Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 39: Con ác thú

Anthony thấy may mắn vì mình không để móng tay, nếu không hôm nay nhất định anh sẽ làm em trai bị thương. Cửa huyệt quá nhỏ hẹp, mà đầu ngón tay của anh chỉ co rúm rất khẽ cũng đủ làm người trước mắt run rẩy và cầu xin. Em trai của anh nhạy cảm hơn bất kì người nào, nhưng cậu không thích loại cảm giác này, thậm chí có thể nói là sợ hãi.

Hall đặt tóc Soran sang một bên, sau đó càng không ngừng vuốt ve từng tấc da thịt anh có thể chạm đến, làm người trong lòng đang tức giận dần thả lỏng, đồng thời sử dụng cách hôn môi và “lời ngon tiếng ngọt” để đối phương khuất phục, thuận tiện cho họ bắt đầu cuộc chinh phục ngọt ngào được nhanh hơn. Anthony và Hall hai người phối hợp khăng khít, sau khi Hall làm em trai thả lỏng được một chút, anh tăng tốc độ ngón trỏ co rúm nhanh hơn, làm cửa động nhỏ hẹp có thể sớm tiếp nhận thứ to lớn của họ hơn một chút. Khi họ cho rằng không thể làm, bọn họ còn có thể nhẫn nại, nhưng bản chất của họ chính là sói đói không bao giờ biết thoả mãn, khi chú dê non ngon miệng đã ở ngay trước mặt họ thì cho dù phải mở bao nhiêu tầng khoá, họ cũng muốn nuốt đối phương vào trong bụng, huống hồ lúc này bọn họ đã nhìn thấy hi vọng.

Soran cũng không cầu xin nữa, cậu cắn vai nhị ca, chờ mong trận “cực hình” này có thể sớm kết thúc một chút. Vừa rồi cậu có thấy đau một chút, nhưng bây giờ đau đớn đã biến mất từ lâu, cảm giác khác thường xâm chiếm làm cậu phải thề tuyệt đối không làm lần thứ hai.

Tiếng nước đã rất rõ ràng rồi, Anthony vừa phát tiết lại đã lần thứ hai ngẩng đầu ưỡn ngực. Cảm giác cái miệng nhỏ nhắn non mềm kia không muốn mình rời đi, luôn muốn hút đầu ngón tay mà anh sắp rút ra quay trở lại, Anthony thoả mãn cười. Rút đầu ngón tay ra, Anthony ra hiệu cho Hall nâng em trai lên, anh giơ thứ đang bừng bừng phấn chấn của mình lên ma sát trước cửa động so ra còn nhỏ hơn của anh nhiều, sau đó thử đưa thứ hung ác của mình chen vào lối vào xử nữ còn ngượng ngùng của em trai.

“Ưm!” Lông mày Soran nhíu chặt, không nhịn được lại mở miệng khẩn cầu, “Anh, ưm a. . . Các anh. . . không phải đã. . .” Vậy hãy bỏ qua cậu đi.

“Baby không muốn cho anh?” Anthony ngoài miệng thì hỏi, nhưng quyết tâm đẩy mạnh vào lại không hề thay đổi, sau khi thật vất vả mới nhét được đầu nấm thật lớn vào trong, anh càng không thể buông tha mĩ vị đã đưa đến tận miệng này.

Thân thể bị mở ra đến cực hạn, Soran không sợ đau, nhưng cậu sợ cảm giác làm cậu gần như tan vỡ đến cùng với nó, cậu đã bắt đầu hòa tan rồi, lửa nóng dưới thân sẽ làm cậu chết cháy mất.

“Ưʍ. . .” Anthony cũng không nhịn được rêи ɾỉ, quá trình thật quá mê người, sự chờ mong thời khắc tiêu hồn làm hormone nam tính của anh tăng vọt, “Baby, em chặt quá, anh không nhịn được muốn xông vào.” Anthony rút khỏi một chút, lại chậm rãi đi vào, nhưng lối vào nho nhỏ cũng giống như chủ nhân của nó, nhát gan không chịu mở rộng cửa lòng.

