Trong phòng ngủ, ngọn đèn nhu hoà làm người ta an tĩnh, cảm xúc phập phồng bất an mấy ngày liền làm Soran ngủ say trong lòng anh trai. Khác với quá khứ, gương mặt khi ngủ của Soran mang đầy an tâm và hạnh phúc.
Anthony và Hall nửa nằm trên giường, tập trung nhìn không chuyển mắt người đang ngủ say trước mặt. Ánh bình minh đến, hai người đã một đêm chưa ngủ, rất sợ sau khi tỉnh lại thì tất cả chuyện này đều chỉ là một trò đùa. Càng không ngừng khẽ hôn tay em trai, Hall vẫn kích động như trước, bé hư của anh đã thay đổi rồi. . . Không chỉ cao hơn mà còn trở nên càng thêm mỹ lệ. Nhưng bé hư của anh cũng không thay đổi, sáu năm xa nhau không làm cậu có bất cứ một tia xa cách nào với họ. Trong mắt cậu vẫn như trước, tràn ngập ỷ lại.
Anthony cũng càng không ngừng khẽ hôn Soran, càng yêu thích không buông tay mà sờ lên mái tóc dài của cậu. Buông tóc trên tay ra, Anthony xuống giường. Ấm áp phía sau đột nhiên biến mất, Soran cử động một chút. Anthony liền dừng lại, thấy em trai không có dấu hiệu tỉnh lại mới đi.
Hall giương mắt, Anthony nhỏ giọng nói: “Anh đi báo cho cha mẹ.” Hall gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn em trai.
Ra khỏi phòng, Anthony xuống lầu. Người trong phòng khách thấy Anthony xuất hiện, đều đứng lên.
“Jose, bảo nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, những người khác trước tiên đi nghỉ ngơi đã, mấy ngày tới sẽ có rất nhiều việc đấy. Được rồi, chuẩn bị nhiều xoài tươi một chút.” Anthony nói với quản gia đầu tiên.
“Vâng, cậu cả.” Jose khó nén kích động rời đi.
“Michael, cậu cũng về nghỉ đi, tôi sẽ bảo Jose gọi điện thoại tới trường xin nghỉ cho cậu.” Tiếp theo Anthony nhìn về phía một thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi nói. Sắc mặt thiếu niên tóc vàng mắt nâu khẩn trương, mở miệng muốn hỏi. Thấy Anthony nhăn mi, thần sắc thiếu niên bất an, đứng chôn chân trên mặt đất.
Trong phòng khách còn lại ba người, Anthony tiến lên bắt tay họ, sau đó để họ ngồi xuống. “Cảm ơn các cậu đã đưa Hall trở về, đêm nay. . . các cậu cũng thấy rồi. . .” Anthony hít sâu một hơi để mình có thể bình tĩnh một chút, nhưng cũng không tiếp tục nói hết. Vui sướиɠ được gặp lại qua đi, bao nhiêu áp lực và bi thương toàn bộ bừng lên.
“Anthony. . . Nếu Backy đã trở về, như vậy. . . Ừm. . . Chúc mừng anh, Anthony. . . Sự vui vẻ mà nhà Douglas mất đi sẽ lại trở về.” Philo cố làm ra vẻ tự nhiên, kỳ thực hắn càng muốn hỏi rốt cuộc người kia đã xảy ra chuyện gì mà sau khi biến mất lại đột nhiên trở về. Chẳng qua hắn rõ ràng, Anthony sẽ không thích bọn họ quá quan tâm đến em trai anh.
“Cảm ơn, đêm nay vất vả các cậu rồi.”
“Không có gì, chúng tôi là bạn của Hall mà.” Warren mở miệng.
“Chuyện liên quan đến việc Baby trở về, tôi mong muốn các cậu có thể tạm thời giữ bí mật.” Anthony nói, mấy người khác suy nghĩ một chút, đồng thời gật đầu, Anthony cảm kích nói, “Bữa sáng hẳn là đã chuẩn bị tốt, tới ăn một chút gì đi, ngày hôm nay thực sự vô cùng cảm ơn các cậu đã đưa Hall trở về.”
“Không cần khách khí như thế, chúng tôi đi trước vậy. Tôi nghĩ sau này Hall cũng sẽ không còn đau ngực nữa. . . Điều này đối với chúng tôi mà nói chính là một chuyện vui vẻ.” Sipp ra hiệu cho hai người bạn, sau khi bắt tay Anthony, ba người rời khỏi trang viên Douglas. Chuyện đêm nay, phàm là người nhìn thấy thì đều không thể bình tĩnh, kể cả bọn họ.
