Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 34: Đồng minh

Căn phòng chợt loé lên một luồng sáng màu trắng, vài người đang ngồi trên sô pha vội vàng đứng lên. Khi Anthony ôm Soran cùng Hall xuất hiện trong phòng khách, cảnh tượng phảng phất như thế giới ma huyễn cũng không hề gây kinh ngạc, tầm mắt mọi người đều tập trung vào Soran với sắc mặt trong suốt, giống như vừa mới bệnh nặng một trận.

Hall làm động tác “suỵt” với mọi người đang gấp gáp muốn hỏi, mọi người liền trật tự, tiếp theo Anthony ôm lấy Soran đã gần như rơi vào hôn mê nhanh chóng lên lầu đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

Ryoma bước dài tới bên giường xốc khăn phủ giường và chăn lên, Anthony nhẹ nhàng đặt Soran xuống. Sợ lạnh nên cậu run rẩy cả người, Yukimura vội vàng tăng nhiệt độ của điều hoà. Một ngày đêm không hề nghỉ ngơi, Anthony và Hall tới phòng tắm rửa mặt, Fujika và Ken ngồi ở bên giường, Yukimura ngồi bên kia, Fuji ngồi ở đầu giường kiểm tra cho Soran, những người khác thì đứng ở cuối giường.

“Thứ Baby đưa cho chúng ta gọi là ‘ đá thủy tinh ’. . .” Từ phòng tắm đi ra, Anthony mở miệng, Fujika và Ken quay đầu lại nhìn về phía Anthony, chờ anh giải thích, năm người còn lại thì nhìn về phía Soran, thần sắc ngưng trọng.

“Có lẽ. . . dùng từ ‘đá sinh mệnh’ thì thỏa đáng hơn.” Hall bổ sung làm bảy người còn lại ở đây trừng lớn hai mắt, hít một ngụm khí lạnh. Mà những người có viên đá nhỏ kia trong cơ thể thì không hẹn mà cùng ôm ngực, cổ họng nghẹn lại.

“Anthony, Hall, ý của các con là. . . Ý của các con sẽ không. . .” Fujika lo sợ bất an nhìn gương mặt tái nhợt trong suốt giống như trước đây khi sắp biến mất của con trai, run giọng hỏi, “Viên đá đó. . . là dùng để. . .”

“Mẹ, ” Anthony tiến lên ôm lấy người mẹ đang kích động, khom người nói bên tai nàng, “Mẹ, Baby dùng cách này để giao bản thân cho chúng con. Tuy rằng bây giờ em ấy rất suy yếu, cần điều dưỡng rất lâu, nhưng em ấy sẽ không biến mất, con bảo đảm, em ấy sẽ không biến mất.”

“Anthony, Itsuki-chan mất tích là vì quay về Soran tinh làm cái này đúng không?” Tezuka trầm giọng hỏi, lông mày nhíu thành một đường thẳng tắp.

“Em ấy đã nghĩ chúng tôi không cần em ấy nữa.” Hall vỗ “Bốp” vào mặt mình một cái để bản thân lãnh tĩnh một chút, hối hận nói, “Naran ── chị gái của Baby ở Soran tinh nói em ấy chuẩn bị cho tôi và Anthony một phần quà cưới đáng giá nhất ── dùng chính em ấy. Theo lời Naran nói, một viên đá thủy tinh sẽ gây ra tình trạng kiệt sức. . .”

“Mà Itsuki-chan làm tới bảy.” Yukimura thấp giọng tiếp lời, ánh sáng trằn trọc lưu chuyển trong đôi mắt màu tím. Trong phòng đã rất ấm áp, nhưng tất cả mọi người nghĩ đối với người đang nằm trên giường kia mà nói, còn chưa đủ.

Không ai trách cứ Anthony và Hall đã đẩy sự tình tới hoàn cảnh rối ren này, đối với vài người mà nói, điều họ vừa mới biết gây cho họ chấn động, kinh hỉ và bất an vượt xa tất cả những lo lắng lúc trước. Đá thuỷ tinh trong cơ thể họ dường như làm họ có được một chút liên hệ yếu ớt với người trên giường kia, bọn họ thậm chí có thể tinh tường cảm thụ được hô hấp của người nọ, tâm tình của người nọ.

