Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 17: Nguyện vọng dài lâu

Lý trí của Hall dường như đã mất hết, điên cuồng đập cửa phòng Soran muốn cậu mở cửa, đến Anthony cũng không giữ được anh. Ngay khi Anthony và vệ sĩ định mạnh mẽ kéo Hall lại, cửa phòng chợt mở, nhưng Soran cũng không đi ra, chỉ mở khoá cửa.

“Baby. . . Đừng không để ý tới anh. . .” Sự tiêu sái ngả ngớn thường ngày của Hall không còn nữa, anh tuyệt vọng khẩn cầu.

Cửa mở ra một ít, trong phòng không bật đèn, tiếng của Soran truyền ra, “Anh, anh vào đi.” Vẫn bình tĩnh như vậy. Nhưng Hall lại giống như bắt được một cây rơm rạ, giãy khỏi người đang giữ chặt anh, lảo đảo đi vào trong phòng, sau đó cửa đóng lại, rồi bị khoá.

Ken, Fujika và Anthony đứng ở cửa không rời đi, nóng lòng chờ đợi Soran phản ứng. Anthony có chút tâm phiền ý loạn lấy thuốc lá ra, giống như Hall, để khói thuốc dẹp loạn tâm tình của mình.

“Anthony, trước khi Baby biết, hãy xử lý sạch sẽ chuyện của con đi.” Ken trầm giọng nói, Anthony hút mạnh mấy hơi, gật đầu. Fujika nhẹ nhàng khóc nức nở, vì đứa con út của nàng.

“Baby. . .” Khoá cửa, Hall khẩn cấp muốn giải thích, đột nhiên một người ôm chặt lấy anh, ôm chặt như khi hai người còn nhỏ. Hall siết chặt hai tay, không tiếng động khóc lên. Anh làm tổn thương người anh yêu nhất, tuy rằng không phải là do anh cố ý.

“Anh. . . Không phải anh cai thuốc rồi sao?” Soran nhẹ giọng mở miệng, mang theo vài phần bất mãn, dường như cậu bất mãn chỉ là vì Hall hút thuốc, cũng không phải là vì cái khác.

“Anh. . . lập tức. . . bỏ thuốc. . .” Giọng mũi của Hall nức nở, lúc này anh giống như đứa trẻ làm sai bị bắt gặp nhưng lại không bị trách phạt, hối hận tự trách, sợ bị vứt bỏ.

Đầu vai Soran chậm rãi ướŧ áŧ, cậu khẽ vuốt lưng nhị ca nói: “Anh, đến sô pha đi, em đứng mệt rồi.” Lùi ra phía sai, Hall không muốn buông tay, thuận theo Soran đi tới. Khi sắp đến sô pha, bước chân của Hall bỗng nhiên bất ổn, hai người đồng thời ngã vào sô pha. Nhưng Hall vẫn không buông tay, sợ mình vừa buông tay thì người trong lòng sẽ bỏ chạy mất.

Soran khó khăn nằm thẳng lại, Hall giống như kẹo dẻo dính trên người cậu, chỉ nằm nghiêng sang một bên để không đè nặng cậu. Soran trở mình một cái, cũng ôm chặt lấy đối phương. Hall muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, mà Soran lại không hỏi. Lần đầu tiên anh không rõ em trai đang suy nghĩ cái gì, lần đầu tiên anh thấy sợ sự lặng yên của em trai như vậy.

Ngẩng đầu, Soran nhìn thấy sự bất an trong mắt nhị ca, bên trong mặc dù không có chút tia sáng nào nhưng Soran lại nhìn thấy rõ ràng từng chút. Hall khẩn cầu nhìn Soran, khẩn cầu sự tha thứ của cậu, sau đó, anh nhìn thấy mình trong mắt Soran, nhìn thấy một biển hoa, thấy hoa trong biển hoa đột nhiên dậy sóng. . .

Ôm lấy nhị ca cuối cùng đã mê man, Soran ngửi mùi thuốc lá trên người anh, nhíu mày. Vuốt lên mi tâm thống khổ của nhị ca, Soran hạ xuống đó một nụ hôn. Tiếp theo, lấy ra một con dao rọc giấy, Soran cắt một nhát lên ngón trỏ của mình. Đặt ngón tay bị thương lên mi tâm nhẹ nhàng xoa, dần dần thần sắc Hall trở lại bình tĩnh, Soran thu tay lại, liếʍ lên vết thương.

Thoát ra khỏi người nhị ca, Soran bật đèn tường trong phòng lên, mở cửa. Vừa thấy cậu đi ra, Anthony có chút hoảng loạn tắt thuốc lá, Ken và Fujika thì khẩn trương nhìn cậu.