Sau khi ba người đi, Anthony ngồi trong phòng khách không người, lúc đó kim đồng hồ chỉ 6 giờ, anh cầm lấy điện thoại.
Điện thoại vừa vang vài tiếng đã được nhấc lên, không đợi đối phương mở miệng, Anthony trực tiếp hỏi: “Laurine, là tôi, Anthony.”
“Anthony?” Ngữ điệu của đối phương có chút bất ổn, trong mắt Anthony cũng là hiểu rõ.
“Tôi nghĩ Michael hẳn là đã điện thoại nói cho cô rồi, cha mẹ tôi đã biết chưa?”
“Chưa. . . Em. . . Em cũng vừa nhận được điện thoại. Bác và dượng. . . còn chưa thức dậy.” Đầu bên kia điện thoại vô thố làm Anthony nhíu mi, “Để cha tôi nghe điện thoại.”
“Anthony. . . Backy cậu ấy. . .”
“Cô đi thu dọn hành lý, một giờ nữa sẽ có xe đón các người tới sân bay.” Anthony cắt đứt lời đối phương, trầm giọng nói.
“Anthony. . .” Đối phương còn muốn nói cái gì, Anthony lạnh giọng,
“Laurine, tôi trực tiếp gọi điện thoại, cô đi thu dọn hành lý đi.” Điện thoại cúp, Anthony lại bấm số của một người, chẳng hề quan tâm mình vừa làm đối phương tổn thương.
“Hello?” Nhấc điện thoại, Ken vỗ nhẹ người vợ bị đánh thức, để nàng tiếp tục ngủ, vừa tỉnh nên giọng vẫn còn khàn khàn.
“Cha, là con.” Anthony vừa mở miệng, Ken liền hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Sớm như thế đã gọi điện thoại tới, mẹ con còn đang nghỉ ngơi.” Xoa xoa mi tâm, Ken làm cho mình tỉnh táo một chút.
“Cha. . . Có chuyện con muốn nói cho cha. . . Gọi mẹ dậy đi, mẹ sẽ vui vẻ khi nghe được tin tức này.” Anthony nắm chặt điện thoại, tiếng nói không tự giác lại bắt đầu run.
“Fujika, Anthony có việc muốn nói cho chúng ta biết, ” Ken đánh thức vợ, để nàng dựa vào người mình, “Nó nói là chuyện vui vẻ.” Ken kéo chăn ra.
“Chuyện vui vẻ?” Fujika tinh thần không được tốt dính chặt trên người chồng, “Là mẹ phải làm mẹ chồng hay phải làm bà nội đây?” Lời Fujika mang vui đùa, trong mắt lại hiện lên bi thương. Đối với nàng mà nói, chuyện vui vẻ chỉ có một, đó là chuyện mà ngày đêm nàng luôn khẩn cầu.
“Mẹ, chuyện đó thì có gì đáng vui vẻ đâu.” Anthony mềm giọng, cười nhẹ vài tiếng, sau đó hít một hơi, nhẹ giọng nói, “Cha, mẹ. . . Bảo bối của chúng ta. . . về nhà rồi.”
Ken và Fujika nhất thời ngây người, bảo bối của bọn họ. . . về nhà rồi? Đó là. . . ý gì. . .”Anthony? Con mau nói rõ ràng!” Fujika che miệng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng có hy vọng quá xa vời không. . .
“Cha, mẹ. . . Baby đã trở về. . . Đêm qua đã trở về.”
“Chúa ơi. . .” Tim Ken ngừng mất một nhịp, lập tức rống to vào điện thoại,
“Anthony, vậy Baby đâu, để Baby nói chuyện với chúng ta! Chúng ta muốn nghe giọng của nó!” Chúa ơi. . . Cuối cùng Người cũng trả lại bảo bối cho chúng con rồi sao?
“Anthony, cho mẹ nhìn Baby, mẹ không thể đợi đến lúc trở lại Luân Đôn được. . . Anthony, mẹ muốn lập tức thấy Baby.” Fujika tan vỡ rồi, nhẫn nại bao lâu như thế, sau khi nhận được cuộc điện này thì thất bại trong gang tấc, nàng thậm chí không có cả sức lực đứng lên. Nếu như không nhìn thấy con trai, nàng sẽ ngã xuống bất kì lúc nào.
