Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 10: Nhìn thấy anh

Nằm trong bồn tắm lớn, Soran ôm đầu đang choáng váng, bầu không khí vui vẻ đã không còn. Soran không thể không đối mặt với một chuyện mà trước đây cậu chẳng bao giờ nghĩ tới. Cậu say, các anh giúp cậu chuẩn bị tốt nước tắm, mà cậu lại đuổi các anh ra khỏi phòng tắm, cự tuyệt họ hỗ trợ, cậu biết mình đã làm tổn thương các anh rồi. Từ nhỏ cậu chưa từng từ chối tắm chung với các anh, mà cậu của sáu năm sau đã thay đổi thói quen đó. Tuy rằng cậu rất muốn nói cho các anh rằng mình chỉ thật sự rời xa một năm, cậu vẫn là cậu ngày xưa, cậu không hề thay đổi, nhưng. . . thực sự cậu đã thay đổi.

Anthony và Hall ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, trong lòng thất lạc. Tuy rằng không muốn thừa nhận, tuy rằng nỗ lực muốn trở lại như trước đây, nhưng em trai đã trưởng thành, bọn họ phải nhận rõ điều này ── em trai trưởng thành, đến độ muốn có không gian riêng của mình. Cậu có bí mật của mình, cậu có những lúc không cần đến anh trai. Nhà có con gái mới lớn. . . ý tứ của câu nói tiếng Trung Quốc này, lúc này họ đã được thể nghiệm thật sâu. Tuy rằng tư vị không dễ chịu, nhưng so với việc em trai đã trở về, họ sẽ nỗ lực điều chỉnh. Anthony và Hall đồng thời hít sâu vài cái, cười một chút, em trai cũng sẽ lớn lên, không phải sao.

“Anh!” Đột nhiên, phòng tắm truyền đến tiếng kêu, hai người vội vàng đi tới cửa hỏi: “Baby, xảy ra chuyện gì?”

“Em choáng váng đầu.” Soran nghiêng người dựa vào bồn tắm, mềm nhũn đong đưa theo từng đợt sóng dập dềnh.

“Vậy. . . anh đi vào ôm em ra.” Hall nhìn Anthony, trong mắt có sự khó hiểu, không phải em trai không để cho bọn họ nhìn cậu sao?

“Vâng.” Mắt Soran đều khép lại. Nghe tiếng cửa mở, Soran trở mình một chút, một tay khoát lên mặt, cậu không thay đổi. . . Chỉ là thân thể cậu có một chút khác trước, không biết có doạ đến các anh không.

“Baby. . . Sau này. . .” Anthony mang khăn tắm đi tới bên bồn tắm, khi nhìn thân thể em trai thì im bặt. Hall khϊếp sợ nhìn người trong bồn, cuối cùng hiểu rõ vì sao vừa rồi em trai bắt họ đi ra ngoài.

“Baby. . . Sau này không được uống rượu. . .” Anthony nhanh chóng tỉnh táo, đυ.ng vào Hall đang kinh ngạc ngây người một chút, bế Soran từ trong bồn tắm đi ra. Tay Anthony rất trầm ổn, giống như biểu cảm của anh lúc này. Hall cầm lấy khăn tắm trên tay Anthony, giúp em trai lau thân thể.

“Nhưng mà. . . Rượu vang uống rất ngon. . .” Soran tựa vào người đại ca, hoàn toàn không để ý mình đang làm ướt quần áo anh.

“Uống ngon cũng không được, trừ phi có anh ở đấy, nếu không không cho em chạm tới thứ gì có cồn hết.” Sấy khô phần lớn tóc Soran, Hall để Anthony ôm người ra ngoài.

Thay áo ngủ cho Soran, Anthony nhìn người dù không ngủ cũng không chịu mở mắt, Hall để Anthony ôm người đi ra ngoài.

“Baby, nhìn đại ca.” Soran mở mắt, trong mắt chỉ có bình tĩnh, nhưng lại làm Anthony nhíu mày, “Em muốn anh đánh mông em sao?” Cũng dám không tin anh, Anthony tức giận.

“Anthony, Baby không ngoan cũng không phải ngày một ngày hai rồi.” Hall cũng cười rộ lên, nguy hiểm dựa sát vào người đã bắt đầu sợ, “Baby, đánh đòn hay chọc lét, em chọn một đi.”

Hall rõ ràng đang cười, vậy mà Soran lại cảm thấy như có gió lạnh đập vào mặt, nhưng trong đôi mắt cậu vẫn mang ý cười.

