Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 26: Cái lạnh cuối thu

Staten Island, New York. Trước cửa một câu lạc bộ tennis lớn ở gần cảng New York có tới mấy trăm thiếu nữ đang chờ, làm cho cửa câu lạc bộ trở nên chật như nêm cối. Halloween sắp đến rồi, trước cửa hàng và các nhà ở bốn phía đã treo búp bê quỷ và đèn bí ngô, nhưng với những thiếu nữ tay cầm giấy ký tên kiên cường chờ đợi trong gió lạnh này mà nói ngày này có lẽ còn ngọt ngào hơn cả kẹo của lễ Halloween. Mỗi tuần Echizen Ryoma sẽ đến câu lạc bộ này tập luyện hai ngày, mà hôm nay lại chính là ngày Echizen Ryoma tới tập luyện.

Cửa câu lạc bộ mở ra, một thanh niên cao lớn đội mũ tennis đi ra ngoài trong vòng vây của các vệ sĩ, các thiếu nữ ngoài cửa thì bắt đầu thét chói tai hô lên điên cuồng.

“Ryoma! Ryoma!”

“Ryoma-sama!”

“Ryoma-sama, xin hãy kí tên cho em!”

“A. . . Ryoma-sama, em yêu anh!”

Cuối tháng mười ở New York vô cùng lạnh, nhưng cho dù lạnh mấy thì cũng không thể dập tan nhiệt tình của người hâm mộ. Ryoma vẫn hạ thấp vành mũ như trước, đeo kính râm màu đen to đùng, vừa đi vừa lấy những tờ giấy kí tên gần anh nhất để kí tặng. Biểu hiện của Ryoma với bên ngoài vẫn luôn là lãnh khốc cao ngạo, nhưng anh cũng giống như Tezuka, sẽ không từ chối kí tên cho fan hâm mộ. Nhưng Ryoma cũng không dừng chân hay bước chậm lại, sau khi kí vài bản thì Ryoma lên xe đi thẳng. Chẳng qua sự lạnh lùng của Ryoma cũng không làm fan hâm mộ thất vọng hay thương tâm, bọn họ thích chính là tính cách này của Ryoma, quan trọng nhất là tuy rằng thái độ của Ryoma với người hâm mộ hay truyền thông đều không có gì khác nhau nhưng mỗi lần Ryoma tập luyện xong sẽ kí tên lên năm mươi trái bóng tennis, những quả bóng này sẽ được tặng miễn phí cho người hâm mộ. Đương nhiên phía sau sẽ có những thao tác thương nghiệp liên tiếp, đấy cũng không phải chuyện Ryoma quan tâm, toàn quyền giao cho công ty quản lý tennis của nhà tài phiệt Atobe làm việc. Atobe không hổ là thương nhân, đã sớm theo dõi món hời mà Echizen Ryoma và Tezuka Kunimitsu có khả năng mang đến rồi.

“Echizen, ngài Atobe nói sau khi cậu kết thúc tập luyện thì lập tức gọi điện thoại cho ngài ấy.” Trên xe, người đại diện của Ryoma nói.

Ryoma lấy điện thoại di động ra, nói: “Đầu tháng 12 tôi muốn tới Luân Đôn, đừng có thêm việc cho tôi.”

“Được.”

“Atobe, là tôi đang nói đấy.” Ryoma châm một điếu thuốc.

“Đến biệt thự của tôi đi, Itsuki-chan tới.”

“Cái gì?!” Ryoma vừa hút một ngụm khói liền cấp tốc tắt đi, kinh ngạc hỏi, “Cậu ấy đến khi nào?” Nhìn vào cửa sổ thấy mớ râu ria xồm xoàm và tóc đã quá dài của mình, Ryoma bảo tài xế lái ngay đến thẩm mỹ viện.