“Vậy. . . thì. . . vào đi.” Ôm trong đầu ý niệm sớm chết sớm siêu thoát, Soran thầm nghĩ có lẽ đau đớn có thể làm cậu không còn sợ hãi chuyện tiếp theo nữa, sự dằn vặt lúc này làm cậu thấy sợ. Nỗi thống khổ của Michael khi đó lại hiện lên trong đầu Soran, cậu thà chịu đau chứ không muốn mình không khống chế được.

“Baby, nhớ kỹ nghìn vạn lần không được nói như thế với người khác.” Anthony khẽ quát, sau đó thực sự bắt đầu xông vào.

“A!” Soran hô to một tiếng, không biết rằng tiếng kêu và sự vô thố của mình làm Anthony đỏ mắt, biến thành quái thú không còn lý trí. Cho dù biết có thể sẽ xúc phạm tới em trai, Anthony vẫn giống như uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, căn bản không thể khống chế hành vi của mình, anh chỉ muốn ào tới, rút ra, rồi lại ào tới, như vậy nhiều lần, sau đó nghe người dưới thân cầu xin anh, khóc lóc run rẩy.

“Từ bỏ, không muốn nữa. . . A a. . . Từ bỏ. . .” Kế hoạch của Soran thất bại, ngoài đau đớn lúc ban đầu, cậu còn chưa kịp vui vẻ thì đã rơi vào vòng xoáy đại ca gây ra cho cậu. Mà cuối cùng cậu cũng biết cậu hiểu về chuyện này sai lầm đến thế nào, những người đó, kể cả Michael cũng không phải bởi vì đau đớn mà kêu, mà là bởi vì thống khổ, thống khổ không có cách nào nhẫn nại được.

“Baby, thả lỏng, thả lỏng, lập tức tốt rồi. Không phải sợ, hãy thể nghiệm tư vị tìиɧ ɖu͙©, nó sẽ mang em bay lên trời.” Hall nghe em trai hét như thế, vội vàng khuyên bảo, chẳng may sau này em trai không cho họ chạm vào nữa thì thảm. Soran sống chết lắc đầu, cậu tuyệt đối không tin lời các anh nói nữa.

Trong phòng, tiếng kêu của Soran nghe cực kì thống khổ, nhưng đó không phải vì đau, đó là sóng tình đang chôn vùi cậu, là sóng tình mà cậu không hề muốn cảm thụ. Cuộc sống của cậu vẫn rất bình tĩnh, dù cho đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy, với cậu mà nói mọi chuyện mình đều có thể nắm trong tay. Nhưng lúc này, cái thứ xấu xa trong cơ thể kia làm cậu trải nghiệm một cơn lốc đáng sợ, làm tim cậu muốn nhảy ra ngoài, loại cảm giác vượt quá khả năng khống chế này làm cậu vô ý thức chống cự, bài xích, mà hậu quả của sự chống đối chính là cậu càng lún càng sâu.

Lý trí của Anthony từ lâu đã chạy lên chín tầng mây, Hall cũng vậy. Anh thoát khỏi dưới thân em trai, quỳ gối bên cạnh Anthony nhìn Anthony hoành hành trong thân thể em trai. Anh thì lợi dụng những cái hôn và vuốt ve bất chấp mọi thứ để tạm thời giảm bớt khát vọng của mình, anh thậm chí còn mở miệng giục Anthony nhanh lên một chút, anh cũng muốn vào.

Dưới sự thúc giục đáng ghét của Hall, Anthony không cam lòng bắn ra. Trong nháy mắt khi anh rút ra, Hall kéo anh sang một bên, sau đó cầm hung khí của mình nhắm ngay cửa huyệt đang khóc lóc rơi lệ, đâm vào, hung hăng đâm vào.

Soran rất mất mặt thấp giọng gọi “Mommy”, cậu nghĩ bây giờ chỉ có mẹ mới có thể làm các anh trai đã biến thành sói trở lại bình thường. Đáng tiếc Fujika đang ở nhà kính trồng hoa anh anh em em với chồng nàng, không nghe được tiếng cầu cứu của con trai.

Trên giường, hai người cao lớn mạnh mẽ, hai con sói với cặp mắt đỏ bừng, đối với sự cầu xin và nước mắt của chú dê nhỏ chỉ nhìn như không thấy, mang hung khí tàn nhẫn của họ lần lượt đâm vào trong cơ thể dê con.

