Soran không đi ra ngoài, đã nhiều ngày mệt mỏi rã rời, nhưng cho dù là cả một năm mệt mỏi rã rời thì cậu vẫn có thể dễ dàng đi vào giấc mộng dưới mặt trời ấm áp và trong vòng tay thương yêu không chút keo kiệt của các anh. Sau khi cậu tỉnh lại đã là chạng vạng, ở bên cậu vẫn là các anh trai. Trong phòng rất tối, Soran không để các anh bật đèn, cũng không có ý định rời giường, cậu thích sự bảo vệ ấm áp lúc này. Ở Soran tinh, cậu rất cô độc, mặc dù có Naran, nhưng cậu vẫn rất cô độc. Đã quen với ấm áp gia đình, cậu không có cách nào thích ứng với cuộc sống ở Soran tinh, dù cậu có gối ôm rất lớn nhưng vẫn không thể xua tan sự cô độc này. Hiện tại, không còn cô đơn nữa, cậu cần thu thập lại từng chút những thứ mình đã từng mất đi, giấu kín trong lòng.
“Anh. . . Có thể. . . đừng cho ‘người khác’ biết em đã trở về không?” Biểu cảm của Soran rơi vào mắt hai người, khiến họ ôm cậu thật chặt.
“Baby nói ‘người khác’ là chỉ ai?” Anthony hỏi, anh cho rằng em trai sẽ lập tức đi gặp mấy người kia, tuy rằng anh mong muốn cậu không bao giờ gặp lại họ nữa.
“Không phải đại ca đã đoán được cao?” Soran chưa nói, nghĩ đến mấy người kia, ngực cậu có chút tắc nghẹn. Không biết bây giờ họ thế nào rồi, Tezuka và Ryoma trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp chưa? Keigo có còn hoa lệ như vậy không? Seiichi còn bệnh không? Shusuke. . . có cười tủm tỉm như trước không. . .
“Vì sao? Chuyện em trở về không thể giấu được lâu lắm. Hay là nói, cuối cùng em đã nhận rõ tình cảm với họ rồi?” Hall lật em trai lại, không cho cậu trốn tránh. Anh vốn không định nhắc tới chuyện này, không ngờ ngay ngày thứ hai sau khi trở về em trai đã nhắc đến mấy người kia.
“Anh. . .” Soran có chút ảo não vì các anh truy hỏi, cậu muốn gặp họ, thế nhưng cậu không thể.
“Baby, nói cho anh, em có yêu họ không?” Anthony trầm giọng hỏi, rồi bật đèn, làm Soran không có chỗ nào che giấu.
Thần sắc Soran rất bình tĩnh, thấp giọng nói: “Anh, nếu như có thể, em mong muốn mình vĩnh viễn không biết ái tình là cái gì. Thứ tình cảm này. . . không hề tốt đẹp như em nghĩ, nó sẽ mang đến hủy diệt, sẽ mang đến bi thương, thống khổ, thù hận. . . thế nên. . . em sẽ rời xa nó.”
“Anh, mommy nói rất đúng, không nên để họ hi vọng, khi đó em không muốn thương tổn bọn họ, vậy nên mới nhận tình cảm của họ. Nhưng em đã trưởng thành. . . không thể không hiểu chuyện nữa. Anh. . . Các anh nguyện ý chia sẻ vợ với người khác sao? Còn là bốn người?”
“Đương nhiên không!” Anthony và Hall lập tức trả lời, đáy mắt thâm trầm.
“Anh, tuy rằng sáu năm đã qua, nhưng với em mà nói. . . rời xa mới chỉ một năm. . . Bọn họ vẫn là hoàng tử trong lòng em. Mà hoàng tử. . . hẳn là có cuộc sống hạnh phúc với công chúa, mà không phải ủy khuất chung vợ với người khác, huống chi người kia còn không đáng để bọn họ hi sinh như vậy. Anh, em vĩnh viễn sẽ không biết cái gì là ái tình. . . Thế nên, em không thể cho họ ái tình mà họ muốn. Em không tốt như vậy đâu. . . Sự ích kỷ và tùy hứng của em sẽ làm họ tổn thương. Quên em. . . sẽ tốt hơn cho họ. Thời gian sẽ làm người ta học được quên lãng. . . Bọn họ nên có hạnh phúc thuộc về mình.”
