Chương 4: Trở về
Bên trong tòa nhà ba tầng đầy sách báo, Soran ngồi trên thang đọc sách, đây là một trong những việc cậu thích làm nhất, tuy rằng cậu đã xem hết sách ở đây từ lâu.
“Soran.” Soran cúi đầu nhìn, cất sách trở lại, sau đó trèo từ trên thang xuống, “Naran.”
“Soran, nói chuyện với chị được không?” Suy nghĩ vài ngày, Naran vẫn quyết định nói chuyện với Soran.
“Đương nhiên là được.” Kéo tay Naran, Soran cười với Goruz đang đứng ở cửa đối diện, đó là thị vệ trưởng của Naran, đồng thời cũng là vị hôn phu của nàng.
Ngồi ở bên cạnh bàn tròn rất lớn trong phòng sách, Naran nói: “Soran, em trở về đi, trở lại thế giới kia.”
Không ngờ đột nhiên Naran lại nói như thế, nụ cười của Soran dần dần biến mất, “Naran, sao tự nhiên lại nói thế?”
Naran ôn nhu vuốt mặt Soran, nói: “Bởi vì Soran muốn trở lại.” Soran đã không giống như trước, tuy rằng cậu vẫn là cậu của trước đây, thế nhưng, Soran đã có người mình để ý. Điều này làm cho nàng hơi buồn một chút nhưng cũng vui vẻ, cuối cùng Soran cũng đã giống một người bình thường rồi.
“Naran. . .” Tim Soran vì những lời này của Naran mà kịch liệt nhảy lên.
“Soran, với chị mà nói, em là người thân duy nhất, vì vậy chị muốn em hạnh phúc. Chị biết em rất nhớ họ, em trở lại thế giới kia đi. Chỉ cần em sống thì Soran tinh sẽ tồn tại, chị sẽ trị vì Soran tinh thật tốt.” Tuy rằng luyến tiếc, nhưng nàng lại càng mong muốn người thân duy nhất được vui vẻ.
“Naran. . .” Soran vẫn mỉm cười như trước, nhưng lại mang một tia do dự làm Naran đau lòng. “Em không biết thế giới kia có còn tồn tại hay không, có lẽ họ đã quên em rồi, dù sao. . . em cũng chỉ là một người không cẩn thận xông vào thế giới đó mà thôi.” Bởi vì cậu chuyển thế mới làm bức tranh phát hiện ra nguyên hồn của cậu, sau đó đến dẫn cậu trở về. Mà thế giới trong truyện tranh kia nói không chừng đã biến mất, cậu không có dũng khí đi tìm hiểu, chỉ có thể nhát gan trốn tránh.
“Soran, đi xem đi, chị tin rằng sẽ không ai quên em hết.” Soran lại có biểu cảm như vậy, làm Naran càng quyết định khuyên cậu trở lại.
Suy nghĩ một chút, nụ cười của Soran trở nên thật tươi đẹp, “Naran, em cũng không muốn rời xa chị, chị là người thân duy nhất của em ở đây.” Tuy rằng cậu chưa từng nói ra, nhưng trong lòng cậu Naran chính là chị gái cậu.
Nghe Soran nói, Naran cực kì cảm động, khẽ hôn một cái lên trán Soran, nói: “Soran, nếu nhớ chị thì có thể trở lại thăm chị, đương nhiên, trước khi đi em cũng nên chủ trì hôn lễ cho chị đã.” Nàng mong muốn Soran có mặt trong hôn lễ của mình.
Trong mắt Soran xẹt qua một tia trêu đùa, cậu kéo Naran đứng lên đi ra phía ngoài, khi đi ngang qua Goruz thì nói một câu: “Naran, đột nhiên em không muốn gả chị cho Goruz nữa.” Sau đó không đợi Goruz hoàn hồn, Soran kéo Naran bỏ chạy, “Goruz, nếu như anh không thể cướp được Naran từ trong tay tôi thì tôi sẽ không gả chị gái duy nhất của tôi cho anh đâu.”
“Điện hạ!” Goruz vừa nghe thì nóng nảy, vội vã đuổi theo, thế nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Soran.
“Ha ha. . .” Nghe tiếng Goruz cầu xin tha thứ phía sau, Soran cười ha ha. Chẳng bao giờ thấy cậu như vậy, Naran kinh ngạc nhìn nụ cười làm nàng hoa mắt, nàng biết quyết định của mình là đúng.
Dừng lại, Soran hôn lên mặt Naran, “Naran, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã tìm em trở về, cảm ơn chị. . .” lại cho em trở lại.