“Anh, em sai rồi, có thể không chọn cả hai không?” Soran tương đối sợ cái thứ hai, trên mông cậu vẫn hiện rõ ràng hai dấu tay, chắc chắn các anh sẽ không đánh cậu nữa. Cậu biết các anh sẽ không sợ cậu, cậu chỉ là lo sợ không đâu.

“Baby, vĩnh viễn không được hoài nghi tầm quan trọng của em với bọn anh. Cho dù em là người thế nào, biến thành hình dạng gì, với bọn anh mà nói đều là như nhau, em phải nhớ kỹ.” Anthony chỉ lên trái tim Soran. Soran gật đầu, cậu vẫn luôn biết điều đó.

“OK, trẻ không ngoan thì phải chịu phạt, Anthony, anh tránh ra.” Hall lại duỗi móng vuốt, chỉ chốc lát sau, trang viên truyền ra tiếng người nào đó kêu lên sợ hãi và cầu xin tha thứ.

… . . .

… … … .

Cuối cùng Soran không đi ra ngoài mua quần áo, cậu không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà cả ngày. Anthony và Hall đương nhiên sẽ không ép buộc cậu, trực tiếp bảo nhà thiết kế đến nhà đặt làm mấy trăm bộ quần áo cho Sosan, kể cả nội y. Soran thản nhiên tự đắc ở nhà cùng cha mẹ.

Liên quan đến việc Soran trở về, bên ngoài đã nghe phong thanh, tuy nhiên nhà Douglas vận dụng đủ loại thủ đoạn để biến Soran thành Soran Backy Douglas, thành công ngăn chặn sự hiếu kì của truyền thông, Soran an toàn mà bình tĩnh trở về nhà.

“Baby, chào buổi sáng.”

“Daddy, mommy, chào buổi sáng.”

Chín giờ mới thức dậy, Soran đầu tiên hôn chào buổi sáng cha mẹ, sau đó đỡ lấy bữa sáng mẹ bưng tới, trực tiếp ngồi trên sô pha ăn sáng. Laurine từ bên ngoài đi vào, Soran thấy biểu cảm trên mặt cô đọng lại, cười chào hỏi: “Laurine, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Cắm hoa tươi vào bình hoa, Laurine mượn cớ vào phòng bếp, Soran cũng không ngại, đầu óc chỉ tập trung vào bữa sáng đầy tình thương của mẹ.

“Các anh đâu rồi?” Tối hôm qua xem phim với các anh đến khuya, không ngờ tỉnh lại bọn họ đã đi mất.

“Anthony đến công ty rồi, Hall thì mới thành lập một công ty đĩa nhạc, sáng nay nó phải họp.” Ken giải đáp cho con trai.

“Công ty đĩa nhạc?” Soran có chút ngoài ý muốn.

“Nó nghĩ sinh ý của gia tộc quá không thú vị. Nhị ca con luôn luôn thích náo nhiệt, đơn giản tự mình mở công ty đĩa nhạc, nghe nói cũng không tệ lắm, ta cũng không quá để ý.” Trong mắt Ken, sự nghiệp của con thứ hai nhiều lắm được cho là làm thêm, không gây được nhiều hứng thú cho hắn.

“Nhị ca rất thích hợp, hơn nữa con tin tưởng nhị ca nhất định sẽ làm cho công ty trở nên nổi tiếng.” Đối với anh trai mình, Soran có niềm tin trăm phần trăm.

“Baby, hôm nay có muốn làm gì không? Ví dụ như, muốn đi đâu chơi?” Tinh thần rất tốt, Fujika không muốn bắt con trai ở nhà, hỏi.

“Không có dự định gì ạ, ở nhà với daddy mommy, trưa ngủ một giấc, sau đó xem phim.” Cậu muốn tìm hết những bộ phim thật hay mà cậu đã bỏ lỡ để xem. Có lẽ, cậu còn có thể làm vài việc rất có ý nghĩa, ví dụ như làm giống nhị ca. . . Soran bắt đầu lo lắng.

“Được, vậy mommy giúp con chuẩn bị đồ ăn, khi nào xem phim thì ăn.” Fujika lập tức đi chuẩn bị.

“Mommy, đừng quên trà lài của con.” Soran theo mẹ vào phòng bếp.

“Sao lại quên được?” Fujika vỗ mặt con trai một chút, làm như trách cứ. Soran hài lòng ăn bữa sáng, mỗi ngày được ở cùng người thân làm cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thế nên cậu không muốn đi ra ngoài.