Bọn họ là ký ức trân quý nhất của cậu, vĩnh viễn là hoàng tử trong lòng cậu, cậu mong muốn họ hạnh phúc, mà hạnh phúc của họ lại không phải là với cậu.
“Baby. . . Em rất thích bọn họ.” Từ trong mắt em trai, Hall nhìn ra được.
“Vâng, rất thích.” Soran nhắm mắt nhớ lại những ngày bên nhau, cười thản nhiên, “Thế nên. . . em mong muốn mỗi người họ đều có thể hạnh phúc. Em chỉ có một, ở một chỗ với em bọn họ sẽ không hạnh phúc. Họ không thể độc chiếm em, không thể có con, thậm chí còn có thể hủy hoại cuộc sống hiện tại của họ. . . Nếu vậy. . . Em tình nguyện vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt họ.”
“Vậy còn em? Baby, ” Anthony rất bình tĩnh hỏi, “Bọn họ tìm được công chúa thuộc về mình, em sẽ hạnh phúc sao?”
“Đương nhiên, ” Soran khó hiểu nhìn về phía đại ca, không có một tia trái lương tâm nói, “Em mong muốn bọn họ hạnh phúc. Anh. . . Có lẽ họ đã có cuộc sống riêng của mình, em không muốn quấy rầy họ nữa. Khi đó bọn em đều còn quá nhỏ. . . Trải qua nhiều chuyện như thế, em nghĩ họ cũng có thể rõ ràng lúc đó chẳng qua chỉ là sai lầm. Thế nên. . . cứ để như bây giờ đi. Tuy rằng. . . em rất thích họ, rất muốn tiếp tục làm bạn của họ, nhưng. . . em không thể ích kỷ như vậy nữa.”
Có lẽ vài năm nữa, cậu sẽ thấy họ ôm con của mình xuất hiện trước mặt cậu; cũng có thể vài năm nữa bọn họ đều sẽ quên cậu. Tuy rằng cậu rất buồn, nhưng thời gian sẽ hòa tan tất cả, cậu sẽ chúc phúc bọn họ, chúc phúc những người bạn quan trọng nhất của cậu.
“Anh, về thân phận của em. . . Các anh dự định nói với bên ngoài thế nào?” Ngủ một giấc, Soran liền nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, tuy rằng cậu cũng không lo lắng lắm.
“Baby, em đã không muốn bọn họ biết em trở về, vậy đổi một thân phận khác đi.” Anthony mở miệng, “Bên ngoài đều biết rằng em đã mất, hiện tại em lại đột nhiên trở về, nhất định sẽ có người đến quấy rầy em. Ngay hôm em trở về anh đã nghĩ xong rồi.”
Soran tín nhiệm nhìn đại ca, cậu biết các anh sẽ giúp cậu giải quyết tất cả.
“Em tên là Soran Douglas, là em trai sinh đôi của Backy, tình cảm của hai người các em vô cùng tốt. Từ nhỏ thân thể em đã rất yếu, luôn luôn dưỡng bệnh trong bệnh viện của gia tộc. Sáu năm trước Backy bị Thượng đế mang đi, em bệnh nặng một trận, sau đó cả nhà đưa em đi Mỹ chữa trị. Mấy ngày trước em lén tự mình trốn khỏi bệnh viện, làm cả nhà sợ hãi, không ngờ em lại trộm đi về nhà.” Anthony nói như thật, khi Soran không nhịn được cười ra tiếng thì “hung hăng” đánh mông cậu một cái.
“Anh. . . Anh chắc người ngoài sẽ tin chuyện này?” Nghe kiểu gì cũng thấy trăm ngàn chỗ hở, nhưng mà Soran không dám cười nữa.
“Ai quan tâm bọn họ có tin hay không, ” Hall không thèm để ý nói, “Bọn anh sẽ chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, giấy khai sinh của em, bệnh án của em, giấy tờ nằm viện của em, chứng minh thân phận của em. . . Còn có nhân chứng. . . Tất cả mọi thứ. Anh sẽ làm cho họ tin tưởng, em là Soran Douglas.”
“Vâng. . . Nhưng mà có thể sửa tên một chút không? Gọi là Soran Backy Douglas đi, em không muốn mất tên Backy này. Tuy rằng sửa tên rồi nhưng em vẫn còn là Backy.” Quá khứ của cậu, một chút cậu cũng không muốn mất, cho dù chỉ là một cái tên.