Đã bao lâu? Soran nhớ không rõ nữa, cậu chỉ nhớ rõ thân thể của mình chỉ có khoảng chừng một giây nghỉ ngơi, rồi lại bị lấp đầy. Cậu chỉ có thể bằng cảm giác biết người đang ôm cậu là đại ca, đồ xấu xa trong cơ thể cũng là của đại ca. Cổ họng không kêu nổi nữa, chỉ có thể khàn khàn lẩm bẩm, bên tai truyền đến tiếng nhị ca oán giận, cậu không nghe được anh nói cái gì, chỉ là mấy phút sau, có một ngón tay mạnh mẽ chen vào nơi cậu đang bị đại ca mở ra. Nơi đó đã tới cực hạn, nhưng ngón tay này lại vẫn muốn “cậu” có thể mở rộng thêm một ít.

“Ư. . .” Nơi từ lâu đã không có cảm giác đau lại truyền đến đau đớn, Soran tứ chi tê dại mặc cho chính mình bị anh trai chi phối, nơi đã không thể chịu nổi gánh nặng lại có nhị ca chen vào, cậu ngoại trừ than nhẹ thì cũng không thể làm gì khác.

“Baby, đừng nóng giận, em muốn cái gì anh sẽ cho em cái đó. Một chiếc du thuyền được không? Hay là xe thể thao?” Hall tự biết xấu hổ, đành hứa hẹn, muốn dùng quà tặng để làm giảm bớt sự oán giận của em trai.

“Từ bỏ. . . Em muốn ngủ. . .” Soran siết chặt phía dưới, lại nghe thấy tiếng hai người hút khí, cậu cầu khẩn mình mau mau ngất xỉu đi.

“Baby, rất nhanh là tốt rồi, anh thề đây là lần cuối cùng.” Anthony nhắc lại câu mình đã nói ba giờ trước, Soran đến ánh mắt hoài nghi cũng lười cho anh. Biết mình bây giờ không có uy tín gì đáng nói, Anthony nháy mắt với Hall, hai người đồng thời cử động.

Phản ứng của Soran rơi vào mắt hai con dã thú lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ dã tính của họ. Anthony và Hall giống như ác thú đã mấy trăm năm không được ăn ngon, bọn họ cùng nhau tiến thoái, không để ý đến người ở giữa run rẩy đến sắp ngất, hai người hoàn toàn chìm đắm vào việc cướp đoạt đồ ngon, bọn họ không hổ là anh em, phối hợp chặt chẽ không một khe hở.

Soran bị kẹp ở chính giữa, trên dưới đều bị người ôm thật chặt, cậu nằm trên người đại ca bất lực để hai người tuỳ ý tàn sát bừa bãi trong cơ thể cậu, mật hoa giọt giọt rơi xuống khăn trải giường, có từ hoa hành chảy ra, cũng có từ mật huyệt chảy ra. Cậu không giống Anthony và Hall, bắn ra hết lần này đến lần khác, mặc dù mật huyệt liên tục phun ra nước mật màu hồng nhạt nhưng hoa hành của cậu chưa từng thả ra một lần nào, e thẹn mà run rẩy khóc trong bàn tay thay phiên nhau của hai người. Điều này làm cho Anthony và Hall càng thêm không kiêng nể gì cả, bọn họ không thể làm anh trai ích kỷ được, cũng phải để em trai được lên cao trào một lần chứ.

Soran nghĩ trong lòng, mình có nên quay về Soran tinh, rời xa các anh trai kinh khủng và năm người khác cũng chưa biết thế nào không. Thời gian cứ trôi qua từng chút, công cuộc “làm nhục” dường như không hề có điểm dừng.

… .

“Jose, Anthony bọn nó không xuống ăn cơm chiều sao?” Đã ngọt ngào với chồng xong, Fujika cùng chồng trở lại trong phòng, hỏi. Bây giờ đã 7 giờ, bọn họ ở trên lầu suốt 6 giờ rồi, phải đói rồi chứ.

“Bà chủ, cậu cả vừa gọi điện thoại xuống, nói cơm tối hãy mang lên phòng, bọn họ muốn ở cùng cậu út.” Jose đứng đắn nói, nhưng ho khan vài tiếng. Fujika nghi hoặc, Ken thì lại hiểu, nói: “Vậy cứ mang lên cho chúng nó, đừng làm phiền chúng nó.”