“Đừng đi nữa, cái bộ dạng của cậu cũng đâu phải Itsuki-chan chưa thấy. Bổn đại gia đã sớm nhắc cậu phải chú ý dáng vẻ của mình một chút rồi.” Khẩu khí của Atobe trong điện thoại nghe rất là coi thường, “Itsuki-chan đến từ trưa rồi, bữa cơm đã chuẩn bị xong, đừng có để chúng tôi đợi đấy.” Nói xong những gì cần nói, Atobe cúp điện thoại.

“Chết tiệt.” Ryoma sờ sờ râu ria đã mấy ngày chưa cạo, bảo tài xế chuyển hướng tới nhà Atobe. Quên đi, sự thật đúng là người kia sẽ không để ý đâu mà.

Một giờ sau, Ryoma chạy tới biệt thự của Atobe. Đi ra đón không chỉ có Atobe, còn có người mà anh ngày đêm mong nhớ.

“Ryoma.” Soran buông tha sự báo thù ấu trĩ của mình, sau khi Ryoma xuống xe liền lập tức tiến lên nhiệt tình ôm lấy Ryoma. Ryoma ngây dại, anh cho rằng mình sẽ còn phải chờ thật lâu mới nghe được tiếng gọi này, tháng 12 anh định bỏ thời gian ra để làm cho người này chịu thừa nhận mình.

“Ryoma, xin lỗi.” Soran rất sợ lạnh, nhưng mà ôm Ryoma làm cậu thấy đặc biệt ấm áp.

“Backy. . . Cuối cùng cậu đã trở về.” Phảng phất lại nhớ tới thời gian đầu của họ, mỗi lần họ gặp nhau đều ôm nhau như thế này, chẳng qua chiều cao đã thay đổi rồi. Gió lạnh thổi qua, Ryoma kéo bàn tay Soran đang đặt trên lưng anh, đi vào trong nhà. Tay Soran rất lạnh lẽo, Ryoma chăm chú siết chặt, nụ cười trên mặt làm anh thoạt nhìn có chút trẻ con.

“Itsuki-chan muốn đón Halloween ở Mỹ, cậu có thời gian chứ?” Atobe đưa cho Ryoma một ly sâm-banh, hỏi. Atobe đã thay quần áo ở nhà còn Ryoma vẫn mặc đồ thể thao, chiều cao tương đương đứng chung một chỗ. Trong mắt Soran hiện lên bất an, cầu khẩn người nào đó đã quên cái vụ cá cược kia.

“Có.” Kể cả không có thì anh cũng dành thời gian bằng được.

“Tezuka, Fuji và Yukimura cũng sẽ đến. Đây cũng là lần đầu tiên mấy người chúng ta cùng Itsuki-chan đón Halloween, râu của cậu cứ để đến ngày đó đi.” Tay trái Atobe sờ lên lông mày, ánh mắt nhu hoà lại mang chút chế nhạo.

“?” Mắt mèo lộ ra tia sáng rực rỡ màu hổ phách.

“Itsuki, Echizen cực kì thích hợp với một loại trang phục đấy.”

“Cái gì?” Soran đã đoán được Atobe muốn nói cái gì rồi.

“Vào đêm trăng tròn, ánh trăng trải dài khắp chốn, trên chiếc tàu bị bỏ quên bỗng vang lên âm thanh. Phía sau cánh buồm dơ bẩn rách nát chợt xuất hiện bóng đen, thuyền trưởng Prather râu xồm cùng với những thuỷ thủ của ông ta hóa thân thành zombie chậm rãi xuất hiện.” Atobe từ từ nói đoạn giới thiệu đầu tiên của “Thuyền trưởng zombie”, mà Soran vừa mới xem xong phim này liền cười ha ha. Cái ông thuyền trưởng râu xồm trong phim thực sự rất giống Ryoma.

“Mada mada dane.” Mặc dù Ryoma chưa từng xem “Thuyền trưởng zombie” nhưng nghe ra cũng không phải vai tốt đẹp gì, chẳng qua thấy Soran cười rất vui vẻ, Ryoma cũng thấy chẳng sao hết, lại phun ra câu cửa miệng.