“Chuyện này có vấn đề gì sao?” Anthony ôm lấy em trai, “Yêu cầu của Baby, anh sẽ luôn đáp ứng.” Dù cho cậu muốn về bên cạnh mấy người kia anh cũng sẽ không cự tuyệt. Vào ngày em trai biến mất, anh đã thề trước Thượng đế, chỉ cần em trai trở về, anh sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu.
Soran vừa nghe thì trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, bị Anthony và Hall thấy. Dưới ánh nhìn nguy hiểm của hai người, Soran nói: “Em thật sự có một yêu cầu, anh, anh cũng không thể đổi ý nha.”
“Cái gì?” Tay Anthony đặt sẵn lên mông em trai, lúc nào cũng sẵn sàng.
Soran ngửa đầu, đè lại tay anh, làm tốt phòng bị. “Em muốn cắt tóc.”
“Không được!” Anthony giật tay em trai lại, một cái tát vỗ tới. Hall nhéo mũi em trai thật mạnh, nghiêm túc nói, “Tuyệt đối không được cắt! Nghe chưa?”
“Anh, ” Soran rời ra một chút, đong đưa đầu ngón tay, “Không thể nha. . . Anh, anh phải giữ lời hứa chứ.” Ở Soran tinh, cậu vừa nói muốn cắt tóc, Naran và nhóm cung nữ liền khóc lóc, bây giờ thật vất vả mới trở lại “Trái đất”, ai nói gì cũng phải cắt mới được.
“Hử? Không thể?” Hall thổi lên hai tay mình, chuẩn bị sẵn tư thế chọc lét, “Chỉ có Anthony đáp ứng là vô dụng, nhị ca không đồng ý, thế nên, Baby, không được cắt tóc!”
“Vậy tiếc thật đấy.” Soran mơ hồ cười, nằm sấp trên lưng đại ca, sau đó cấp tốc xuống giường chạy ra ngoài, “Quá dài rồi, em nhất định phải cắt!” Mở cửa, cậu phải chạy xa nguy hiểm một chút, đột nhiên muốn “điên cuồng” một chút, nói cho bản thân rằng cậu đã trở về, cậu không phải là Soran luôn cô đơn kia.
“Baby! Em là thằng nhóc hư, đừng để anh bắt được em!” Hall chạy chân trần xuống giường, Soran liều mạng trốn, “Mommy!” Chạy ra khỏi gian phòng, Soran hô to, phía sau là Hall đuổi không tha.
Nghe được tiếng gọi tràn ngập sức sống của con trai, Fujika đi ra khỏi nhà bếp. Thấy con trai cười chạy xuống, nàng cũng cười theo, trong nhà cuối cùng cũng náo nhiệt rồi.
“Mommy! Các anh đã nói đáp ứng tất cả yêu cầu của con, thế nhưng. . . con muốn cắt tóc, các anh cũng không cho.” Soran trốn sau lưng mẹ, tránh né móng vuốt nhị ca.
“Cắt tóc?” Fujika nhíu mày, “Không được, Baby, không được cắt tóc.” Thấy mẹ cũng nói như thế, Soran sửng sốt, lập tức bị người tóm lấy ôm vào lòng.
“Không được cắt tóc! Có nghe không, Baby!” Buông tờ báo, Ken ra mặt. Thấy tâm tình con trai hiện tại rất tốt, chẳng qua, cắt tóc thì tuyệt đối không được.
“Daddy. . . Con không muốn khi ra ngoài bị người ta gọi là cô đâu.” Bị đánh vài cái vào mông, cuối cùng Soran cũng được tự do. Nở một nụ cười cậu cho là cực kì thân thiện với Michael vừa thấy mình đã căng thẳng, Soran ngồi xuống bên cạnh cha mình, “Daddy, con trai lớn rồi mà để tóc dài thì rất kỳ quái, hơn nữa rất bất tiện.”
