Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 53: Hãnh diện(3)

"Itsuki, " Atobe kéo Soran vào trong lòng mình, cúi đầu hôn cậu thật sâu, cho đến khi Soran thở hồng hộc mới buông ra, "Itsuki, để em đến cái chỗ tràn ngập sắc lang như vậy, nửa năm đã là cực hạn của bổn đại gia rồi."

". . . Một nơi đầy. . . sắc lang?" Bình tĩnh lại, Soran giãy ra khỏi người Atobe, ngồi trở lại chỗ của mình, nhìn bốn người, "Nói như thế, các anh cũng là sắc lang sao?" Từ khi nào trường học lại biến thành ổ sói rồi.

Fuji vẫn là vẻ mặt cười tủm tỉm, nói: "Về mặt nào đó mà nói, bọn anh đúng thật là sắc lang." Sau đó, anh mở mắt, dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu say đắm nhìn về phía Soran.

"Nhưng mà đối tượng bọn anh sắc chỉ có em." Ryoma cũng cực kì tán thành quan điểm của Atobe.

"Không phải người nào cũng có định lực như bọn anh đâu." Tezuka cũng cho thấy quan điểm của mình.

Định lực? Người không có tư cách nói đến định lực nhất chính là người này đây! Thắt lưng cậu bây giờ vẫn còn đau đấy.

Tezuka mặt không biểu cảm ôm lấy Soran, cúi đầu ngưng mắt nhìn cậu: "Itsuki, anh không muốn để quá nhiều người nhìn thấy em." Bàn tay vuốt ve mặt Soran, môi Tezuka hạ xuống, "Một chút cũng không muốn."

Ngực thở dài một tiếng, Soran không giãy dụa vô ích nữa, nói đến cùng vẫn là khuôn mặt này gây hoạ. Thế nhưng. . . nửa năm thực sự là quá ít. Không được, vì cuộc sống tự do sau này, không thể cứ thỏa hiệp như vậy được.

... . .

Trốn ở trong phòng, Soran không sao bước nổi nửa bước. Atobe, Tezuka, Ryoma và Fuji đã ngâm mình ở hồ nước nóng rồi. Nơi này là khu suối nước nóng an dưỡng tư nhân thuộc về gia tộc Atobe, trình độ xa hoa và thoải mái bên trong là có thể tưởng tượng. Phối hợp với thiết kế sơn thuỷ cạn độc đáo của Nhật Bản, mặc dù là buổi tối, Soran vừa đi vào nhìn đã thấy thích nơi này rồi. Thế nhưng lúc này, Soran lại không có tâm tình thưởng thức mỹ cảnh, bởi vì tình cảnh của cậu là vô cùng nguy hiểm.

Làm một con dê con, ai cũng không muốn tự động đưa mình lên miệng sói, huống chi cả bốn người ở suối nước nóng đều đã thừa nhận mình là sói rồi. Thế nhưng đêm nay cậu cũng không thể kéo dài không đi, tín nhiệm của Soran với bảy người kia đã giảm xuống thấp nhất từ lâu rồi, dù cho lúc trước họ từng nói đêm nay sẽ không chạm cậu.

Nếu như đêm nay họ không khắc chế được, vậy thôi miên họ đi. Tuy rằng Soran không thích làm như vậy với người gần gũi, nhưng để có thể "vượt qua cửa ải khó khăn ", một ít nguyên tắc cũng có thể sửa lại. Hạ quyết tâm, Soran hít sâu mấy hơi, cổ vũ chính mình, đứng lên. Buộc chặt đai lưng áo tắm, buộc tóc dài lên cao thành đuôi ngựa, Soran ra khỏi phòng.

Căn phòng thông với hồ nước nóng, đi ra ngoài là có thể cảm giác được độ ấm áp và ướŧ áŧ của hồ. Atobe không cho bất kì kẻ nào vào quấy rầy họ, thế nên người phục vụ đưa lên vật dụng và thức ăn họ cần rồi rời khỏi luôn, hiện giờ ở đây chỉ có một không gian yên lặng thuộc về năm người.

Không biết là vì khẩn trương hay cái gì, Soran tuy rằng cảm thấy có chút lạnh nhưng cũng không giống như thường ngày, trong lòng bàn tay lại còn có mồ hôi. Mơ hồ nghe được tiếng mấy người nói chuyện, Soran đứng ở một chỗ sau rèm cửa. Cởi dép, xốc rèm lên, tại hồ nước nóng thật lớn phía trước, bốn người đàn ông đang nằm bên trong, trên cái khay màu trắng ở giữa có một bình sứ hoa xanh, Soran biết, trong đó có rượu Sake. Mà bốn người kia trong tay mỗi người đều cầm một chén rượu cùng màu với bình sứ, trên bàn còn có một chén rượu, rõ ràng là để cho Soran.

"Itsuki, còn không xuống sao? Cẩn thận bị lạnh." Rèm cửa vừa nhấc lên, họ liền phát hiện Soran. Thấy cậu thật lâu không tiến đến, Fuji chuẩn bị đứng dậy đón cậu. Khoảng cách này chỉ là mười bước chân, Soran chú ý tới chén rượu trong hồ, suy nghĩ bước hành động tiếp theo, mà người trong hồ thì còn đang mê đắm trong sự phong tình hiện giờ của cậu. Mái tóc được cố định sau gáy làm lộ rõ gương mặt và cái cổ hoàn mỹ của Soran, xương quai xanh rõ ràng thì như ẩn như hiện sau chiếc áo tắm. Thân thể tuyệt đẹp giấu đằng sau áo tắm màu trắng, dây lưng bên hông chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái. . . Bọn họ đều từng thấy thân thể này, thậm chí còn có người đã nếm thử rồi. Có người bắt đầu nuốt nước bọt.

Liếc nhìn Ryoma, Soran đi tới bên cạnh hồ, buông khăn tắm ngồi xuống. Cho chân vào nước thử độ ấm, trên thực tế Soran đang kéo dài thời gian xuống nước, tốt nhất là mấy người họ bây giờ đã ngâm mình đủ rồi. Đáng tiếc có người tuyệt không cho phép cậu trốn tránh, Tezuka và Atobe một trái một phải vươn tay với Soran, muốn dắt cậu xuống nước.

Cười nhàn nhạt, giấu diếm trêu cợt trong lòng, Soran kéo đai lưng ra, áo tắm mở như nguyện, nhưng mấy con sắc lang lại không được như nguyện nhìn thấy nơi đẹp nhất trên người Soran. Ở phần eo dưới vừa rồi bị áo tắm che khuất giờ lại đang quấn một cái khăn tắm! Trong mắt Ryoma là thất vọng rõ ràng.