“Daddy, về nhà thật tốt.” Trở lại phòng khách, Soran nói với cha mình, “Ở nhà. . . cái gì con cũng không phải xen vào. Cho dù là chuyện gì cũng có daddy và các anh xử lý. Con chỉ cần cơm đến há miệng, áo đến nâng tay là được.” Cánh của cậu sẽ chậm rãi thoái hoá, cũng sẽ không thể bay được nữa. Soran nghĩ mình thực sự không tiến bộ chút nào.

“Baby không muốn?” Ken cười hỏi.

“Đương nhiên là muốn rồi, daddy, con rất lười mà, cha không biết sao?” Từ trước tới giờ cậu không bao giờ cần đến cánh. Soran quyết định yên tâm ở nhà làm sâu lười. Có lẽ là, cậu có thể một lần nữa đến trường, đã từng, cậu rất khát vọng cuộc sống đại học. Nghĩ đến trường học. . . Soran nhớ tới vài người, khóe miệng cũng không cười được nữa.

“Tháng sau ở Manchester sẽ diễn ra giải tennis thanh niên quốc tế mở rộng, thu hút sự quan tâm của rất nhiều khán giả. Theo tiết lộ của ban tổ chức giải, các cầu thủ tham gia giải lần này đều là các cầu thủ có thành tích quốc tế rất tốt, hơn nữa điều khiến người ta chờ mong chính là người không hề tham gia bất kì giải đấu nào ở Anh, Tezuka Kunimitsu, lần này lại phá lệ cũ, chuẩn bị tham gia thi đấu. Tin tức này làm đông đảo cổ động viên nữ hưng phấn vô cùng, chưa bắt đầu mà vé vào cửa đã được bán hết sạch. Về việc lần này Tezuka Kunimitsu đột nhiên quyết định tham gia thi đấu ở Anh, đài chúng tôi đã có cuộc phỏng vấn có một không hai với Tezuka Kunimitsu.”

Vừa mở TV, Soran đã vì tin tức này mà kinh ngạc đến ngây người. Nhìn chằm chằm con người vừa quen thuộc vừa xa lạ trên TV, khi người dẫn chương trình nói tên người kia ra, tim Soran không thể khống chế mà kịch liệt nhảy lên.

“Tezuka Kunimitsu, xin chào.” Một nữ ký giả bắt đầu nói với người con trai ngồi đối diện cô.

“Xin chào.” Gương mặt Tezuka vẫn ít nói ít cười, mang theo sự băng lãnh và đạm mạc.

Ký giả: “Tezuka, tất cả mọi người đều biết anh chưa từng tham gia giải tennis nào tổ chức tại Anh. Lần này nghe nói anh muốn tham gia, có thể nói cho chúng tôi biết vì sao anh lại đổi ý không?”

Tezuka: “Bởi vì Echizen Ryoma không tham gia.”

Tezuka trả lời làm đôi mắt ký giả tỏa sáng, Tezuka Kunimitsu, lẽ nào tin đồn là thật?

Ký giả: “Bên ngoài có tin đồn anh và Echizen Ryoma không hợp nhau, là bởi vì điều này mà trước đây anh không tham gia?” Lời ký giả nói mặc dù tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại chất chứa hưng phấn.

Tezuka: “Không, quan hệ của chúng tôi rất tốt.”

Ký giả: “Vậy vì sao anh chưa bao giờ xuất hiện trong cùng một giải đấu với Echizen Ryoma?” Ký giả rất khó hiểu.

Tezuka lặng yên một lúc, nói: “Hiện nay hai chúng tôi không có ý định cùng nhau thi đấu.” Người kia từng nói, rất muốn xem trận đấu của họ một lần.

Ký giả suy nghĩ một chút, hỏi: “Ý của anh là anh và Echizen Ryoma không xuất hiện trong cùng một giải đấu là bởi vì không muốn trở thành đối thủ cạnh tranh?”

Tezuka: “Có thể nói như vậy.”

Ký giả cảm thấy rất khó tin với câu trả lời này: “Xem ra quan hệ của Tezuka và Echizen Ryoma thực sự rất tốt.”

Tezuka không trả lời, chỉ gật đầu. Đối với người nổi tiếng là người đàn ông lạnh lùng của giới tennis như Echizen Ryoma, ký giả tuyệt không ngại.

Nhìn vấn đề được ghi lại trong sổ ghi chép, ký giả lại hỏi: “Tezuka, lần này anh tham gia giải thanh niên, rất nhiều cổ động viên nữ người Anh đều cực kì vui vẻ. Ở đây tôi có vài vấn đề mà các cô ấy cảm thấy hứng thú, có thể nghe anh trả lời một chút được không?”

Tezuka: “Được.” Đối mặt với truyền thông, Tezuka mặc dù không chậm chạp như Echizen, nhưng cũng lạnh lùng y hệt.