“Vâng, ông chủ.” Jose tự mình bưng khay đồ ăn lên lầu, Fujika lúc này mới hiểu được, nàng nhìn chồng mình, “Thân thể của Baby còn chưa hoàn toàn khôi phục, chúng nó sẽ kiềm chế, đúng không?” Không xác định, nhưng nàng nguyện ý tin tưởng.

“Ừ, hai đứa nó hiểu Baby nhất, đương nhiên sẽ không làm nó quá mệt mỏi.” Ken không nghi ngờ lời mình nói, mang vợ đến phòng ăn.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn tường bật sáng, trên bàn trà bày một khay đồ ăn, còn có cái chai đựng cánh hoa Soran, bình nước đặt ở một bên.

Giường lớn đang lay động, trên ga giường màu cà phê đậm, thân thể ửng đỏ gầy yếu nằm nghiêng một bên, trong miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp, nhưng con mắt nhắm nghiền. Hai chân cậu bị người ôm cậu phía sau đặt sang bên trái, tên còn lại thì tấn công cậu từ phía bên phải.

Trên ga giường chỗ nào cũng là dịch thể dính dấp, nhưng hương thơm nồng đậm đã che giấu phần nào mùi hạnh nhân đắng mà dịch thể tản mát ra.

Tóc Soran bị mồ hôi tẩm ướt, tay chân sợ lạnh đã vô cùng ấm áp, mà cậu từ lâu đã không có bất kì ý nghĩ nào, chỉ theo bản năng than nhẹ. Anh bạn nhỏ vẫn đang khóc, không chịu đầu hàng, Anthony và Hall thì giống như phát điên, dùng các loại tư thế tàn sát bừa bãi lối vào vẫn không ngừng chảy ra mật hoa, phun dịch thể của họ vào. Điều khiến người ta thấy kì lạ chính là dịch thể này cuối cùng chảy ra lại là màu trong suốt, phảng phất như tinh hoa trong đó đã bị hấp thu.

Dưới lầu, phòng khách

Fujika nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, Anthony và Hall từ lúc trở về chỉ ở trong phòng không hề đi ra, nàng lo lắng muốn đi xem.

“Fujika, chúng nó có chừng mực mà, có lẽ là ngủ rồi, đừng đi quấy rầy chúng.” Ken kéo nàng xoay lại, làm nàng không khẩn trương nữa, “Anthony và Hall vẫn bận rộn nhiều việc, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian ở cùng Baby, chắc chắn chúng nó phải tranh thủ cơ hội. Đến trước Giáng Sinh các tập đoàn sẽ có xã giao rất nhiều, cơ hội như thế này cũng không nhiều lắm, chúng ta đừng nên quấy rầy chúng.”

“Đêm nay Baby còn chưa ăn cháo.” Fujika cũng hiểu được mình quá khẩn trương rồi, “Tuy rằng nó nói không thể hấp thu dinh dưỡng trong đồ ăn, nhưng em vẫn muốn nó ăn nhiều một chút, em nghĩ Baby đã béo hơn so với lúc mới trở về rồi.”

“Yên tâm, có Anthony và Hall ở đó, chúng ta không cần quá lo lắng.” Ken đứng lên định đưa vợ trở về phòng, nhân lúc rảnh rỗi hắn cũng muốn ngọt ngào với vợ một chút.

Fujika theo chồng lên lầu, không đi tới phòng con trai nhìn xem, cuối cùng thì vẫn bỏ lỡ tiếng cầu cứu của con trai.



“A! Ưʍ. . .” Đang hôn mê, thân thể Soran bỗng nhiên căng thẳng, sau đó mở đôi mắt vô thần nhìn phía trước, kịch liệt co quắp làm thân thể cậu biến thành màu hồng. Anh bạn nhỏ thẹn thùng cuối cùng cũng khóc lóc thỏa mãn yêu cầu của hai người xấu xa kia, phun ra lần đầu tiên của cậu trong suốt gần mười tiếng đồng hồ, mật đường trong suốt màu vàng nhàn nhạt.