“Nó nhất định sẽ tỉnh lại, Anthony, con phải bảo đảm với mẹ.” Fujika yêu thương không ngớt mà lau khóe mắt, nếp nhăn nơi đuôi mắt sau hai ngày chờ đợi lại càng thêm rõ ràng, những người khác cũng nhìn về phía Anthony và Hall.

“Con bảo đảm, thưa mẹ.” Anthony quỳ gối bên giường, cúi người hôn lên mắt Soran, “Baby tỉnh con và Hall mới dám mang em ấy về. Chỉ là em ấy quá mệt mỏi, cần tuyệt đối yên lặng tĩnh dưỡng.” Anthony bảo đảm làm mọi người đã lo lắng suốt hai ngày giờ bớt khẩn trương phần nào, ngược lại dâng lên một loại tâm tình khác.

“Anthony, sau khi trở về Itsuki-chan lại càng thích xằng bậy rồi.” Yukimura nhẹ giọng nói, tựa hồ chỉ là trần thuật. Ryoma lấy một điếu thuốc ra, rồi lại cất trở lại, nhưng nhìn kỹ lại thấy tay anh run rẩy một chút, vầng sáng trong mắt ngay cả tóc trên trán cũng không che được.

“Dad, Mum, chúng con sẽ ở đây, hai người đi nghỉ ngơi đi, Itsuki-chan sẽ không muốn thấy hai người mệt chết đâu.” Fuji đi vòng sang bên kia giường, nâng Fujika dậy. Vỗ vỗ tay Fuji, Fujika và Ken nhìn quét một vòng qua bảy người trong phòng rồi đi ra ngoài, để không gian cho họ nói chuyện.

Đóng cửa, bảy người trong phòng nhìn nhau, sau đó tập trung nhìn người trên giường. Atobe khụ một tiếng, anh ngồi vào sô pha đơn, bàn tay nắm chặt vì cố sức mà trắng bệch.

“Anthony, Hall, liệu thân thể Itsuki-chan có bị ảnh hưởng không? Liệu có gây ra thương tổn không thể bù đắp cho em ấy không?”

“Chắc chắn là có.” Hall mở miệng, sau đó cả người ngồi lên giường, mặt dán trên gương mặt lạnh lẽo của Soran, “Naran nói cần tĩnh dưỡng trong thời gian rất dài mới có thể hoàn toàn khôi phục, cảm tạ Thượng đế, Baby chỉ là quá mệt mỏi, nếu như em ấy. . . Cảm tạ Thượng đế.”

Trở lại chỗ của mình, Anthony và Hall có vẻ đều rất uể oải, nhưng lúc này trái tim họ theo sự nhận thức nào đó từ từ rõ ràng lên trong đầu mà trở nên mãnh liệt.

“Chuyện về đá thủy tinh, có thể kể lại lần nữa không?” Tezuka hỏi, hai tay khoanh trước ngực dường như đang khắc chế điều gì, cặp kính không số không ngăn được ánh mắt sắc bén của anh.

Là Hall mở miệng, trước khi đi anh đã hỏi Naran. Mà theo mỗi chữ mỗi câu của anh, trên mặt mỗi người, kể cả Tezuka đều xuất hiện biểu cảm cực kỳ mất tự nhiên, vui sướиɠ và lo lắng cùng tồn tại, khiến họ chỉ có thể dùng thói quen của mình để điều tiết tình cảm. Tezuka đẩy đẩy kính mắt, Atobe sờ lên cái nốt ruồi, Fuji hí mắt cười, tiếp theo lại mở to, liên tục nhiều lần, Ryoma nâng tay muốn đè mũ, nhưng lại phát hiện mình không đội mũ, chỉ có thể tự vỗ lên đầu, Yukimura đơn giản nhất, cười đến vô cùng vô cùng ôn nhu.

“Itsuki-chan em ấy. . . Cuối cùng cũng không trốn tránh, chúng ta có thể. . cho là như thế không?” Yukimura hỏi ý kiến mấy người khác, giờ mắt anh cũng cong cong như mắt Fuji rồi.

“Em ấy luôn nói mình không có ái tình, kỳ thực, như vậy thì có làm sao? Với em ấy chúng ta là quan trọng nhất, vậy là được rồi.” Fuji cười nhìn Soran, ngữ điệu mềm nhẹ cũng gần giống Yukimura rồi.

Trong phòng, hương Soran rất nhạt, giống như hơi thở yếu ớt của một người, nhưng lần này, sự yên lặng và đợi chờ này đã có một hương vị khác, tựa như hồng trà thật đắng lại được rót thêm mật ngọt ngào.

