Dịch: Haru
Vì lý do thân phận, cô ta muốn Việt Thành Công nghiêng về phía mình và mẹ nhiều hơn, cô đã sớm học được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biết dùng ưu điểm của mình để lấy lòng đối phương.
Việt Thành Công vừa lên tiếng cô và mẹ lập tức hiểu ý của ông, hiện tại khi ông nói những lời này cô cũng không hiểu rõ lắm.
Bạch Kiều Kiều nở nụ cười không được tự nhiên trả lời: “Đúng ạ, em gái thật sự rất giỏi, nhưng con nghĩ chuyện này nhất định là do ba biết cách dạy dỗ ạ.”
Việt Thành Công được tâng bốc tâm tình tốt hơn rất nhiều: “Thấy hai chị em hòa thuận với nhau là ba yên tâm rồi.”
Ngô Quân ngồi bên cạnh giật giật khóe môi, hừ lạnh một tiếng: “Tôi ăn xong rồi, công ty còn có việc, hai người ăn tiếp đi.” Không đợi hai người nói thêm lời nào, bà xoay người rời đi.
Lúc đầu bà có chút kỳ vọng đối với Bạch Kiều Kiều, cho dù được tiểu tam nuôi lớn, thì trong xương cốt vẫn chảy dòng máu kiêu ngạo của bà, nhưng hiện tại… Không thể nói rõ cảm giác đó là gì, thất vọng cũng không tính là thất vọng, có lẽ là “quả nhiên là vậy”, còn không bằng Việt Nẫm không thân thiết với bà ngay từ nhỏ nữa, nhìn con bé thuận mắt hơn nhiều.
Thôi quên đi, mặc kệ hai người bọn họ muốn làm gì, Bạch Kiều Kiều tốt xấu gì cũng là do bà mang nặng đẻ đau sinh ra, chỉ cần để con bé không đói chết là được.
Bạch Kiều Kiều nhìn bóng lưng Ngô Quân rời đi, trong lòng oán hận nhiều hơn thất vọng, mấy ngày nay cô đều cố gắng lấy lòng mẹ ruột, nhưng mẹ cứ thường xuyên nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp... Hôm nay cô lại nhìn thấy loại ánh mắt này trên người Việt Nẫm, loại ánh mắt dường như hoàn toàn nhìn thấu cô.
“Mẹ thích em gái hơn thì phải.”
Nhìn thấy Bạch Kiều Kiều buồn bã, Việt Thành Công an ủi cô ta: “Con đừng suy nghĩ nhiều, con mới là con ruột của mẹ con, bà ấy chỉ bận nhiều việc thôi, chưa có thời gian tiếp xúc nhiều với con, con chịu khó hiếu thuận với mẹ con, bà ấy sẽ không bạc đãi con đâu.”
Bạch Kiều Kiều gật đầu.
“Nói đi cũng phải nói lại, con là chị, một cô gái như Việt Nẫm ở bên ngoài như vậy, ít nhiều cũng hơi bất tiện, ngày mai con gặp nó thì bảo nó về nhà đi!” Việt Thành Công cho rằng mình đã đưa bậc thang cho Việt Nẫm cũng xem như mình khoan hồng độ lượng, ông ta tiếp tục kế hoạch của mình: “Ba nhớ lúc trước có hai người vượt qua kỳ thi? Đại thiếu gia của Chu gia và Đại tiểu thư của Mạc gia đúng không? Cha mẹ của hai người này đều là có công ty lớn, trong năm nay tự mình dẫn dắt công ty đứng top mười trong nghành… trình độ của Việt Nẫm chắc không thua kém con của họ.”
Bạch Kiều Kiều cười càng thêm miễn cưỡng: “Đúng ạ, dù sao cũng là người chảy dòng máu của ba trong người, gene của ba khẳng định vô cùng tốt.”
“Nói cũng đúng.” Việt Thành Công hài lòng nói: “Con nếu gặp con bé thì nói nó chọn chuyên ngành đi, như vậy sau này Việt gia càng có nhiều mối quan hệ sâu rộng hơn.”
“Nhưng mà…” Bạch Kiều Kiều nhớ lại những gì Việt Nẫm đã nói lúc trưa, cô không thể nói lại nguyên văn cho Việt Thành Công nghe được, bởi vì đây không phải là những gì mà ông muốn nghe.
Cô uyển chuyển nhắc nhở: “Có thể em gái con cần một thời gian để thích ứng.”
“Đã mười ngày rồi, cần thời gian thích ứng cái gì! Hừ! Ba thấy nó cánh cứng cáp rồi, nói gì cũng không nghe! Hôm nay con bảo nó trở về đi!”
“Con sẽ cố gắng.”
Bạch Kiều Kiều ứng phó với Việt Thành Công xong, thì quay trở lại căn phòng ngủ màu hồng của mình, nụ cười ngọt ngào trên mặt biến mất, cô khóa cửa lại rồi bắt đầu đập phá đồ đạc.
