh hai, anh làm sao lại khóc đáng thương đến như vậy? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?"

Phó Thừa Bắc bôi một ít tinh chất màu trắng mà anh bắn lên ga trải giường, ở trước mặt anh quơ quơ, rồi lại bôi nó lên trên đầṳ ѵú.

“Em…” Anh vừa mở miệng liền truyền đến một tiếng khàn khàn đứt quãng, kèm theo từng đợt đau nhói, anh nhịn không được ho khan hai tiếng, nếm được vị rỉ sắt, Phó Xương Hằng trực tiếp tức giận cắn cánh tay Phó Thừa Bắc, dùng lực mạnh đến mức thấy máu: "Cổ họng của anh bị em đâm thủng rồi, hu hu... Đau chết mất, đến vị máu anh cũng nếm được này!"

Phó Thừa Nam nghe vậy cũng cau mày, ôm Phó Xương Hằng vào trong ngực: "Há miệng ra, để em xem nào."

Phó Xương Hằng đang trong cơn tức giận, làm sao anh có thể nghe lời gã được chứ, anh tránh tay gã hệt như đang muốn trốn tránh khỏi gã vậy, còn muốn làm cho gã ăn miếng trả miếng giống như Phó Thừa Bắc, anh cũng không quên cúc huyệt của mình suýt chút nữa bị gã đâm đến hư đâu, đến tận bây giờ vẫn còn đang đau đây này.

“Há miệng ra.” Phó Thừa Nam bị động tác không phối hợp của anh làm cho sự kiên nhẫn suýt bay sạch, nhưng nhìn đôi mắt vừa đỏ lên vì khóc của anh, còn có cái miệng nhỏ nhắn đang chịu ủy khuất, gã biết rõ ràng người trong lòng là một người ăn mềm không ăn cứng điển hình, cũng vẫn là mềm lòng, ngữ khí dịu đi một chút: "Ngoan, há miệng ra cho em xem xem, có thật sự bị phá hư hay không."

Trong lòng Phó Xương Hằng hiện lên một cái cân, biết nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ chịu khổ sở rất nhiều, cho nên thấp giọng lẩm bẩm nói: "Anh nói bị phá hư còn không tin…" sau đó mới miễn cưỡng há miệng ra.

Phó Thừa Bắc bật đèn pin trên điện thoại di động, Phó Thừa Nam nhìn thấy cổ họng anh bị rách một chút, có vết máu chảy ra, mặc dù nó không khoa trương như biểu hiện của Phó Xương Hằng, nhưng đúng là lần này bọn họ chơi đùa hơi quá một chút.

Phó Xương Hằng bình thường được họ nuôi dưỡng đến da mỏng thịt mềm, hơi dùng sức một chút là có thể tạo thành vết đỏ ửng cực kỳ bắt mắt, nếu nhìn thấy máu, anh sẽ là người đầu sợ hãi đến khóc lên.

Nhưng điều đáng nói là, sự chiều chuộng ấy chỉ thể hiện ở nhà, nói chính xác là chỉ thể hiện trước mặt các em trai, còn ở trước mặt cha mẹ thì anh sẽ phải kiềm chế, còn ở trước mặt người ngoài thì anh là một người đàn ông, làm bộ làm tịch để giữ gìn thể diện của mình.

Vì vậy, thật sự không có nhiều người may mắn được nhìn thấy anh khóc lóc om sòm, nhưng Phó Thừa Nam cùng Phó Thừa Bắc đã sớm quen với thói quen chuyện bé xé ra to của anh, không có biện pháp, này đều là do bọn họ chiều chuộng mà ra a.

Phó Thừa Nam bất mãn nhìn Phó Thừa Bắc, Phó Thừa Bắc cũng biết lần này mình đi quá xa nên cũng không nhiều lời, đi ra ngoài mang theo một lọ thuốc xịt giảm sưng đau có thể nuốt được.

Đầu óc của Phó Xương Hằng không tốt bằng em trai, tay chân cũng không phối hợp tốt, tính tình cũng bốc đồng, ăn uống cũng không thành thật, phải nghịch điện thoại mới có thể ăn được.

Thuốc tiêu sưng luôn được anh chuẩn bị sẵn ở nhà, Phó Xương Hằng nhìn thấy cảnh này, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, anh không thích ăn đồ đắng, càng không thích uống thuốc, loại thuốc xịt này thậm chí còn vị của thuốc đông y, mỗi lần anh bị xịt đều thống khổ đến muốn nôn hết ra.

“Anh hai, ngoan, há miệng ra, phun một chút sẽ không đau.” Phó Thừa Bắc nhẹ nhàng dỗ anh.

Phó Xương Hằng cau mày lắc đầu từ chối: "Anh không muốn, khó chịu như vậy, anh còn không bằng tiếp tục chịu đau."

"Anh nói lung tung cái gì vậy?" Phó Thừa Nam nhíu mày, nhẹ giọng trách cứ anh: "Anh là muốn hiện tại ăn cơm uống nước thậm chí nói chuyện đều đau à? Không xịt thuốc còn dễ dàng bị nhiễm trùng sưng mủ, đến lúc đó anh phải đến bệnh viện." Mặc dù có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là không thể, chủ yếu là muốn cho Phó Xương Hằng kinh sợ một chút.

“Chuyện này là do ai chứ!” Phó Xương Hằng tức giận đá vào người Phó Thừa Bắc một cái.

Phó Thừa Bắc đổi ý: "Anh à, sau khi anh uống thuốc xong, em mua cho anh chiếc xe thể thao mới mà lần trước anh thích, được không?"

Nói đến xe thể thao, Phó Xương Hằng trong nháy mắt lấy lại một nửa khí lực: "Thật sao? Chiếc xe đó trên toàn thế giới chỉ có 5 chiếc, anh năn nỉ hai người lâu như vậy mà cũng không cho anh mua." Tuy rằng anh có rất nhiều của tiền tiêu vặt, nhưng đều bị giới hạn lại, nếu tiêu quá nhiều hoặc một lần quẹt thẻ thanh toán quá lớn, thì nó sẽ trừ vào tiền tiêu vặt vào tháng sau của anh.

Trước đó anh đã tiêu hết 600 vạn, làm cho anh ba tháng tiếp theo hoàn toàn không có chút tiền nào, ngay cả tiền rượu của Triệu Dịch Huy cũng không trả nổi, làm hại anh nghẹn khuất ba tháng mới có thể tiếp tục tiêu xài thỏa thích trở lại.

"Đương nhiên rồi, anh hai, chuyện em từng đáp ứng có khi nào lừa gạt anh không?"

Phó Xương Hằng đã từ sớm miễn dịch cái khuôn mặt tuấn tú này, suy nghĩ một chút, cũng không tìm được việc hắn từng thất hứa với anh, mới ngoan ngoãn để bọn họ bôi thuốc, đương nhiên anh lại nhịn không được buồn nôn, đôi mắt càng ngày càng đỏ.

Phó Thừa Nam nói thêm sau khi anh dùng xong thuốc: "Chẳng qua không được mẹ nó đi tham gia đua xe, tất cả xe bên trong gara cũng tương tự."

“Vì cái gì chứ, anh không đi ra ngoài thì mua xe làm cái gì chứ, bỏ vào gara để ăn bụi à?” Phó Xương Hằng bất mãn vặn lại.

Phó Thành Nam: "Anh quên lần trước không nói với chúng ta đi đua xe, thiếu chút nữa đυ.ng phải người, chính mình gãy một tay sao?"