Naran ôm lấy Soran, “Soran, em là em trai quan trọng nhất của chị.”
Soran gọi một tiếng: “Chị.” Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cậu gọi Naran là chị.
… . . . .
“Soran, chuẩn bị tốt rồi chứ?” Trong ma pháp trận, Naran hỏi.
Kiểm tra ba lô của mình một chút, Soran gật đầu, “Được rồi.”
“Như vậy bắt đầu đi.” Naran bắt đầu niệm chú, sau đó một luồng sáng xuất hiện dưới chân Soran, mà Soran thì đang niệm cái gì đó, luồng sáng kia càng ngày càng mạnh, đến tận khi che khuất Soran hoàn toàn. Tiếp theo, ánh sáng dần dần tối sầm lại, mà Soran ở chính giữa thì đã biến mất.
“Soran, phải hạnh phúc nhé.” Nắm tay Goruz vẫn đứng bên người nàng, Naran khẽ nói với người đã biến mất không thấy.
… . . .
… … . . .
Cảm giác thân thể rơi xuống cái gì đó mềm mại, Soran mở mắt, tối đen một mảnh. Ngồi xuống, Soran sờ sờ xung quanh, phát hiện mình rơi xuống một cái giường. Đợi mắt quen dần với bóng tối, Soran mở đèn đầu giường, thoáng chốc, cậu ngây người, không ngờ lại là căn phòng của cậu trước đây, cũng là nơi cậu đã biến mất. Nhìn quanh một vòng, phát hiện trên tường, trên bàn, trên tủ đều là ảnh chụp của mình, Soran nở nụ cười, mang đầy cảm kích, cậu đã trở về, cậu không bị lãng quên.
Lặng lẽ mở cửa phòng, đi tới phòng của nhị ca ở bên cạnh, Soran chuẩn bị tâm lý rất lâu rồi mới cẩn thận mở cửa đi vào, kết quả trên giường lại không có ai. Soran có chút thất vọng, tiếp theo, cậu lại đi vào phòng đại ca, trong phòng cũng không có ai, Soran vừa buồn bực vừa thở phào nhẹ nhõm, sự khẩn trương vì sắp được gặp người thân cũng hòa tan một ít. Lên lầu đi vào phòng cha mẹ, Soran mở đèn tường trong hành lang, đèn treo. . . Thoáng chốc, trên tường, vô số ảnh chụp của cậu đập vào mắt cậu, Soran thong thả đi từng bước một lên lầu, khóe miệng cong lên, mắt đã ươn ướt.
“Daddy, mommy. . . các anh, con đã trở về. . . con đã trưởng thành rồi. . .” Không do dự mở rộng cửa phòng cha mẹ, trong phòng vẫn không có ai, Soran đi vào. Trong phòng, đầu giường và trên tường cũng đều là ảnh của cậu, có lớn có nhỏ, còn có một tấm ảnh lớn treo nghiêm chỉnh trên tường ── bức ảnh gia đình.
“Mọi người. . . đi nghỉ phép rồi à? Sao có thể bỏ lại con chứ?” Mặt dán lên ảnh gia đình, Soran nói nhỏ, nét cười ở khóe môi run lên, Soran nhắm mắt lại hít sâu, khống chế tâm tình kích động, còn có. . . chút bất mãn nho nhỏ. Cậu đã trở về, thế nhưng người thân lại không ở nhà. Phòng cha mẹ rất ngăn nắp sạch sẽ, quần áo của hai người treo trên giá áo, ở tủ đầu giường có một quyển sách đã xem được một nửa. Soran cầm lấy, không ngờ lại là nhật ký cậu để lại, cha mẹ đóng nhật ký thành sách rồi. . . Ngồi lên giường cha mẹ, Soran nhìn nhật ký của mình, vừa nhìn vừa cười, rất nhiều thứ viết trong đó lúc này nhìn lại có vẻ cực kì ấu trĩ, nhưng mỗi trang đều có một chút chữ viết đã không thể nhìn rõ nữa, giống như bị nước mắt nhuộm đẫm. Soran buông nhật ký, gục xuống giường cha mẹ, vùi mình vào đó, hít vào thật sâu mùi hương mà mẹ lưu lại.
Thân thể Soran run rẩy, cậu cứ như vậy yên lặng nằm trên giường, chỉ là bàn tay nắm lấy chăn từ từ cố sức. Rốt cuộc mọi người đã đi đâu vậy? Tưởng niệm đã sắp chôn vùi cậu rồi.