Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 47: Sóng ngầm (3)

“Itsuki, Oruta chỉ là đàn em của anh.” Tuy rằng biết Soran không ngại, đúng hơn là cậu cũng không chú ý, Tezuka vẫn giải thích.

Soran cười, tháo cặp kính lạnh lẽo của Tezuka ra, ném xuống thảm: “Em biết, nhưng thái độ của anh đêm nay thực sự không giống đàn anh đâu, có cơ hội nên nói rõ với cô ấy đi.” Thái độ của cha mẹ Tezuka với Soran làm cậu an tâm không ít. Nhưng Oruta Nobuko lại khiến cậu nghĩ tới Laurine.

“Anh sẽ chú ý.” Tezuka không muốn nói chuyện nhiều, đêm nay Oruta đột nhiên đến thăm quấy rầy kế hoạch “người một nhà” đoàn tụ mà anh đã nghĩ đến lúc trước, thế nên Tezuka không vui vẻ lắm.

“Em đi làm chút đồ ăn cho anh, cơm rang được không?”

“Đợi lát nữa đi.”

Tezuka kéo Soran trở lại trong lòng mình, tinh tế hôn, đáng lẽ anh nên chuẩn bị một chút rượu mới tốt.

… . . .

“Katherine, tôi thấy người kia rồi. . . người mà hội trưởng thích ấy. . . Nói đúng ra, là em trai của người mà hội trưởng thích. Cậu ta. . . rất đẹp. . . vô cùng đẹp. . .”

“Tôi không biết. . . Hội trưởng đối xử với cậu ta cực kì đặc biệt, thậm chí. . . người nhà của hội trưởng cũng đều đối với cậu ta rất tốt. Hơn nữa. . . cậu ta còn làm trứng gà sốt tương cho hội trưởng. . .”

“Tôi nghĩ chính là cậu ta, tuy rằng hội trưởng nói người kia đã chết, nhưng tôi có thể chắc chắn, chính là người này.”

“Cậu ta nói tên mình là Soran Backy Douglas.”

“Katherine, nếu như thật sự là cậu ta, chúng ta. . . không có bất cứ một phần thắng nào. . . Tuy rằng cậu ta là con trai.”

“Tôi không biết. . . bây giờ tôi rất loạn. . . Được, chờ tôi quay về Pháp đi.”

… . . .

Ở cùng Tezuka trong phòng anh hàn huyên một giờ, Soran xuống lầu làm đồ ăn cho Tezuka, nghĩ đến anh ở nhà mình mà lại không ăn no, Soran đã thấy buồn cười.

“Soran?” Nghe được trong phòng bếp có động tĩnh, Tezuka Ayana từ phòng khách đi ra, thấy Soran ở trong bếp, nàng rất giật mình.

“Dì ạ, ” Soran đang thái rau, “Kunimitsu anh ấy có chút đói bụng, con xuống làm đồ ăn cho anh ấy.”

Tezuka Ayana há hốc mồm, vội bước lên phía trước: “Để dì làm cho.” Tezuka Ayana sớm biết Soran biết làm cơm, nhưng cậu chủ động làm cơm cho con trai khiến nàng vô cùng cảm động.

“Dì à, không sao đâu, Kunimitsu muốn ăn cơm rang thịt gà, để con làm là được rồi.” Soran cũng không có quan niệm đàn ông không thể vào bếp, từ sớm cậu đã có thói quen làm đồ ăn cho người khác rồi, cũng biết rõ khẩu vị của Tezuka.

Tezuka Ayana đứng một bên, nhìn Soran bận rộn làm cơm cho con mình. Một lát sau, nàng mở miệng nói: “Sáu năm trước, Kunimitsu đột nhiên nói nó muốn đi Pháp, lúc đó dì và ba nó cùng ông nội nó đều sợ ngây người, bởi vì trước đó nó không hề có chút dấu hiệu nào là muốn đi du học nước ngoài.”

Soran thả chậm động tác thái thịt, biết Tezuka Ayana muốn nói điều gì đó với cậu, kỳ thực cậu cũng thấy rất lạ vì sao tối nay cha mẹ và ông nội Tezuka lại có thái độ tốt như vậy với cậu.

“Soran, Kunimitsu đều nói cho chúng ta biết rồi, con chính là Ogihara trước kia.” Trên mặt Tezuka Ayana hiện lên thương cảm, sau đó nàng ôn hòa hỏi: “Con thấy rất khó hiểu vì sao chúng ta lại đồng ý, phải không?”