Vì bị lệch múi giờ, vừa ăn cơm tối xong Soran đã thấy mệt, mà cái chai đựng cánh hoa Soran của cậu phải đến 12 giờ đêm mới được đưa từ Luân Đôn đến New York. Atobe không sắp xếp cho Soran ở phòng khách, anh cống hiến luôn phòng ngủ của mình. Khi Soran nhìn thấy chiếc giường nước hoa hồng năm đó cậu tặng cho Atobe trong phòng ngủ của Atobe thì tâm tình Soran trở nên cực kì trầm trọng. Nằm trong căn phòng đầy hương hoa hồng và trên chiếc giường tràn ngập hương cỏ xanh, Soran tạm thời dứt bỏ gông xiềng trong lòng, buông mình chìm đắm trong sự dịu dàng của Atobe và Ryoma mà nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Soran mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ cậu lại nhìn thấy mình lúc nhỏ, cùng các anh trai ngồi trên mặt đất vui đùa ầm ĩ, có mấy người mặc trang phục hoàng tử ngồi xung quanh cậu, cầm vợt tennis trên tay. Cậu chạy lách qua chỗ các hoàng tử, tránh né sự “nghiêm phạt” của các anh trai, các hoàng tử chỉ cười, giúp cậu trốn tránh móng vuốt của các anh. Tiếp theo cảnh vật lại thay đổi, trên mặt các anh tràn đầy nước mắt, các hoàng tử vô cùng đau khổ quỳ rạp trên mặt đất, bụi gai quấn đầy quanh người họ, cứa lên thân thể của họ. Cậu muốn kéo những bụi gai này ra, nhưng lại phát hiện bụi gai chính là tay cậu, chân cậu.

Kinh hoàng tỉnh lại, Soran vì giấc mộng mà toàn thân rét run, sau đó thân thể lạnh lẽo tinh tường cảm thụ một nguồn nhiệt không bắt nguồn từ bản thân, cậu đang ở trong lòng một người, hơi thở mềm mại của người nọ nhẹ nhàng thoảng qua trán cậu. Soran tinh tế hít vào mùi sữa tắm bạc hà trên thân thể người nọ, cậu nhớ rõ sữa tắm mình dùng lúc tối chính là mùi này.

Cái ôm ấm áp an toàn đã xua tan nỗi sợ dưới đáy lòng Soran. Hai mắt đã quen với bóng tối nhận ra người đang ôm mình là ai. Soran cố sức ôm lấy anh, dùng hết khả năng vùi mình vào trong thân thể đối phương, giấc mộng kia. . . làm cậu sợ hãi đến không chịu nổi.

Người đang ôm Soran bị cậu đánh thức, dường như đã nhận ra Soran đang bất an, anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Soran, trấn an cậu, nói cho cậu không có gì đáng sợ cả.

“Seiichi. . . Sao anh đến nhanh vậy?” Từ Nhật Bản đến New York cần thời gian rất dài.

“Itsuki-chan nghịch thật đấy.” Giọng nói đặc biệt trầm ấm của Yukimura làm Soran có cảm giác yếu ớt, cảm giác vô cùng lưu luyến không muốn xa rời.

“Seiichi.” Giống như sáu năm trước, Soran lại tìm kiếm sự bao dung từ Yukimura.

“Itsuki-chan cần bạn bè, vậy anh sẽ là bạn của Itsuki-chan. Anh vẫn luôn chờ Itsuki-chan bất ngờ xuất hiện sau lưng anh, nói với anh ‘Seiichi-niichan, có thể ăn cơm trưa với em không?’. Chờ đợi. . . đến khi có thể thực hiện lời hứa với Itsuki-chan, tự tay làm bữa trưa cho Itsuki-chan. . .”

“Seiichi.” Thanh âm Soran đã mang giọng mũi, “Em rất nhớ các anh. Rất nhớ. . . Seiichi, ” nếu như có thể, em mong muốn mình được vĩnh viễn ở bên các anh, “Có thể. . .” hôn em không? “Có thể. . . đưa em đi tắm suối nước nóng không? Về Nhật Bản, tắm suối nước nóng, đến Hakone.”

