Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 53: Hãnh diện(4)

Chậm rãi xuống nước, cự tuyệt hai người vươn tay, Soran cười vì thực hiện được âm mưu, làm bộ không hiểu bất mãn trên mặt bốn người, nói: "Các anh đã đáp ứng trước khi em rời Nhật Bản sẽ cho em nghỉ ngơi đầy đủ đúng không nào?"

Fuji nhìn Tezuka, ánh mắt Tezuka và Atobe giao nhau, Ryoma nhìn ba người họ, hiện trường lặng yên.

"Nếu như lần này các anh nuốt lời. . . Vậy sau này các anh nói cái gì em cũng không tin nữa. Em cũng sẽ không tuân thủ hứa hẹn của mình nữa." Soran ra đòn sát thủ! Quả nhiên lời này của cậu vừa ra, Tezuka lập tức mở miệng, "Anh nói được thì làm được." Tiếng nói so với bình thường thấp đi không biết bao nhiêu độ.

"Bổn đại gia đương nhiên sẽ không nuốt lời. Anh vô cùng kì vọng vào chuyến đi Ha-oai của hai người chúng ta đó." Atobe ưu nhã uống một ngụm rượu Sake, đường nhìn lại vững vàng khoá trên thân thể trơn truột của Soran.

". . . Anh cũng sẽ không nuốt lời." Hối hận uống Sake, Ryoma lại rót cho mình thêm một chén, còn tự nói, "Mada mada dane."

Fuji không hề có gì khác, cười nói: "Itsuki-chan đúng là cần nghỉ ngơi, anh không vội."

OK, thế nghĩa là trước khi cậu rời Nhật Bản họ sẽ không chạm vào cậu nữa. Soran thoả mãn mỉm cười tán thưởng, sau đó dưới tám con mắt nhìn trừng, chậm rãi cởi đi ràng buộc bên hông, phơi bày hoàn toàn thân thể mình trước mặt họ. Nhiệt độ trong hồ nước nóng lập tức lên cao, bốn cái lều trại nhỏ nhanh chóng dựng lên.

"Ha ha. . ." Nhìn bốn người dựng thẳng ngón trỏ, Soran đong đưa, "Các anh vừa mới nói đó, phải tuân thủ hứa hẹn, không thể đổi ý nha, không thể nha." Thì ra trêu cợt người khác lại vui như thế, nhìn vẻ mặt của bốn người lúc này, Soran nhịn cười đến nội thương. Vốn cậu cũng không định làm như thế, dù sao bên hông mấy người này đều quấn khăn tắm, nhưng vừa nghĩ đến họ chuyên chế với mình như vậy, Soran nghĩ cũng phải làm cái gì cho hết giận chứ.

Hai tay dang ra bên cạnh ao, Soran ngửa đầu ra phía sau, thoải mái thở ra một hơi, làm bộ không nghe thấy tiếng thở dốc, cậu nhắm mắt lại, mở rộng thân thể: "Các anh là hoàng tử đó, không thể phụ tín nhiệm của em với các anh đâu đấy." Bốn bàn chân đang đυ.ng chạm chân nhỏ của cậu không cam lòng thu trở lại, Soran yên tâm bắt đầu ngâm nước nóng.

Nhìn được nhưng không ăn được, điều này đối với người đang có du͙© vọиɠ cực cao mà nói quả thực chính là cực hình, huống chi thân thể mỹ lệ kia còn bày ra trước mắt, vươn tay là có thể chạm vào. Hai chữ hối hận càng không ngừng hiện lên trong đầu bốn người. Dải đất trơn truột bí ẩn kia, thân thể trắng nõn trong suốt kia, mùi hoa bay vào chóp mũi kia, u cốc đang mời gọi kia. . . Tất cả đều đang nghiêm khắc khảo nghiệm kiên trì của họ, mà đầu sỏ gây nên thì lại giống như không có việc gì, cố ý bày những thứ mê hoặc này ra trước mặt họ để trả thù sự bá đạo của họ với cậu.

"Backy. . ." Giọng nói của Ryoma mang đầy lửa cháy. Có thể đổi phương pháp khác để trừng phạt họ không?

