Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 52: Bí mật thân thể?(3)

"Thế nhưng Yukimura nói đêm đó cậu ta cũng làm rất lâu."

"Chẹp, cậu nghĩ Itsuki sẽ biết sao. Em ấy lại càng không biết gì về thân thể mình, có khi còn hiểu ít hơn chúng ta."

". . . Có lẽ nên nhắc nhở Anthony, chờ Itsuki quay về Luân Đôn thì để họ thử lại xem. Còn cả Fuji, có cần để cậu ta mang mấy viên "thuỷ tinh" về nghiên cứu một chút không?"

". . . Ừ, cũng tốt, Itsuki khó được có một lần, cứ nếm thử trước đi. Nhưng mà em ấy rất khó chấp nhận. Bây giờ. . . A, em ấy lại càng trốn kĩ rồi."

"Ừ, đến Ha-oai rồi tôi sẽ chú ý một chút, xem ra không phải như chúng ta suy đoán rồi."

Cúp điện thoại, bên miệng Atobe vung lên một nụ cười thần bí, cứ tạm thời để cậu biến thành đà điểu đi, thời gian của họ rất nhiều, có thể chậm rãi khai quật chân tướng.

...

Trong giường có một người chui vào, tay chân lạnh lẽo của Soran liền dán lên. Ôm lấy Soran đang sợ lạnh, Atobe thoả mãn với động tác vô ý thức của đối phương. Lần mò tìm được giữa hai chân Soran, Atobe cách quần ngủ khẽ lục lọi nơi bằng phẳng kia, rước lấy tiếng ưm khẽ của đối phương.

Thu tay lại, Atobe trầm tư. Người trong lòng có một thân thể vô cùng mẫn cảm, không chỉ mẫn cảm, còn rất kỳ lạ. Cũng giống như hoa, cần công sức mới có thể nở ra. Trong thân thể này chất chứa rất nhiều bí mật, không biết cần bao lâu mới có thể hoàn toàn mở ra.

Nghĩ đến vấn đề mà người này hỏi, Atobe khẽ hôn người trong lòng. Họ sẽ phải để lại hậu duệ, không chỉ là vì chính mình, càng là vì người này, nếu không người này sẽ không an tâm ở lại bên cạnh họ. Trên thế giới này có người mang thai hộ, cũng có tử ©υиɠ nhân tạo, bọn họ từng nghĩ tới lợi dụng trứng của người khác thai nghén hậu duệ của họ trong tử ©υиɠ nhân tạo, nhưng bây giờ. . . Nghĩ đến mấy viên thuỷ tinh kia, Atobe lại có ý niệm khác trong đầu. Liệu con của họ có thể di truyền một chút đặc điểm của người này không, ví dụ như, mắt đen của cậu, tóc đen của cậu, hay là nụ cười của cậu.

"Nửa năm, Itsuki, tối đa nửa năm. Nửa năm sau em có thể đến Mỹ, Pháp, Nhật Bản nghỉ phép bất cứ lúc nào, nhưng phải là ở bên cạnh bọn anh. Nửa năm cuộc sống đại học với em mà nói cũng đủ rồi. Bổn đại gia thật sự lo lắng khi phải đặt em vào không gian trường học rộng lớn như vậy."

Hạ mệnh lệnh bên tai Soran, Atobe nghĩ tới một việc, trước khi Soran "đến trường", họ sẽ biểu thị công khai quyền sở hữu của họ với người này. Chờ Yukimura giải quyết xong chuyện của anh, họ sẽ lần thứ hai tụ tập ở Luân Đôn, chính thức xuất hiện với một thân phận khác.

Nếu như Atobe có năng lực biết trước, anh sẽ phi thường hối hận vì đã mang Soran đến Ha-oai. Anh đã quên, người trong lòng là một người dễ bị người khác mơ ước đến thế nào, cũng đã quên, Ha-oai cũng là một nơi vô cùng nóng bức.