“Mẹ, Baby đang ngủ, con lập tức gửi ảnh chụp của em ấy tới. Mẹ, chỉ mấy giờ nữa là mẹ có thể ôm Baby rồi.” Anthony cúp máy, rất nhanh lên lầu. Sau khi lo lắng chờ đợi hai phút, điện thoại di động của Ken vang lên, khi bọn họ thấy ảnh Anthony gửi đến thì thất thanh khóc rống. Trong ảnh, đứa con trai đã “trưởng thành”, tay chân quấn trên người Hall, ngủ say sưa. Mặc dù có chút thay đổi, nhưng bọn họ chỉ liếc mắt đã nhận ra, đó là bảo bối của họ.
“Anthony. . . Đừng đánh thức Baby, để Baby ngủ yên. Chúng ta. . . Chúng ta lập tức về nhà, con trông nó. . . Chờ chúng ta về nhà. . .” Fujika vừa khóc vừa căn dặn. Ken cũng không ổn chút nào, hắn gấp gáp cúp điện thoại, sau một trận hỗn loạn thì đưa vợ thẳng đến sân bay.
… . . .
Một giấc ngủ này Soran ngủ rất ngon .”Daddy mommy khi nào mới trở về? Em muốn đi đón họ.” Ôm chặt người phía trước, Soran hỏi, nghĩ đến cha mẹ, cậu lại vùi đầu vào sâu một ít.
“Baby. . .” Nghe một tiếng gọi, Soran bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn lại phía sau. Đại ca đang ngồi bên giường, còn có. . .”Daddy. . . Mommy. . .” Soran ngồi dậy bị cha mẹ ôm chặt lấy, “Daddy. . . Mommy. . . Con đã trở về. . . Xin lỗi. . . Vừa rồi con ngủ mất. . .”
“Baby. . . Mommy có một giấc mộng rất dài . . . Trong mộng. . . con biến mất không thấy nữa. . . Mommy chờ con mãi, chờ mãi. . . Mommy không tin con đã bị Thượng đế mang đi rồi. . . Baby, Baby, bảo bối của mommy, không được bỏ lại mommy, không được đi. . .” Fujika khóc không thành tiếng, tỉ mỉ sờ lên mặt con trai. Sau khi trở về, khi nàng tận mắt nhìn thấy con êm đẹp nằm trên giường, nàng thậm chí quên cả thở. Hình như chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh mộng, con trai chưa bao giờ biến mất. . . Sáu năm. . . Nàng đã cầu khẩn suốt sáu năm. . .
“Baby, mommy liên tục nói với mình là con chỉ đi thi đấu thôi, một ngày nào đó con sẽ trở về. . . Nếu không. . . Nếu không mommy thực sự sẽ điên mất, Baby. . . Không được làm thiên sứ, mommy không muốn con làm thiên sứ. . . Chỉ cần con làm con trai của mommy thôi. . . Baby. . .”
Soran nhịn xuống sự khổ sở ở yết hầu, không cho mình khóc thành tiếng, ôm chặt mẹ nghẹn ngào nói: “Mommy. . . Xin lỗi. . . Con đã làm mẹ thương tâm. . . Sau này. . . Không bao giờ … như thế nữa. . .Không bao giờ … nữa. . . Con là con trai của mẹ. . . Con không phải thiên sứ, con sẽ vĩnh viễn ở bên mẹ. . . tuyệt đối không đi nữa.” Soran rất hối hận, chưa từng hối hận như thế, vì sao cậu lại do dự lâu như vậy.
“Baby. . . Con sẽ không biến mất đúng không? Sẽ không. . . Sẽ không rời xa mommy nữa đúng không?” Con trai của nàng, con trai của nàng. . . Fujika ngửi mùi hương quen thuộc trên người con trai, ức chế không được khóc rống lên, nàng không thể lại mất con nữa.
“Sẽ không, sẽ không rời khỏi mommy nữa.” Soran cúi đầu khóc ra tiếng, cậu lo lắng nhất chính là mẹ mình. Cậu biến mất làm mẹ mất đi vẻ tươi sáng trong dĩ vãng, làm cha già nua rất nhiều.
“Backy bảo bối của daddy.” Kéo con trai từ trong lòng vợ ra một ít, Ken lau đi nước mắt trên mặt con, mà nước mắt của hắn cũng được cậu lau đi, “Daddy lúc nào cũng tin tưởng con sẽ trở về. . .” Đối lập với vợ, Ken có vẻ bình tĩnh rất nhiều, nhưng giọng nói áp lực làm Soran biết cha nhẫn rất khổ cực.