Hall và Anthony thì nhắm mắt hưởng thụ cảm giác cao trào qua đi. Trận tình ái gần như kéo dài vĩnh viễn này là trận tình ái đẹp nhất, gây nghiện nhất, không muốn dừng lại nhất mà họ từng trải qua, không chỉ bởi vì người họ chiếm được là người mà họ đã yêu rất nhiều năm, càng bởi vì thân thể người này hoàn mỹ đến mức tận cùng, giống như thuốc phiện, làm họ muốn ngừng mà không được, không thể ngừng nổi.

Hai người đồng thời rời khỏi cơ thể em trai, huyệt động bị mở rộng đến đỉnh điểm sau khi họ rời đi thì nhanh chóng co rút lại, cự tuyệt hai người tiến vào lần nữa, tuy rằng mỗi lần cự tuyệt của “cậu” đều bị hai người dễ dàng mở ra. Anh bạn nhỏ khóc đủ thì mệt mỏi cuộn mình, nằm rũ rượi không có cảm giác gì, “cậu” chỉ là nhỏ đi, nhưng vẫn phấn hồng khả ái như trước.

Lúc này Anthony mới chú ý tới thời gian, ôm chầm lấy người đã ngất đi, cuối cùng mới có lương tâm nói: “Hình như chúng ta làm hơi bị bốc lửa quá.” Đã sắp mười một giờ, nhưng anh lại không hề thấy mệt.

“À. . .” Hall bắt đầu thấy sợ hậu quả, tuy rằng em trai đã ngủ, “Anh ôm Baby đến phòng tắm đi, em đi đổi ga giường.”

“Được.” Anthony ôm người lên, sau đó sửng sốt, “Đây là cái gì?” Anh nhìn mấy viên “thuỷ tinh” tròn tròn giống như hạt đậu đỏ trên giường, vấn. Ở nơi Soran vừa mới phun trào, mật đường đã biến mất, chỉ còn sót lại “thủy tinh” .

Hall cẩn thận cầm mấy viên “thủy tinh” lên đặt vào lòng bàn tay. Mềm mềm, toả ra hương thơm. Anthony cầm lấy một viên ngửi ngửi, nhìn người đang mê man, anh biết từ em trai cũng không thể có được đáp án, anh dám khẳng định em trai cũng không biết đây là cái gì.

Hall cầm một viên “thủy tinh” đặt dưới đèn nhìn, sau đó bỏ vào trong miệng, cắn vỡ, chất lỏng bên trong chảy ra, anh kinh ngạc nhìn về phía Anthony: “Rất ngọt.” Tiếp theo anh cho Anthony một viên, Anthony tán thưởng: “Đây nhất định là tinh hoa của Baby, không thể lãng phí.” Em trai của anh quả nhiên không giống người thường, cậu thật sự là con cưng của tạo hoá.

Hai con ác thú không chỉ chia sẻ thân thể mĩ vị của Soran, thậm chí đến tinh hoa của cậu cũng không buông tha, bốn viên, không nhiều không ít vừa đủ mỗi người hai viên. Anthony cảm thấy mỹ mãn ôm em trai vào phòng tắm, Hall tùy ý khoác một chiếc áo choàng tắm, cuộn ga giường lại ném đi, thay ga giường mới sạch sẽ, rồi gọi người vào thu dọn. Sau đó anh cũng vào phòng tắm, giúp người toàn thân không có chỗ da thịt nào lành lặn tắm rửa, kể cả bên trong cơ thể. Những vết tích xanh xanh tím tím, sưng sưng đỏ đỏ cuối cùng cũng khiến họ hổ thẹn, cũng làm họ bắt đầu lo lắng, lần này thực sự làm quá mức rồi.

Soran cau mày, trong mộng, cậu bị hai con quái thú đen sì đuổi theo. Cậu muốn chạy, nhưng bước chân càng ngày càng yếu ớt, sau đó quái thú đuổi kịp cậu, mở cái miệng rộng như bồn máu. Tiếp theo, cảnh vật thay đổi, quái thú biến thành anh trai.

Cuối cùng thì em cũng bị thịt đẹp, lại phải đợi một thời gian nữa mới có thịt tiếp rồi. Cả nhà thử đoán coi, ai là người được ăn thịt tiếp theo nào?