Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 53: Hãnh diện(1)

Soran cho rằng mình sẽ đón năm mới ở biệt thự của Atobe, sáng sớm khi thức dậy, cậu còn hỏi riêng quản gia về phong tục đón năm mới ở Nhật Bản, còn chuẩn bị định làm bữa tối với vài món sở trường. Kết quả là sau khi nhóm Tezuka đến, cậu lại bị trực tiếp mang lên trực thăng.

"Chúng ta không ở nhà đón năm mới?" Kéo khoá áo khoác da cừu thật dày, Soran hiếu kỳ hỏi, lẽ nào định đi khách sạn?

Khóe miệng Atobe nhếch lên, nhướng mày nói: "Tới rồi em sẽ biết."

"Thần bí thế." Thấy mấy người khác cũng không có ý định giải đáp, Soran không hỏi nữa, tuy rằng ôm thái độ hoài nghi với việc đêm nay mấy người này sẽ bỏ qua cho cậu, nhưng trong đầu cậu đã nghĩ ra đối sách. Đêm nay cho dù đi đâu ăn lễ mừng năm mới, cậu đều sẽ không để cho họ quá phận, cậu nhất định phải ngủ một giấc thật ngon.

Phát hiện kiên quyết hiện lên trong mắt Soran, nụ cười của Fuji ngồi đối diện cậu bỗng trở nên thật sâu, ý vị thâm trường liếc nhìn những người khác, rồi anh quay đầu ngắm cảnh đêm dưới máy bay. Đây là cái tết mà anh vui vẻ nhất trong sáu năm qua, hơn nữa không chỉ là anh, những người khác cũng thế. Anh rất may mắn mình vì không yên lòng bác gái mà chọn tới Luân Đôn du học, không giống như những người khác vì rời xa chỗ của người nọ nên phải chịu đựng tưởng niệm dày vò.

Soran đang ngắm cảnh đêm, buổi tối ở Tokyo và Luân Đôn không khác nhau quá lớn, đèn đuốc sáng trưng. Bởi vì là năm mới, bầu trời thỉnh thoảng xuất hiện pháo hoa màu sắc rực rỡ, càng nhìn, tâm tư Soran càng bay xa.

Bàn tay trên lưng kéo cậu vào trong lòng người phía sau, bên tai vang lên giọng nói đặc hữu của Atobe: "Itsuki. Đang nghĩ cái gì?" Ryoma, Fuji và Tezuka đồng thời chuyển ánh mắt tới mặt Soran.

"Em đang nghĩ đến Soran tinh." Soran mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, "Soran tinh cũng có năm mới, nhưng ở đó không gọi "năm mới" mà gọi "Casa". Vào ngày 1 tháng 1 hàng năm, mọi người trong toàn thành sẽ tụ tập ở trước vương cung, biểu diễn những tiết mục họ tự nghĩ ra. Pháp sư sẽ thả ra màn sương ma pháp, cũng giống như pháo hoa."

"Itsuki, xin lỗi." Tezuka mở miệng, người này đang nhớ "nhà".

"Backy, bọn anh sẽ cùng em trở lại đón lễ mừng năm mới."

Soran thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ryoma và Fuji ngồi đối diện đang áy náy, quay đầu, Atobe và Tezuka cũng áy náy như vậy. Vươn bàn tay lạnh lẽo, lập tức có người nắm lấy ủ ấm. Lại vươn tay phải, Soran cầm tay cả bốn người đặt một chỗ.

"Vào ngày hôm đó, vương cung sẽ dùng nước ngâm hoa Soran vẩy vào mọi người. Mọi người sẽ tranh nhau đón lấy nước hoa Soran, bởi vì họ cho rằng thứ đó sẽ mang đến hạnh phúc cho họ." Nghĩ đến những đôi mắt chất chứa sùng bái và tín nhiệm, mặt Soran mờ mịt, "Thế nhưng. . . em thật sự là người họ chờ đợi sao? Em ngay cả mình là ai cũng không biết, mình làm sao mà tới đây cũng không rõ ràng, em có thể mang đến cho họ hạnh phúc gì?" Cảm giác bàn tay bị siết chặt, Soran cười nhàn nhạt, "Kỳ thực, em vẫn luôn muốn trả lại vương vị cho Naran, so với em chị ấy càng yêu Soran tinh hơn, càng yêu mọi người ở Soran tinh hơn. Em đã từng định lặng lẽ rời đi, đến một nơi mà tất cả mọi người đều không thể tìm được em." Đến một nơi không có ai, đến một nơi sẽ không vì dung mạo của cậu mà nảy sinh phiền phức, im lặng sống đến cuối đời.

"Backy, em là tinh linh của hoa." Không thích nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của người này, Ryoma lập tức nghiêng người tới, hôn nhẹ một cái lên miệng Soran, "Tinh linh hoa của bọn anh." Những người khác đều là vẻ mặt đồng ý.