“Anthony, Hall, còn bạn gái của các anh.” Tezuka kìm giọng nhắc nhở, “Tuy rằng chuyện Itsuki-chan để ý cũng không phải việc các anh có bạn gái.” Nếu như người kia thật là vì ghen, anh lại càng cao hứng.

“Tôi cho rằng hẳn là chúng ta nên học tập Atobe.” Ryoma rút thuốc lá ra, nhưng không châm, vành mắt đen sì làm anh thoạt nhìn dị thường chán chường, nhưng con mắt lại đặc biệt rực sáng, “Đừng cho Backy tự mình quyết định nữa, mỗi khi quyết định cậu ấy luôn luôn nghĩ linh tinh nhiều lắm. Chúng ta đối với cậu ấy hẳn là nên. . .” Ryoma gõ đầu, tìm được một từ thích hợp, “Bá đạo một chút. Đúng, bá đạo một chút.”

“Hả?” Bàn tay Atobe đang quấn tóc mình buông ra, bừng tỉnh đại ngộ búng tay một cái, “Echizen nói rất đúng, bình thường chúng ta quá dung túng em ấy rồi, chúng ta có thể cho em ấy tự do thân thể, nhưng ở đây thì không được, ” Atobe chỉ vào ngực, lắc đầu, “Khi có Anthony quản, Itsuki-chan cũng rất nghe lời, vừa rồi Anthony mới mặc kệ em ấy, chúng ta lại theo đuổi em ấy, em ấy liền, ” Atobe cười nhạt hai tiếng, “Hồ đồ.”

“Có lý.” Hall từ trên giường chuyển tới sô pha, anh gồi gác chân, xấu xa nhìn người đang “ngủ say” trên giường kia, “Anthony, chúng ta là anh trai tốt của Baby đúng không?”

“Đúng vậy.” Anthony nghiêm túc gật đầu.

“Có trách nhiệm và nghĩa vụ quản giáo em trai đúng không?”

“Vô cùng chính xác.”

“Mà gần đây chúng ta lại lơ là việc chăm sóc em ấy, cứ thế để mặc em ấy. . . tùy ý tổn thương. . . Baby quan trọng nhất của chúng ta.”

“Đó là sai lầm của chúng ta, chúng ta phải kiểm điểm.” Anthony bắt đầu tỉnh lại, sau đó nghiêm khắc nhìn về phía mấy người khác: “Mấy người các cậu, tuy rằng là bạn. . . của em ấy, nhưng cũng không thể quá theo đuổi em ấy. Con trai út nhà Douglas trước giờ luôn là một người rất nghe lời. Khi tôi và Hall không rảnh ‘chăm sóc’ em ấy, các cậu phải nhận trách nhiệm này.” Vô ý thức chà xát hai tay, trong lòng Anthony tính toán lần này nên nghiêm phạt mấy cái.

“Tôi vô cùng tán thành điểm này.” Atobe nhếch khoé miệng, làm nụ cười của anh thoạt nhìn có chút lạnh lẽo, “Còn một việc, Itsuki-chan vô cùng thích làm chuyện đơn giản hoá ra phức tạp, mà em ấy lại chính là một bé đà điểu. Vậy bây giờ, chúng ta có nên mang vài vấn đề cụ thể ra thảo luận một chút không nhỉ, ví dụ như: sau này gặp phải chuyện như vậy chúng ta nên xử lý như thế nào, còn có, chúng ta có chung mục tiêu, có người cùng muốn bảo hộ, chúng ta hẳn là nên kết thành đồng minh vững chắc chứ nhỉ?”

“Chủ ý này rất tốt.” Yukimura nhấc tay đồng ý.

“Very good.” Ryoma.

Mấy người khác cũng không hề do dự gật đầu đồng ý. Sau đó, Hall lấy một chai rượu vang ra, mấy người đàn ông đã cực kì mệt mỏi, uống rượu vang, tiến hành thảo luận về vấn đề kia một cách cẩn thận.

Trên giường, người đang trầm ngủ vẫn trầm ngủ như trước, chỉ là ngón trỏ tay phải dưới chăn giật giật rất khẽ. Soran vểnh tai lắng nghe mọi người nói chuyện với nhau, thầm nghĩ có nên nhân lúc họ không ở nhà mà trốn về Soran tinh không đây.