Mở miệng ra toàn kêu tên Việt Nẫm.
Việt Nẫm không biết phía địch thủ đang ngấm ngầm âm mưu gì, lúc này cô đang rối rắm không biết chọn chuyên ngành gì.
Là một trường đặc quyền, kết quả sơ tuyển của trường này có thể áp dụng cho bất kỳ trường đại học hàng đầu nào trong cả nước, Việt Nẫm lúng túng cầm danh sách trường trong tay.
“Em đang bối rối không biết nên chọn trường nào à? Hai đàn chị đầu tiên của em vượt qua kỳ thi đều chọn trường đại học kinh tế tài chính này, hay là em cũng thử xem sao?” Giáo viên chuyên môn do trường sắp xếp đưa ra lời khuyên cho Việt Nẫm, “Công ty của họ hiện giờ là một thương hiệu nổi tiếng trong ngành đấy.”
“Thích hợp với bọn họ nhưng không nhất định thích hợp với em ạ.”
Điều kiện qua ải của “Hoa hồng đỏ” là lấy Ngô Quân làm người tham chiếu, bà ấy đại biểu cho người phụ nữ của sự nghiệp trong thời đại mới, nói cách khác Việt Nẫm cần phải đạt được kiến thức cực cao trong lĩnh vực nào đó, chỉ có như vậy cô mới được qua ải.
Loại yêu cầu này đối với Việt Nẫm cũng không quá khó khăn, nếu bị thúc ép quá cô có thể quay lại làm nghề cũ.
Sau khi xem danh sách các trường, ánh mắt của Việt Nẫm cuối cùng dừng lại ở cái tên thứ sáu – Trường đại học Y thành phố A.
Cô đánh dấu tên trường và trả lại cho giáo viên.
“Em muốn học y à?! Nhưng học y cần tám năm! Học vừa mệt vừa vất vả…”
“Em muốn chọn học pháp y, chỉ cần học năm năm thôi.” Kiến thức của cô tuy đủ nhưng cơ hội thực hành không nhiều, thế giới này cũng không nguy hiểm lắm, cô không vội tiến vào cửa ải tiếp theo, cớ sao không tận dụng triệt để chứ?
Reid nói cô ít kinh nghiệm thực hành, cô có thể dành thời gian này để bù đắp từng chút một.
“Pháp y?! Một cô gái như em muốn học pháp y ư?!” Giáo viên chuyên môn há hốc mồm: “Em muốn hàng ngày tiếp với xác chết sao?”
“Không thể hay sao ạ?” Việt Nẫm mỉm cười: “Có đôi khi người sống còn đáng sợ hơn so với người chết, không phải sao?”
Giáo viên chuyên môn: “……”
Sau khi danh sách được nộp lên, nhà trường nhanh chóng sắp xếp cho Việt Nẫm, trường đại học ở thành phố A cũng trả lời đơn, yêu cầu Việt Nẫm tháng sau tới trường báo danh cùng với các tân sinh viên năm nhất của trường, trường đại học A cách nơi này khoảng mười lăm giờ lái xe, nếu đi tàu cao tốc sẽ nhanh hơn.
Việt Nẫm ở đây cũng không có gì để lưu luyến, vì vậy cô đặt chuyến tàu cao tốc đến thành phố A ngay trong ngày, cô có thể đi dạo quanh trường trước để làm quen với môi trường luôn.
Ngày hôm sau Bạch Kiều Kiều dậy sớm đến trường, cô tìm Việt Nẫm trong trường cả ngày nhưng không thấy, cô đến hỏi Trần Như thì mới biết Việt Nẫm đã rời đi!
“Em ấy, sao em ấy rời đi vậy cô!”
Chẳng lẽ cô ta không muốn trở lại Việt gia hay sao? Những lời cô ta nói hôm trước cô hoàn toàn không để ý, chỉ cho rằng cô ta cố tình giả vờ thanh cao mà thôi?
Bạch Kiều Kiều suy nghĩ một lúc lâu nhưng không thể hiểu tại sao Việt Nẫm lại rời đi, Trần Như nhìn sắc mặt cô ta liền biết cô ta đang nghĩ gì, từng câu từng chữ như dao đâm vào ngực cô ta.
“Việt Nẫm đã vượt qua kỳ thi, nên nhà trường sẽ hỗ trợ toàn bộ học phí và sinh hoạt phí hàng tháng cho trò ấy, đương nhiên nếu trò ấy có thể thi đậu kỳ thi đại học, và có những đóng góp trong lĩnh vực của mình trong tương lai, nhà trường sẽ tiếp tục hỗ trợ cho trò ấy, đầu tư cho trò ấy trăm lợi mà không có hại.”
“Nhưng mà, xuất thân của em ấy… công khai như vậy không tốt cho danh tiếng của trường lắm!”