Ký giả: “Xin hỏi, Tezuka thích ăn nhất món ăn nào? Tôi nghĩ rất nhiều người đều muốn biết.” Ký giả cười có chút mờ ám.

Ánh mắt Tezuka khẽ lay động: “Mì nước, trứng gà sốt tương. . .” Món gì cậu làm anh cũng đều thích ăn.

Ký giả nghe Tezuka trả lời liền cảm thấy mê man, đó là cái gì vậy?

Nghe Tezuka trả lời, Soran cúi đầu, từ từ ăn cơm.

Ký giả: “Như vậy. . . Tezuka thích màu gì nhất?”

“Màu đen.” Tezuka trả lời nhanh chóng làm ký giả sửng sốt một chút.

Ký giả phục hồi tinh thần: “Màu đen. . . Ha ha. . .” Ký giả cười gượng hai tiếng giảm bớt bầu không khí xấu hổ một chút.

“A, còn có một việc, một việc mà tôi nghĩ mọi cổ động viên nữ đều vô cùng muốn biết, Tezuka đã hẹn hò với ai chưa? Đương nhiên, anh cũng có thể không trả lời vấn đề này.” Ký giả cũng không ôm hi vọng hỏi. Hai ngôi sao sáng của giới tennis, cuộc sống riêng tư sao mà nhàm chán đến vậy hả trời.

“Có.” Tezuka trả lời lần thứ hai làm ký giả ngây người, cũng làm tất cả các cô gái đang ngồi trước TV xem chương trình này đều chấn kinh.

Động tác ăn của Soran ngừng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu. Ken nhìn về phía con trai, trong mắt có lo lắng.

“Ờ. . . Thực sự khiến người ta giật mình. . .” Qua hơn mười giây kí giả mới phản ứng được là lúc này cô đang quay chương trình, lập tức điều chỉnh biểu cảm hỏi, “Như vậy, Tezuka có thể tiết lộ một ít thông tin liên quan đến cô ấy không? Ví dụ như, cô ấy ở Nhật Bản, hay là ở Pháp, hay là, điểm nào của cô ấy hấp dẫn anh nhất?” Ký giả rất muốn biết người con gái như thế nào mới có thể chạm đến tâm của người đàn ông này.

Tezuka không lập tức trả lời, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sau cặp kính lộ ra vài tia hồi ức, tay phải đang khoát lên sô pha chạm nhẹ lên dây đỏ trên cổ tay: “Xin lỗi.” Tezuka trả lời làm ký giả cực kì thất vọng.

“Lẽ nào Tezuka không thể tiết lộ một chút sao? Tôi nghĩ hiện giờ cô ấy đang xem chương trình này đó.” Ký giả khuyên bảo Tezuka, bởi vì cô cực kì muốn biết.

“Xin lỗi.” Tezuka vẫn trả lời như vậy, chuyện của cậu, anh sẽ không nói trước mặt người khác.

“A, thật sự là đáng tiếc.” Ký giả ai thán một tiếng, “Như vậy Tezuka có tự tin về giải đấu lần này không?”

“Có, tôi sẽ không sơ suất chút nào.” Những lời này vừa nói ra, một người ngồi trước TV cười rộ lên.

Ký giả: “Tezuka có gì muốn nói với các cổ động viên luôn ủng hộ anh không?”

Tezuka: “Cảm ơn mọi người.” Lời ít mà ý nhiều. Ký giả có chút bất đắc dĩ.

“Vấn đề cuối cùng, ” ký giả chuẩn bị kết thúc cuộc phỏng vấn này, “Tezuka có gì muốn nói với cô ấy không?”

Tezuka lặng yên một lát, sau đó nói: “Anh đã làm được điều mà em kì vọng. . . Anh đang chờ đợi kỳ tích.” Đợi đến một ngày, biết đâu sẽ có kì tích, em sẽ lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh.

Dưới tình huống ký giả vô cùng hoang mang, phỏng vấn kết thúc. Tezuka nói làm rất nhiều người không hiểu ý anh, nhưng có vài người xem chương trình này lại vô cùng hiểu rõ. . . Tezuka, chúng tôi cũng như cậu, đang chờ đợi kỳ tích.

“Baby. . .” Hết chương trình, Fujika ngồi bên cạnh con trai, “Baby, đi tìm bọn họ đi, con rất muốn gặp họ mà.”

“Không.” Soran ngẩng đầu tắt TV đi tiếp tục ăn, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt nhưng lại làm Fujika không thể tiếp tục khuyên bảo nữa.