Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 55: Quà năm mới ( hạ )(3)

"Itsuki, sau này anh cho phép em uống rượu."

"Ư ưʍ. . . Nhẹ thôi. . ."

Ngón tay thật dài xâm nhập vào trong cơ thể cậu, vết chai cưng cứng ma sát lên vách thịt mềm mại. Những kí ức bị giữ lấy toàn bộ dũng mãnh ào vào trong đầu, dấu vết "sợ hãi" trong thân thể làm cậu không nhịn được run lên. Các anh trai là cứng rắn mà thương yêu, Kunimitsu là mạnh mẽ mà nhiệt tình, Ryoma là ngốc nghếch mà săn sóc, Seiichi là ôn nhu mà cẩn thận. . . Keigo. . . sẽ là thế nào? Còn cả Shusuke. . . Thân thể cậu bị những người khác nhau giữ lấy, nhưng cậu không hề cảm thấy thẹn, thậm chí còn thấy vui sướиɠ. Cậu rất ích kỷ, cậu tìm kiếm trên người họ thứ mình đã mất đi, tìm kiếm thứ cậu không có khả năng có được nhưng lại không thể rời xa.

Itsuki, ánh mắt của em thật trong sáng, nhưng bổn đại gia biết, trong đó còn ánh lên cả nỗi hổ thẹn. Thân thể của em không chỉ thuộc về một mình anh, vậy thì có sao? Em là người bổn đại gia coi trọng, bổn đại gia tuyệt đối sẽ không buông tay. Em cực kỳ xinh đẹp, giống như tinh linh vậy. Thân thể của em mở rộng trong tay anh, nhiệt độ cơ thể em truyền từ tay anh tới tận trái tim anh. Em khi uống say luôn bộc lộ phần sâu thẳm mà em thường áp lực, một Itsuki chân thực sẽ khát khao anh, khát khao được bọn anh ôm ấp và giữ lấy. Itsuki, bổn đại gia sẽ cho em, sẽ cho em tất cả những gì anh có, để em vĩnh viễn nhớ kỹ hương vị của anh, nhiệt độ cơ thể anh, để anh và em hoà làm một, để đôi cánh của em mãi mãi ở lại nơi này.

"Itsuki, nói đi, anh là ai?"

"Keigo."

Ngón tay chậm rãi ra vào nơi huyệt động ướŧ áŧ, lưu lại dấu ấn của mình lên những khoảng trống trên thân thể cậu, Atobe chậm rãi đẩy mạnh thứ đã dựng đứng của mình vào nơi đã chuẩn bị nguyên vẹn, mà ngón tay thì vẫn đang ở bên trong. Theo sự xâm nhập của anh, thân thể Soran bắt đầu căng thẳng, khi Atobe hoàn toàn tiến vào, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, toản bộ vẻ mỹ lệ khi động tình rơi vào trong mắt đối phương. Quý tộc tao nhã và tinh linh lạc xuống trần gian, ở trong căn phòng tràn ngập mùi hoa, tiến hành vận động nguyên thủy nhất.

"Itsuki, khi nào tỉnh lại, chúng ta sẽ ở Ha-oai, giờ hãy nhớ kỹ cảm giác mà anh cho em, đây chính là anh."

Rút ngón tay ra, Atobe vừa âu yếm cậu nhỏ đang khóc vừa hôn môi Soran, sau vài lần nhẹ nhàng chậm rãi, mưa rền gió dữ cũng theo đó mà đến. Mà lần này, Soran không kêu cứu, cũng không xin khoan dung, cậu chỉ chăm chú nắm chặt tay Atobe, biến toàn bộ nhiệt tình của mình thành âm thanh rên rỉ không hề che giấu.

Cậu thực sự say, trong sự đòi lấy không hề kém Ryoma của Atobe, trong đầu Soran chỉ kịp hiện lên một ý niệm này.

Người vì tình yêu mà sản sinh tình dục vốn không thể tự kềm chế, huống chi Atobe căn bản cũng không định tiếp tục nhẫn nại vào lúc này. Mà Soran cực kì phối hợp càng làm cho lửa dục của Atobe được thiêu đốt đầy đủ mà không có bất cứ trở ngại gì.

Một giờ sáng, tiệc tan, khách mời uống say được chia về các phòng, thế nhưng hai người trong căn phòng sát vách với phòng Atobe thì làm thế nào cũng không thể ngủ được. Từ căn phòng được cách âm rất tốt truyền ra âm thanh kích thích màng tai họ, nhiệt độ toả ra trong ngực càng tăng tốc độ lưu động máu trong cơ thể họ.

"Cốc cốc. . ." Vài tiếng gõ cửa vang lên, một người mở cửa đi vào, thấy hai người trong phòng chưa ngủ, anh đi tới sô pha ngồi xuống, tiện tay rót cho mình một ly rượu đỏ.

"Đêm nay cậu uống không ít rượu, làm một vận động viên, cậu nên rời xa cồn mới phải." Nửa nằm trên giường đọc sách, Fuji mở miệng nói, trong nét mỉm cười trên mặt là sự hiểu rõ trước biểu hiện tâm thần không yên của Ryoma.

Ngồi trên sô pha xem tạp chí tennis, Tezuka thoải mái an nhàn uống hồng trà, cũng giống như Fuji, hoàn toàn là bộ dạng không bị "tạp âm" sát vách ảnh hưởng. Nhìn hai người họ như vậy, Ryoma đứng dậy rót hai ly rượu đỏ, trước đưa cho Tezuka, sau đưa cho Fuji.

"Các anh có chắc là quyển sách trên tay có tác dụng?" Uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, Ryoma hỏi.

Tezuka uống một ngụm rồi tiếp tục đọc sách, trên mặt Fuji tuy rằng treo nụ cười, nhưng đôi mắt lại mở ra. Ryoma tuyệt không để ý tới Fuji uy hϊếp, nghiêng người sang bên trái, ngã vào ghế sô pha dài nhòm trộm quyển sách trong tay Tezuka. Trong phòng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của người nào đó khi động tình tột đỉnh, trong không gian yên tĩnh có vẻ càng thêm rõ ràng.