Cầm lấy khăn tắm che thân dưới của mình, Soran mở mắt, du͙© vọиɠ trần trụi trong những đôi mắt kia làm cậu cả kinh, nhưng cậu cũng không định thỏa hiệp. Mấy ngày nay cậu gần như vượt qua trong bão táp, bọn họ không biết cái gì là một vừa hai phải, cứ thế thì sau này cậu sẽ thực sự đừng nghĩ đến việc rời giường mất.

"Thắt lưng của em bây giờ còn đau lắm." Soran bắt đầu lên án đối phương "hung ác ", "Chân như nhũn ra rồi, em muốn nghỉ ngơi. Các anh căn bản không biết cái gì là kiềm chế, đâu thể lần nào cũng hận không thể làm hết số lần của một năm chứ. Hơn nữa. . . ngày mai có tiệc, các anh sẽ không quên đâu nhỉ." Đạt được hiệu quả như mong muốn, Soran đứng lên, "Em về trước đây, các anh cứ tiếp tục." Trước khi bốn người ngăn cản cậu nhanh chóng lên bờ, Soran mặc áo tắm vào, bỏ lại mấy người vẫn còn đang nổi lều trại ở trong hồ.

Atobe có chút tức giận trừng mắt nhìn Ryoma và Tezuka, nếu như không phải vì hai người này đêm trước quá đáng, đêm nay có lẽ người nọ vẫn đồng ý.

"Itsuki-chan càng ngày càng nghịch ngợm rồi." Fuji cười, cũng đứng lên, bây giờ anh cần chính là nước lạnh, vì cái gì mà anh cho rằng mình có thể nhịn đến lúc quay về Luân Đôn chứ. Lần đầu tiên Fuji có cảm giác tự tạo nghiệt không thể sống.

Tezuka cúi đầu uống rượu, không phải đang hối lỗi, mà là đang nghĩ biện pháp làm sao để giải quyết chuyện này.

"Backy sẽ không giận chúng ta." Ryoma hít sâu mấy hơi đè xuống du͙© vọиɠ ở bụng dưới, khàn khàn nói, "Lẽ nào đêm nay thực sự không thể đυ.ng vào em ấy?" Cúi đầu nhìn du͙© vọиɠ tăng vọt dưới khăn tắm, anh đặc biệt thấy khó chịu.

"Sai lầm của các cậu vì sao lại muốn bổn đại gia đến gánh chịu hở?" Atobe bất mãn uống một chén rượu, anh đâu có làm cái gì lại bị một gậy đánh chết thế này.

"Đúng vậy." Fuji tiếp lời, "Đêm nay đến Hakone tắm suối nước nóng hình như có chút sai lầm."

"Mười phần sai." Atobe nửa mở mắt, vốn anh đã định đến Ha-oai rồi mới nói chuyện này.

Căn phòng lại lặng yên, chuyện lần này thật vô cùng khó giải quyết.

Thay áo ngủ, sấy khô tóc, trên mặt Soran lộ vẻ thỏa mãn, đã hết giận rồi. Nghĩ lại thì mình luôn bị mấy người bọn họ áp chế, cuối cùng cũng có thể hãnh diện được một lần, cậu thấy quá vui. Tuy rằng biết như thế với mấy người kia hơi bị dằn vặt, nhưng cậu phải cho họ biết, cậu cũng nổi cáu đấy. Cậu sẽ cho, nhưng đêm nay cậu phải khoá chặt cái sự "kiêu ngạo" của họ mới được.

Chốt cửa lại an toàn, Soran chui vào đệm chăn mềm mại, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi, hi vọng khi nào tỉnh lại là có thể thấy hừng đông. Còn bốn con sói kia. . . cứ để cho họ thể nghiệm sự lợi hại của dê con đi.

... . . . .

Nằm trong ổ chăn ấm áp, Soran nghiêng người nhìn căn phòng chỉ có một mình cậu. Ánh sáng bên ngoài lọt vào cho cậu biết mặt trời đã phơi nắng cái mông rồi, ngủ một giấc này thật là thoải mái. Xoay người, đi tới cửa phòng, Soran cười thật sâu, chẳng biết bốn người họ ngủ thế nào nhỉ.