“Daddy, mommy, con không sao. Nhị ca đã ngủ, cha mẹ cũng đi nghỉ ngơi đi.” Soran mỉm cười nói với cha mẹ, sau đó kéo đại ca, “Anh, giúp em đưa nhị ca lên trên giường đi, em mệt quá.” Anthony nhìn kỹ em trai một lúc, đi vào phòng.

“Baby, mommy không thích nhìn con như vậy. . . Baby. . . Cho dù con tức giận hay khổ sở, mommy đều muốn con nói ra. . . Con như thế này, mommy. . . nơi này của mommy rất khó chịu. . .” Fujika ôm ngực yêu thương nhìn con trai.

Soran tiến lên hôn mẹ mình một cái, nói: “Mommy, con không tức giận, chỉ là có vài việc nhất thời không nghĩ ra mà thôi, chờ ngày mai anh tỉnh con sẽ hỏi rõ ràng. Mommy. . . Mẹ mau trở về nghỉ ngơi, con cam đoan là con không tức giận.” Nhìn về phía cha mình, Soran nhờ cha đưa mẹ trở về phòng.

Ken ôm con trai một chút, đỡ vợ lên lầu, Fujika lo lắng quay đầu lại nhìn con trai một cái, theo chồng rời đi. Thấy cha mẹ đã trở về, Soran quay vào phòng. Hall đã được Anthony nâng tới giường, trầm ngủ. Anthony ngồi trên sô pha lặng yên chờ đợi Soran mở miệng.

“Anh.” Soran chỉ vào phòng tắm, xoa xoa mũi, Anthony đứng dậy cầm áo ngủ vào phòng tắm. Soran lên giường, ngáp một cái, đêm nay cậu sẽ không mất ngủ rồi. Nhìn ngón tay, không còn chảy máu, Soran đặt tay mình vào tay nhị ca, nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Soran bị người lật lại, vô ý thức đạp chân tới, đầu Soran rụt lại tiếp tục ngủ. Có người ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hỏi: “Baby. . . Tức giận?”

“Không có. . .” Soran nỉ non, mái tóc dài lui vào nơi ấm áp, muốn tách khỏi âm thanh quấy rối giấc ngủ của cậu.

“Baby. . . Vì sao không tức giận?” Âm thanh đáng ghét lại vang lên. Soran lần mò tìm nơi phát ra âm thanh, che lại. “Vì sao. . . lại phải. . . Anh. . . em buồn ngủ. . .” Đêm nay đã tiêu hao nhiều tinh lực lắm, cậu cần ngủ bù.

Mà Anthony cũng không định buông tha, cầm tay em trai, Anthony lại hỏi: “Baby, em. . . không ngại?” Anthony nói không nên lời cảm xúc trong ngực, em trai không tức giận, hẳn là anh nên vui vẻ, nhưng lại không vui vẻ nổi.

“Meno. . . ka. . simy. . . deph. . gula. . .” Rơi vào mê man, Soran thốt lên một câu Anthony nghe không hiểu, cánh tay mềm nhũn, từ chối phải nghe “tạp âm” thêm nữa.

Hai tròng mắt của Anthony thâm thúy, chăm chú nhìn người đang ngủ say. Đây là ngôn ngữ của “Soran tinh”, rốt cuộc là có ý gì. Anthony hôn lên lòng bàn tay của em trai, khi nhìn thấy trên ngón trỏ của em trai có một đường “thẳng tắp” màu vàng, Anthony nheo mắt, kéo bàn tay em trai tới trước mặt. Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên đường “thẳng tắp” kia, Anthony ấn nhẹ một chút, có dịch thể trào ra, cũng là màu vàng nhạt, mà lúc này Soran nhíu mày hừ nhẹ một tiếng. Cuối cùng Anthony cũng biết đường “thẳng tắp” này là cái gì, đó là vết thương! Dịch thể màu vàng nhạt, có lẽ chính là “máu” của Soran! Anthony ngậm lấy ngón tay bị thương, ánh mắt sắc bén đảo qua Hall, cuối cùng dừng lại ở mi tâm của anh. Tơ máu ngưng tụ trong mắt Anthony, anh đưa tay đi tắt đèn bàn.

Giấc ngủ này của Soran cực kì tốt, thỏa mãn đến mức cậu không tự giác cong khóe miệng. Có người sờ mặt cậu, Soran mở mắt, cười nói: “Anh, buổi sáng tốt lành.”