“Không được cắt!” Vừa xuống lầu, Anthony ra lệnh, cúi đầu cho Soran một nụ hôn, nhưng cái hôn lại rơi xuống môi Soran, Michael và Laurine vừa đi ra khỏi phòng bếp bỗng trừng to mắt. Mà Anthony lại cực kì tự nhiên ngồi xuống, Ken, Fujika không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, thấy vậy Laurine và Michael lại càng khϊếp sợ và khó hiểu. Soran thở dài trong lòng, sao đại ca lại cứ muốn doạ người ta chứ.
“Nhưng thực sự quá dài mà.” Kéo mái tóc dài chấm đất của mình lên, Soran vẩy vẩy, thương lượng, “Cắt một nửa, được không? Không có đứa con trai nào để tóc dài như vậy cả.”
Mấy người khác suy nghĩ một chút, Fujika lên tiếng đầu tiên: “Vậy cắt một nửa đi, tuy rằng rất đẹp nhưng thực sự sẽ làm Baby bất tiện.”
“Không được cắt ngắn hơn nữa.” Ken vẫn thấy tiếc, con trai xinh đẹp như vậy, hắn vẫn rất muốn con có thể để tóc dài.
Hall đứng dậy lên lầu, một lát sau thì mang kéo xuống, Soran biết, các anh cũng đồng ý rồi.
… . . . . .
Nhìn các anh vô cùng trân trọng buộc chặt phần tóc đã cắt của cậu đem cất đi, dù Soran vẫn cười nhưng mắt đã ướŧ áŧ, cho dù là thứ gì thuộc về cậu thì các anh đều luyến tiếc mất đi.
“Baby, anh không cho em cắt tóc bởi vì đó là thứ thuộc về em, anh không muốn mất đi bất kì thứ gì thuộc về em, em hiểu không? Cho dù chỉ là tóc.” Hôn lên mái tóc em trai, Hall nói.
Soran gật đầu, cầm tay anh trai, “Anh, em hiểu mà. Thế nên em mới trưng cầu sự đồng ý của mọi người.” Trong gương, Soran nhìn anh trai phía sau mình, cha mẹ ở phía sau các anh, tất cả của cậu đều thuộc về người thân, mà cậu, lại chính là tất cả của họ.
… . . . . .
Buổi chiều, bữa tiệc chúc mừng kết thúc trong màn khiêu vũ của Soran và người thân. Uống hai ly rượu và có vẻ say, Soran được các anh ôm trở về phòng. Khi Soran biến mất khỏi góc cầu thang, Fujika nói với hai người vẫn lặng yên trong suốt buổi tiệc: “Laurine, Michael. . . các cháu không nên khẩn trương như vậy, các cháu đã ở đây, ta sẽ chăm sóc các cháu. Backy là một đứa nhỏ lương thiện, nó đã tiếp nhận các cháu, thế nên các cháu đừng lo lắng mình sẽ bị đuổi đi. Còn về Anthony và Hall, ở trước mặt Backy chúng đều như vậy. Lúc đầu khi chúng nói với các cháu những lời kia các cháu cũng không nên để trong lòng, chúng chỉ lo lắng các cháu sẽ xúc phạm tới Backy, nhưng ta tin tưởng, các cháu sẽ không làm như vậy.”
Fujika từ ái nhìn Laurine và Michael, ánh mắt lại đầy kiên định, đó chính là nếu như Michael và Laurine làm ra chuyện gì với con trai, nàng sẽ không để họ ở đây nữa. Laurine và Michael dựa sát vào nhau, cùng nhau gật đầu, bọn họ vẫn sợ người kia trở về, hôm nay cậu đã trở về, dưới tình huống họ không hề có chút chuẩn bị nào.
“Laurine, Michael, không nên quá áp lực, yên tâm ở đây đi, qua một thời gian nữa các cháu sẽ hiểu Backy, khi đó các cháu sẽ phát hiện sự bất an của mình đều là dư thừa.” Cho hai người một nụ hôn chúc ngủ ngon, Fujika đi cùng chồng lên lầu, để phòng khách lại cho hai chị em.
“Chị. . . Ý của bác có phải là chỉ cần chúng ta biết thân biết phận thì sẽ không bị đuổi đi không?” Nghĩ đến người con trai kia, Michael không tự giác cắn môi.
“Ừ. . . Chỉ cần chúng ta biết thân biết phận thì sẽ không sẽ bị đuổi đi. . .” Laurine tiêu điều thất vọng nhìn phía trước, chỉ có thể. . . biết thân biết phận thôi. . .