“Được, Itsuki-chan muốn đi đâu, anh sẽ mang em tới đó.” Yukimura yêu thương ôm chặt con người đã mất đi rồi lại tìm về được trong lòng, ôm chặt con người chẳng biết bao giờ mới có thể giao toàn bộ chính mình cho anh này.

Soran im lặng để nước mắt mình thấm ướt áo ngủ Yukimura. Bọn họ sẽ đau khổ giống như các anh trai, bởi cậu không thể cho được tình yêu, không thể cho đi bản thân mình. Nằm trong lòng Yukimura, Soran ghi nhớ thật sâu cảm giác lúc này.

… . . . .

“Seiichi ở Houston, thảo nào đến nhanh như thế.” Sáng sớm tỉnh lại, Soran mới giải đáp được nghi hoặc tối qua.

“Vốn kế hoạch là ngày mai đến Luân Đôn đón Halloween với em, vừa lúc Atobe đưa em đến Mỹ. Xử lý xong chuyện ở đó anh lập tức đến đây, xem ra đúng là đã gây bất ngờ cho Itsuki-chan rồi.” Ôm lấy Soran đã tỉnh dậy nhưng chưa muốn rời giường, Yukimura cũng nằm trên giường cùng cậu.

“Shusuke và Tezuka cũng tới rồi đúng không?” Nhìn đồng hồ mới là sáu giờ sáng, Soran rời khỏi người Yukimura, duỗi lưng một cái, “A, nước Mỹ thật lạnh, lạnh hơn cả Luân Đôn.”

“Itsuki-chan rất sợ lạnh?” Yukimura cũng ngồi dậy, tặng cậu một nụ hôn chào buổi sáng. Tuy rằng chỉ ngủ có mấy giờ nhưng tinh thần Yukimura lại cực kì sảng khoái.

“Ừ, em rất sợ lạnh.” Ở Soran tinh bốn mùa đều ấm áp, thể chất cậu sau hai lần chuyển kiếp lại càng thêm không chịu được lạnh.

“Tối hôm qua đến nhìn Itsuki-chan, thấy em chui trong chăn, anh nhìn nhiệt độ điều hòa mới là 26 độ, nghĩ em nhất định rất sợ lạnh nên mới nằm xuống làm túi chườm nóng của Itsuki-chan, Itsuki-chan không ngại chứ?” Yukimura giải thích tối hôm qua vì sao anh lại nằm trên giường Soran.

“Thảo nào em thấy sao tự nhiên giường lại ấm áp thế.” Soran một lần nữa nằm xuống, kéo chăn ôm lấy Yukimura, thoải mái thở ra một hơi, “Seiichi không chỉ là túi chườm nóng ấm áp, còn là gối ôm cực kì êm ái nữa.”

Yukimura sung sướиɠ cười rộ lên, khẽ hôn khoé miệng Soran, nói: “Anh rất vui vì Itsuki-chan thích.”

“Ừ, vô cùng thích.”

—————————-

Sau khi rán cháy hai quả trứng, cuối cùng Soran cũng tìm lại cảm giác nấu nướng.

“Cạch “, đập trứng gà vào nồi, Soran nhẹ nhàng lắc lư cái nồi, để dầu ăn trải ra thật đều. Đợi khi trứng toả ra mùi thơm, Soran dùng cái xẻng nhanh chóng lật trứng lại, lòng đỏ trứng hoàn mỹ giữ nguyên hình dáng của mình. Chờ trứng chín được năm phần, Soran cho trứng lên đĩa. Tiếp theo lại đổ tương và nước vào trong nồi, Soran tiếp tục thả trứng vào, sốt đến khi chín hẳn, lại bày ra đĩa lần nữa. Bưng đĩa lên ngửi ngửi, Soran vô cùng thoả mãn với quả trứng sốt tương này. Rắc thêm một ít hành lá, thả một miếng chân giò hun khói lên, lúc này. . . đĩa biến mất khỏi tay Soran, trên mặt được hạ xuống một nụ hôn.

