Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 55: Quà năm mới ( hạ )(1)

Trong phòng khách, mọi người đang vui vẻ hưởng thụ các món ngon và âm nhạc trong bữa tiệc, chợt thấy Ryoma vẻ mặt nghiêm túc đi tới bên cạnh Tezuka và Atobe đang nói chuyện với người khác, nói nhỏ bên tai họ, rồi sắc mặt Atobe và Tezuka khẽ biến, khẩn trương đi theo Ryoma. Hỏi Yuta đi theo Ryoma tới, bọn họ mới biết Soran uống say rồi biến mất! Những người tới hôm nay đều biết đến tửu lượng của Soran, thế nên họ cũng không khẩn trương như bốn người, chỉ yên lặng ở phòng khách đợi tin tức.

Trong phòng khách nhỏ ở lầu ba, phân công nhau đi tìm kiếm Soran, Tezuka, Atobe, Fuji và Ryoma đυ.ng nhau tại một chỗ. Biểu cảm trên mặt bốn người làm tim họ đều chìm xuống.

"Itsuki uống nhiều rượu như vậy, có thể chạy đến đâu được?" Fuji gấp đến độ mặt mũi trắng bệch.

Ryoma nhíu mi nói: "Liệu có khi nào em ấy. . ." Nghĩ đến khả năng kia, cồn trong cơ thể Ryoma lập tức bốc hơi toàn bộ.

Atobe lập tức nói: "Không thể nào! Itsuki không thể nào quay về Soran tinh! Em ấy vừa uống rượu đã say, hơn nữa em ấy sợ lạnh như thế, chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, nhất định còn đang ở trong biệt thự, chúng ta lại chia nhau đi tìm, một căn phòng cũng không được bỏ qua."

"Atobe nói đúng, nhất định Itsuki còn ở trong biệt thự. Ai tìm được em ấy phải lập tức liên hệ với những người khác." Tezuka cởi Âu phục, ném lên sô pha, đi đầu tiên, những người khác cũng lập tức chia nhau đi.

Mà lúc này, tại một căn gác xép của biệt thự, mùi hoa toả bốn phía...

Atobe chưa bao giờ thống hận vì biệt thự của mình quá rộng như thế, cũng chưa bao giờ hối hận vì để người nào đó uống say lại một mình như vậy. Bảo vệ ở cửa không hề nhìn thấy người nọ đi ra ngoài, trong camera giám sát cũng không có hình ảnh cậu đi khỏi đây, tìm khắp trong ngoài biệt thự đều không thấy cậu đâu, Atobe không dám nghĩ có phải thực sự người nọ đã quay về Soran tinh rồi không. Đi khỏi phòng cuối cùng của tầng bốn, Âu phục và cà vạt của Atobe vì anh mải lo lắng tìm kiếm đã chẳng biết đi đằng nào. Ngẩng đầu nhìn bậc thang gỗ dẫn lên gác xép, anh ôm hi vọng cuối cùng đi tới.

Người giúp việc trong biệt thự tuy rằng thường xuyên dọn dẹp gác xép nhưng Atobe chưa từng đi qua lần nào. Đẩy cái cửa nhỏ của gác xép ra, Atobe ôm mũi, nhíu mày nhìn một lượt đống đồ đạc trong gác xép, người nọ có không hoa lệ đến mấy thì cũng không có khả năng đến chỗ này đâu. Đóng cửa lại, Atobe định đi xuống gác xép tầng dưới, nếu như người nọ không ở trong gác xép, vậy cực kì có khả năng đã quay về Soran tinh rồi. Nghĩ tới đây, khoé miệng Atobe ngoéo một cái, nếu như người nọ thực sự trở về đó, chờ cậu quay lại đây, anh nhất định phải chuẩn bị cho cậu một "bữa tiệc chào đón" thật khó quên mới được.

"Soran, em thực sự muốn làm như vậy?"

"Đúng vậy, Naran. Yêu làm người ta điên cuồng, làm người ta mất đi lý trí. . ."

"Thế nhưng, Soran, sau này nhất định em sẽ gặp được người mình yêu, khi đó, em sẽ rất đau khổ!"

"Người em yêu ư? . . . Naran, em đã quyết định rồi, tình yêu như vậy, em vĩnh viễn không muốn. . ."

Rất nóng, giống như có lửa thiêu đốt trong cơ thể, cho dù cởi hết quần áo và đồ vật trên người đều không thể thoát khỏi ngọn lửa này. Dường như cậu đã ngủ thật lâu, mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có cậu trong quá khứ, có cậu sau khi chết, còn có có cậu bây giờ. Bên người thiếu mất cái gì đó, nhưng cậu làm thế nào cũng không nghĩ ra được là mình thiếu cái gì. Tình yêu sao? Là cái mà Naran nói đó sao? Cậu không nghĩ ra, bây giờ cậu chỉ muốn ôm lấy cái gì đó, cậu rất nóng, rất nóng.

Khi Atobe ngửi thấy mùi hoa quen thuộc, anh lập tức bước ba bước thành hai, chạy ào đến căn gác cuối cùng. Mà trong nháy mắt khi anh mở đèn, anh liền ngây người. Trong thời gian tìm kiếm người nào đó anh đã nghĩ tới vô số loại phương pháp để "nghiêm phạt" đối phương, duy nhất không nghĩ rằng người nọ sẽ gây cho anh cú sốc thị giác như vậy. Trên drap giường tuyết trắng, tinh linh với thân thể trần trụi nhiễm màu phấn hồng nằm đó, hai mắt vì đèn đột nhiên sáng mà đóng chặt, trong miệng là tiếng hừ nhẹ khó chịu.