“Baby. . .” Hall tâm thần bất ổn nhìn em trai, sau khi tỉnh lại anh chỉ biết ngồi chờ xử phạt của em trai, nhưng lúc này cậu cười lại càng làm anh thấp thỏm hơn.

“Baby, ngủ no rồi chứ?” Đã rời giường, Anthony ngồi ở bên giường hỏi.

“Vâng, quả nhiên chỉ có ngủ với các anh em mới có thể ngủ ngon, tối hôm qua thiếu chút nữa mất ngủ.” Soran ngồi xuống, tặng cho mỗi người một nụ hôn chào buổi sáng rồi xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.

“Anthony, Baby em ấy. . .” Nghe em trai nói như vậy, trái tim đang treo lên của Hall buông xuống một nửa, nhưng cũng càng thêm hổ thẹn.

Anthony đi vào phòng tắm, nhìn người đang rửa mặt đánh răng, nói thẳng: “Baby, nói cho anh, em nghĩ thế nào?”

“Dạ?” Soran không hiểu quay đầu, trong miệng tràn đầy bọt kem đánh răng.

“Baby, thà em nổi cáu tức giận với anh còn hơn, anh không muốn em phiền muộn trong lòng. Tối hôm qua em cũng đã thấy chuyện Hall làm, nếu như em không tức giận thì em sẽ không nhốt mình trong phòng.” Anthony nói làm Hall sợ sệt nhìn Soran, cũng làm Soran bỗng nhiên hiểu ra.

Súc miệng, rửa mặt xong, Soran nói: “Anh, ăn sáng trong phòng em đi. Chúng ta vừa ăn vừa nói.” Hall vừa nghe thì lập tức đi ra ngoài lấy bữa sáng.

Bữa sáng rất phong phú, tất cả đều là đồ ăn Soran thích, là kiểu Trung Quốc và phương Tây kết hợp. “Bữa sáng là ai làm vậy? Rất phong phú.” Soran cắn một ngụm bánh chẻo hấp, hỏi.

“Là Laurine.” Anthony không ăn gì cả, chỉ uống một ly sữa, Hall lại càng không ăn gì.

“Michael thế nào rồi? Laurine phải chăm sóc Michael lại còn muốn giúp làm bữa sáng, quá vất vả rồi.” Lại ăn một quả trứng hấp, Soran đặt khay thức ăn sang một bên, lấy cái chai đựng hoa Soran của mình, ăn hai cánh hoa trước mặt hai người.

“Baby, bữa sáng không hợp khẩu vị à?” Hall cẩn thận hỏi. Sau khi anh tỉnh lại vẫn luôn nghĩ xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không còn chút ấn tượng nào. Tối qua anh về muộn, nghe nói Tezuka đã tới, lại thấy tâm tình em trai không tốt nên đã định một mình đi hỏi Anthony xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi đi từ thư phòng ra thì ký ức lại trống rỗng, sau đó chính là em trai đứng ở cửa nhìn mình.

Biểu hiện của Soran có vẻ ngoài dự liệu của mọi người, nhưng Hall lại không vui vẻ nổi.

Ăn xong cánh hoa, Soran cũng không bỏ cái chai xuống mà lại lấy ra hai cánh hoa đưa đến bên miệng Anthony và Hall.

“Anh, đây là thức ăn của em, các anh nếm thử.” Soran ôn hòa nói. Anthony và Hall lập tức mở miệng ăn. Trong lòng hai người kinh ngạc, cánh hoa không có chút hương vị nào, hơn nữa sau khi bọn họ ăn cũng không có mùi hương nồng đậm như của em trai toả ra.

Soran không hỏi hai người cảm giác vị của hoa Soran thế nào, cậu biết hai người một mực chờ cậu nói, chờ cậu nói chuyện tối hôm qua.

“Anh, chuyện tối hôm qua. . .” Nụ cười của Soran biến mất, có chút nghiêm túc. Hall lập tức như đứng đống lửa như ngồi đống than.

“Kỳ thực. . . chuyện tối hôm qua em cũng hiểu rõ, em đại khái có chút. . .” Mặt Soran lộ vẻ hoang mang, sau đó nhún vai, “Nói thật là, hình như em hiểu rõ, nhưng lại không rõ. Anh có thể giải thích cho em một chút không?”

“Baby?” Hall và Anthony sửng sốt, bọn họ đã suy đoán rất nhiều về phản ứng của em trai, duy nhất không nghĩ tới chuyện này.