“Daddy không tin Thượng đế lại tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn làm chúng ta mất đi con.” Ken hôn lên trán con trai, sau đó vỗ lên cái mông cậu một chút, “Backy bảo bối của daddy. . . Tuy rằng con đã trưởng thành. . . Nhưng daddy vẫn muốn đánh con. . . Sao con có thể quên được. . . đường về nhà. . .”
“Daddy. . . Cha đánh con đi. . . Con vậy mà đã quên đường về nhà . . .” Được cha ôm trong ngực, nước mắt Soran không tiếng động chảy vào áo cha. Cậu vậy mà quên mất đường về nhà, vậy mà làm người nhà thống khổ lâu như thế.
“Baby, con còn đi nữa không?” Fujika sợ hãi hỏi.
“Sẽ không. . . Không bao giờ … đi nữa . . . Con muốn ở bên cạnh daddy mommy và các anh.” Về tới bên cạnh người thân, con người cô độc ở Soran tinh kia đã rời xa, người nhà giống như hoa Soran vậy, cậu vĩnh viễn không thể rời xa.
Ôm lấy vợ và con trai, vành mắt Ken đỏ lên nhìn những người mình yêu nhất, “Đêm nay, chúng ta hẳn là mở chai rượu vang để chúc mừng một chút?” Con hắn. . . đã trở về, bóng tối của nhà Douglas đã không còn, lúc này không nên khóc, hẳn là vui cười mới đúng.
“Thuận tiện thảo luận một chút xem nên nghiêm phạt bé hư này thế nào đây, nhìn xem sau này em ấy còn dám hồ đồ như thế không.” Hall nguy hiểm tới gần em trai, đặt cậu dưới thân. Anh luôn thích em trai cười, nhưng đôi mắt sưng đỏ này lại làm anh đau lòng.
“Anh. . . Cái mông của em giờ vẫn còn đau lắm, em đã bị nghiêm phạt rồi.” Soran sợ hãi muốn chui ra, kết quả là không thể động đậy được. Không thể nào, cậu đã lớn như thế, chẳng lẽ các anh còn định?
“Không. . . Không đủ. . . Anh nhất định phải nghiêm phạt em.” Hall vươn móng vuốt về phía em trai. Giờ khắc này, bọn họ sẽ vĩnh viễn quên đi bi thương, một lần nữa bắt đầu cuộc sống hạnh phúc.
“A. . . Mommy. . . Anh. . . Em sai rồi. . . Tha em. . . A a. . . Mommy cứu con. . . Đại ca cứu em. . . A. . .”
“Daddy cứu con. . . A a a. . . Ha ha ha ha. . . Từ bỏ. . . Anh. . . Mommy. . .”
Soran liều mạng giãy dụa, nhưng mất công vô ích, Anthony cũng gia nhập nghiêm phạt em trai. Giờ khắc này, Fujika vùi mình vào lòng chồng, cười nhìn một màn trước mắt, đã thật lâu thật lâu chưa được nghe âm thanh này. Lần này, nàng rơi lệ không hề bi thương.
“A. . . Đừng. . . Từ bỏ. . . Ha ha. . . Mommy. . . Mommy. . .” Sắp buồn đến chết, Soran vươn tay cầu cứu, Fujika vỗ vỗ hai người để bọn họ ngừng tay.
“Mommy. . .” Soran yếu ớt ôm lấy mẹ, sợ các anh trở lại.
“Baby. . . Con trưởng thành. . . Backy của mommy đã trưởng thành. . .” Fujika tràn ngập tiếc nuối nói, tiếp theo lại nói, “Mommy không muốn bỏ qua sự trưởng thành của con nữa. . . Mỗi ngày sau này, mommy cũng không muốn bỏ qua nữa.”
“Mommy. . . Con trưởng thành. . . Nhưng con không thay đổi, con vẫn là con của trước đây. . .” Soran đặt tay lên tim mình, “Ở đây. . . Vĩnh viễn không thể lớn lên, bởi vì con muốn làm Backy của mommy cả đời.”
“Còn có daddy. . . Backy bảo bối của daddy. . . Hoan nghênh con về nhà. . .” Ken mở hai tay, Soran ôm lấy cha, cậu đã trở về. . . Cậu đã về nhà rồi. . .