“Vâng, ” Soran quay đầu lại, “Dì, con là con trai. Hơn nữa. . .” Soran cúi đầu tiếp tục thái thịt gà, “Con không thể kết hôn với Kunimitsu, cũng không thể sinh con cho anh ấy, thậm chí. . . không thể vì anh ấy mà đi Pháp.” Soran vốn muốn nói cậu còn có người khác, suy nghĩ một chút, vẫn là thay đổi cách nói.

“Làm một người mẹ, dì mong muốn con trai mình có thể có một mái ấm hạnh phúc mỹ mãn, có thể có một gia đình bình thường.” Tezuka Ayana nói, thấy thân thể Soran khựng lại, nàng thở dài “Aizzz” một tiếng, “Thế nhưng khi con trai dì quỳ gối trước mặt dì nói cho dì biết quyết tâm của nó, dì lại rất rõ ràng con trai mình có ý chí kiên cường đến thế nào, sẽ không chịu ảnh hưởng của bất kì kẻ nào, việc nào, vật nào, làm một người mẹ, dì cũng chỉ có thể thỏa hiệp.”

Soran kinh ngạc nhìn về phía Tezuka Ayana, trong lòng phập phồng.

“Kunimitsu khi còn bé cũng rất ít khóc, trưởng thành càng không có nhiều biểu cảm, cứng cỏi giống như ông nội nó. Thế nhưng ngày đó nó lại nhốt mình trong phòng, tuy rằng nó không muốn để dì biết, nhưng dì biết nó đã khóc. Hai ngày sau, Kunimitsu mới đi ra khỏi phòng, sau đó quỳ gối trước mặt chúng ta, nói nó muốn đi Pháp, nói nó muốn giành chức vô địch các giải đấu quốc tế, nói đây là chuyện nó đã đáp ứng con, còn nói, nó phải đợi con. Nó nói chuyện này nó đã quyết định rồi, kể cả chúng ta không đồng ý, nó cũng sẽ không nhường bước.” Tezuka Ayana đột nhiên cười rộ lên, “Tuy rằng bị nó doạ một trận, nhưng thấy đứa con luôn luôn lạnh lùng lại vì tình yêu mà chịu quỳ xuống trước mặt mình, dì và ba nó đều rất cảm động.” Trong mắt Tezuka Ayana toát ra chút mộng mơ thiếu nữ.

“Dì, ” Soran rửa tay lau khô, đi tới trước mặt Tezuka Ayana, ôm lấy người mẹ hiền lành này, “Cảm ơn dì.”

Tezuka Ayana vỗ vỗ Soran, nói: “Đừng làm cho Kunimitsu khóc nữa, dì vẫn quen với bộ dạng lạnh như băng của nó hơn.”

“Sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không.” Buông Tezuka Ayana ra, Soran cười thật sâu, chợt thấy trên mặt Tezuka Ayana hiện lên hai đám mây đỏ.

“A, còn một chuyện.” Tezuka Ayana chuyển ánh mắt tới đài bếp, “Về phần ông nội thì con đừng lo lắng, ông nội chỉ là thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng lại cực kì … cưng chiều Kunimitsu. Kunimitsu đáp ứng ông nhất định sẽ cho ông ôm chắt nội, ông cũng đã đồng ý rồi. Con rang cơm đi, dì đi xem TV.” Không dám nhìn dung mạo câu hồn của Soran nữa, Tezuka Ayana trốn ra khỏi phòng bếp.

Soran quay lại đài bếp, quyết định đêm nay nhất định phải cho Tezuka ăn no. Dao chệch một chút, thiếu chút nữa cắt trúng ngón tay, Soran vội vàng ổn định tâm thần, rang cơm cho Tezuka.

“Kunimitsu, em đi tắm.” Đưa cơm rang cho Tezuka, Soran đỏ mặt mang áo ngủ vụt vào phòng tắm. Nghe được tiếng nước chảy, Tezuka chậm rãi ăn cơm rang, sau đó nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, trên cửa thuỷ tinh nửa trong suốt mơ hồ hiện lên bóng người.

Năm phút sau, Tezuka buông xuống đĩa cơm rang đã ăn một nửa, cởϊ qυầи áo, mở cửa phòng tắm đi vào, tiện tay khoá cửa lại.