“Anh, em không giống các anh. . . kinh nghiệm phong phú như vậy,” Soran nghĩ xem nên giải thích thế nào, “Nói thế nào nhỉ, em biết đàn ông và phụ nữ cùng với nhau, sau đó sinh sản ra thế hệ tiếp theo. Nhưng cụ thể sinh như thế nào. . . em cũng chưa từng tìm hiểu kĩ. Trước đây ở nhà, các anh không dạy em, ở Soran tinh. . .” Soran chỉ vào mình, “Các anh cũng biết cơ thể của em. . . em cũng chưa từng trải qua phương diện này. . . Cảm giác, có lẽ nói là. . . nhu cầu. Hơn nữa chuyện này hẳn là một chuyện rất là riêng tư thậm chí rất thần bí, em không biết cũng là bình thường, dù sao em cũng không có cơ hội này. Tri thức của em chỉ giới hạn ở hôn môi thôi.”

Hall và Anthony đồng thời gật đầu, hai người nghĩ tất cả lo lắng và băn khoăn của mình tối qua thật vô cùng buồn cười. Bọn họ không ngờ cuộc sống của em trai ở Soran tinh cũng. . . đơn thuần như vậy. Điều này làm cho tâm tình của hai người cực kì tốt.

“Tối hôm qua em nhốt mình trong phòng không phải bởi vì tức giận, mà là. . . muốn biết rõ ràng một việc. Anh, từ hành động tối qua của anh em có nên hiểu rằng anh là đồng tính luyến ái không?” Soran trực tiếp hỏi, tuy rằng cậu không có kinh nghiệm, nhưng suy nghĩ nửa ngày thì cũng đã nghĩ cẩn thận hơn một ít.

Mặt Hall “vụt” trắng, lập tức lắc đầu, gấp gáp nói: “Baby, anh thề, anh không có quan hệ gì với Michael cả. Tối hôm qua anh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, anh hoàn toàn không rõ ràng lắm mình đã làm cái gì, đến khi anh tỉnh táo lại thì đã thấy em đứng ở cửa, sau đó. . .” Hall thật muốn tát mình hai cái, anh từng có không ít phụ nữ, sao lại có thể đυ.ng tới Michael.

Soran hôn một cái lên khoé miệng Hall, trấn an: “OK, anh, em đã biết. Vậy. . . giữa đồng tính luyến ái. . . có phải làm như vậy không?” Soran hoàn toàn có thái độ ham học hỏi, làm cái gã già đời trên tình trường như Hall cũng phải đỏ mặt.

“Ừ, Baby, người ta gọi đấy là lên giường, làʍ t̠ìиɦ. Hai người đàn ông nếu như muốn làʍ t̠ìиɦ thì sẽ làm như vậy.” Anthony coi như bình tĩnh, đơn giản giải thích, nhưng Anthony sẽ không cho Soran cơ hội hiếu kì, “Baby, những chuyện này đối với em mà nói còn quá sớm. Anh không hi vọng em hiếu kì với chuyện này.”

Soran dù đã sống “một bó tuổi” thì vẫn nghe lời mà gật đầu, cậu sẽ không hiếu kì đâu. Chuyện này không có bất kì quan hệ gì với cậu cả.

“Em đã hiểu rồi. Nhưng mà nhìn qua. . . có vẻ, không phải tốt lắm. . .” Soran bắt đầu hồi tưởng bộ dạng thống khổ của Michael, lập tức bị người kéo vào trong lòng cắt đứt hồi tưởng.

“Baby, anh nói rồi, không được hiếu kì với chuyện này. Quên hết những gì em thấy tối qua đi!” Anthony hổn hển ra lệnh, chuyện tối hôm qua quả nhiên vẫn ảnh hưởng đến em trai. Anthony chỉ trích nhìn về phía Hall, vẻ mặt của Hall thì là biểu cảm muốn gϊếŧ người.

“OK OK, em sẽ quên hết.” Không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười của Soran có chút cứng đờ, tiếp theo lại có chút xấu hổ, sau đó cười ra tiếng, “Tối hôm qua. . . Hình ảnh hoàn mỹ của nhị ca trong lòng em bị huỷ mất rồi. Không ngờ nhị ca lại có thể. . . đáng sợ như vậy.” Soran hàm ý nói, mặt Hall thì lúc xanh lúc trắng, do dự trong chốc lát, kéo Soran lại phát hai cái xuống mông cậu.

“Quên hết tất cả đi!” Hall quát. Trời biết khi anh thấy em trai đứng ở cửa nhìn tất cả mọi việc anh làm, anh có bao nhiêu tuyệt vọng và sợ hãi.