“Tớ muốn ăn sáu quả.” Ryoma bưng đĩa đi, trong sự căm tức của những người khác, ngồi vào bàn trong bếp gấp gáp nhai thật nhanh.

Soran nhìn về phía cửa, ngoài Yukimura cùng cậu xuống lầu còn có Atobe, Tezuka và Fuji vừa vào. Bốn người đứng ở nơi đó, trên mặt tuy rằng nỗ lực giữ bình tĩnh nhưng tình cảnh đã biến mất suốt sáu năm này làm cho bọn họ kích động vô cùng.

“Bữa sáng là mì nước, ăn với trứng gà sốt tương và chân giò hun khói. Các anh tới bàn chờ đi.” Soran thắt lại tạp dề nói, mà dáng vẻ của cậu trong mắt năm người dường như đã trùng khớp lên hình ảnh năm đó, điểm khác biệt duy nhất chính là cậu đã cao thêm, tóc đã dài ra rồi.

“Anh muốn bảy quả.” Tezuka đi tới, hôn chào buổi sáng, sau đó ngồi vào bên cạnh bàn.

“Anh muốn năm quả.” Yukimura ngồi đối diện Ryoma.

“Itsuki-chan, anh cũng muốn năm, một miếng chân giò hun khói nữa.” Fuji cũng hôn chào buổi sáng, ngồi xuống.

“Bổn đại gia muốn sáu, không chân giò hun khói.” Atobe mặc áo ngủ đi tới, Soran tự giác nâng mặt lên. Nhưng anh cũng không ngồi xuống, mà là búng tay một cái giòn tan, đi ra ngoài, “Bữa sáng của Itsuki-chan sao có thể được thưởng thức ở nơi không hoa lệ như nhà bếp hả, cùng bổn đại gia lên phòng ăn đi.” Vừa đi vừa ra lệnh cho người hầu chuẩn bị trà ướp hoa và bánh ngọt ăn tráng miệng.

Trên bàn cơm không người nào nói chuyện, chỉ vội vã tiêu diệt bữa sáng trước mặt. Ngay cả Atobe hoa lệ nhất thì cũng tập trung toàn bộ tinh thần vào vị ngon của mì nước và trứng gà sốt tương. Bữa sáng như vậy với người khác là cực kì bình thường, nhưng bọn họ lại cảm thấy ngon lành hơn bất kì món ngon nào khác trên đời.

Soran chỉ ăn một quả trứng và một miếng chân giò hun khói, rồi cực kì chăm chú nhìn mấy người dùng cơm, bọn họ không hề dùng bất kì ngôn ngữ nào để ca ngợi mà dùng hành động thực tế nhất để làm Soran cực kì vui vẻ. Cậu thích nhất chính là họ luôn ăn sạch toàn bộ những gì cậu nấu, mà họ thì chẳng bao giờ làm cậu thất vọng.

“Đội trưởng à, hài lòng với bữa sáng chứ?” Thấy Tezuka ăn xong rồi, Soran hỏi, cuối cùng cũng thẳng thắn, mong muốn có thể được xử lý khoan hồng.

“Em ăn ít quá.” Tezuka rất không hài lòng. Nhưng đối với sự giấu diếm lúc trước của Soran, bữa sáng này cuối cùng cũng trung hoà được.

Soran lấy hai cánh hoa ra trước mặt mọi người, bỏ vào trong miệng, “Đây là thức ăn thực sự của em.” Thần thái trên mặt năm người lập tức trở nên nghiêm túc.

“Em đến từ một nơi gọi là Soran tinh, ở đó có một loại hoa kì lạ, gọi là hoa Soran. Từ sau khi sinh ra, em chỉ sống bằng cánh hoa Soran thôi. . .” Trên bàn cơm, Soran nhẹ nhàng nói ra thân thế của mình, cậu không thể giấu diếm nữa.