“Anh. . . Em không tức giận, chỉ là. . . có chút chấn động. Chuyện này với em mà nói giống như là chuyện của người ngoài hành tinh vậy. Cuộc sống trước đây của em cho tới bây giờ chưa hề tiếp xúc với chuyện này, thế nên nhất thời có chút chấn động, em cần thời gian để tiêu hóa. Nhưng tức giận. . . anh. . . vì sao em phải tức giận?”

Thanh âm nhu hoà đầy từ tính của Soran an ủi những lo nghĩ và khủng hoảng suốt một đêm của Hall và Anthony. Thế nhưng hai người lại có một tư vị khác. Bọn họ ôm em trai, tâm tình lại càng thêm trầm muộn. Soran thấy thế, trong mắt hiện lên nghi vấn, cậu nói sai chỗ nào rồi?

“Anh, cho dù các anh làm cái gì thì cũng vẫn là anh trai em. Tuy rằng tối hôm qua nhị ca dưới tình huống thần trí không tỉnh táo. . . làm ra chuyện này với Michael, nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng sự tín nhiệm và ỷ lại của em với các anh. Hơn nữa em biết rõ, nếu như nhị ca tỉnh táo sẽ không để cho em nhìn thấy chuyện như vậy, không, chắc chắn nhị ca sẽ không làm ra chuyện này ở nhà.”

Không hề khúc mắc hôn lên nhị ca đang thống khổ không chịu nổi, Soran nhẹ giọng nói: “Anh, chỉ có một việc sẽ làm em khổ sở, làm em giận các anh. Đó chính là các anh đã quên em, hoặc không cần em. Trừ việc đó ra, các anh làm cái gì em cũng sẽ không tức giận, bởi vì các anh là anh trai của em, là anh trai em yêu nhất. Nhiều năm như thế rồi, các anh chưa bao giờ làm chuyện gì khiến em tức giận hoặc thương tâm. Cho dù các anh có bao nhiêu người yêu, các anh cũng sẽ không làm em khổ sở hay khó chịu. Em tin rằng dù cho sau này khi các anh kết hôn, có đứa con của mình, tình yêu thương các anh dành cho em cũng sẽ không hề giảm bớt, sao em có thể vì việc nhỏ này mà giận các anh? Anh. . . em không bao giờ muốn trải qua những ngày tháng bị nhớ nhung dày vò như khi ở Soran tinh nữa. Sống cùng daddy mommy và các anh ở trang viên vĩnh viễn là nguyện vọng từ trước đến giờ của em, em sẽ không để bất kì chuyện gì, bất kì kẻ nào ảnh hưởng đến nguyện vọng này. Tựa như, cho dù em có không nghe lời đến thế nào, các anh cũng sẽ không bao giờ thực sự giận em.”

Hall kích động khóc, anh rất sợ em trai không còn thương anh nữa, căm ghét anh, thậm chí nghĩ anh thật ghê tởm. Mấy giờ qua anh thấy khó chịu như đã qua cả thế kỉ vậy. Anh luôn chờ em trai tuyên án, nhưng lại chờ được tình yêu trước sau như một của em trai.

Hall ôm chặt Soran, phát tiết hối hận và đau khổ trong lòng. Soran ôm đầu nhị ca trước ngực mình, anh trai như vậy làm trong lòng cậu thật khó chịu.

“Baby. . . Xin lỗi. . .” Hall liên tục nói “Xin lỗi” trong lòng, anh thề nhất định phải điều tra rõ xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

“Anh, em tha thứ cho anh.” Rất tự nhiên vỗ vỗ nhị ca, Soran thở phào, cuối cùng anh cũng không sao rồi.

“Baby. . . Chuyện này đại ca sẽ làm rõ. Cho dù em có để ý hay không, đại ca cũng sẽ không để chị em Laurine ở nhà nữa.” Chuyện quan trọng nhất đã giải quyết xong, Anthony xoa tay bắt đầu giải quyết một việc khác.

“Anh, chuyện này. . . giao cho em được không? Em có chuyện khác cần anh làm giúp em.”

“Chuyện gì?” Soran vừa nói xong, Hall và Anthony cùng hỏi. Ngẩng đầu lên, nước mắt trên mặt Hall đã khô, ngoài vành mắt có chút ửng đỏ ra thì thần thái đã khôi phục bình thường, không có chút dấu hiệu nào của sự đau khổ tan vỡ.

“Em muốn học đại học.” Soran vừa nói xong, Anthony và Hall không hề nghĩ ngợi gì đồng thời mở miệng, “Không được!”

“Anh. . .”

“Không được, chuyện này không cần thương lượng.”

“Anh. . . Em chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống đại học một chút thôi, các anh lý trí chút đi nào.”

“Không được, bên ngoài quá nguy hiểm!”