Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án

Chương 42: Hoa hồng đỏ và ánh trăng sáng (4)

Dịch: Haru

Sau khi gõ xong chữ cái cuối cùng, Việt Nẫm vỗ vỗ vai cô gái: "Được rồi, sau này dùng đầu óc mà làm việc, trên đời không có cái bánh nào là miễn phí.

" Xóa hết rồi hả? "

" Xóa hết rồi. "

" Hắn không còn uy hϊếp được tôi nữa rồi. "Cô gái vui mừng đến mức vỡ giọng:" Tôi, tôi không cần phải sợ hắn nữa đúng không? "

" Ừ. "

Cô gái ngồi trên ghế một lúc lâu mới lấy lại giọng:" Cảm ơn! Cảm ơn cô rất nhiều! "Cô ấy ôm chầm lấy Việt Nẫm, cả người nhịn không được run rẩy, không ngừng lặp lại lời cảm ơn:" Cảm ơn! Nếu không có cô tôi không biết phải làm sao! Sau này tôi không dám nữa! Thật đó! "

" Chỉ cần cô nhớ bài học này là được, tôi cứu cô lần này không có nghĩa là lần sau có thể cứu được cô nữa. "Đợi cô gái bình tĩnh lại, Việt Nẫm nhìn chấm đỏ trên máy tính, khẽ nghiêng đầu nói:" Hiện tại thứ uy hϊếp cô không còn nữa, cô có muốn báo cảnh sát không? "

* * *

Càng tiếp xúc với nhiều người cô càng cảm thấy sinh vật" con người "thực sự rất phức tạp.

Cô gái đã phải trả giá cho thói ham hư vinh và ưa sĩ diện của mình, đồng thời cũng vì thói ham hư vinh và ưa sĩ diện đó mà cô ấy định nhảy lầu từ bỏ cuộc sống của mình, sau đó khi biết mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, không bị dồn vào đường cùng nữa, cô ấy cũng vì những thứ viển vong mà từ bỏ cơ hội bảo vệ quyền lợi và lợi ích của mình.

- - Hôm nay các bạn trong lớp đều dùng điện thoại quả chuối, máy tính màu cam, chỉ có tôi là dùng máy nội địa..

- - Tôi chỉ vay có vài nghìn tệ, chờ tôi dư dả tôi sẽ bù vào.

- - Một tấm ảnh mà thôi, không cần giấy ghi nợ và các thủ tục rườm rà khác, chỉ cần tôi trả đúng hạn sẽ không ai biết!

* * *

- - Nhìn xem, không có chuyện gì! Không cần báo cảnh sát! Chuyện này đã kết thúc rồi, chỉ cần tôi không nói làm gì có ai biết.

Tham lam là môi trường thích hợp sinh ra sự phù phiếm, theo thời gian nó được nuôi dưỡng lớn dần trong tim của" con người ", phát triển đến mức không thể kiểm soát, và không còn cách nào khống chế được nữa.

Cô gái lấy tay bịt mắt, che kín trái tim, tự cho là mình đã che đậy bóng tối và" vết sẹo ".

" Không cần báo cảnh sát! "Cô gái đè tay Việt Nẫm lại, nghe Việt Nẫm nói thế lòng biết ơn dần thay thế bằng sự sợ hãi, trong mắt lóe lên tia sáng khác:" Dù sao tôi cũng chỉ đưa thêm chút tiền thôi! Không cần báo cảnh sát! Nếu làm quá lỡ hắn lộ hết mọi chuyện ra ngoài, tôi còn mặt mũi nhìn ai nữa! "

Cô gái cắn răng tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống:" Số tiền 500 tệ, tôi còn nợ cô 200 tệ, chiếc đồng hồ này là nhãn hiệu nổi tiếng tôi mới mua tháng trước, giá hơn hai nghìn, phần dư kia tôi tặng cô luôn, chuyện này dừng lại ở đây đi! Cô không cần giúp tôi nữa! "

" Cô là đương sự, có chứng cứ đầy đủ, nếu cô báo cảnh sát thì hồ sơ lập án hẳn là sẽ nhanh thôi, bọn chúng bị nghi có dính líu đến cho vay bất hợp pháp, làm nhiễu loạn thị trường kinh tế, xâm phạm người khác, ép người khác bán da^ʍ v. V.. Những tội danh này có thể kết án mười năm. "Việt Nẫm rút tay ra, nghịch chiếc đồng hồ nạm kim cương:" Nếu hắn vẫn dùng mấy thứ này dụ dỗ người khác thì sao? "

" Họ có liên quan gì đến tôi! Tôi không muốn mọi người biết tôi chụp loại ảnh này! Hôm nay mắn gặp cô, nếu không tôi không biết mình phải làm gì! "Cô gái giật giật khóe môi, kiên quyết gạt bỏ đề tài này:" Chuyện này dừng lại ở đây có được hay không! Tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của quỷ.. Tôi mời cô ăn tối nha! "

" Không cần, tiền trao cháo múc, cô đi đi. "Việt Nẫm quay trở lại máy tính của mình, mười ngón tay như nhảy nhót trên bàn phím:" Về đi học đi, chuyện này tôi coi như chưa từng xảy ra, tôi không nói ai biết đâu. "

Cô gái cắn môi:" Cô muốn làm gì? Cô định bán tôi à? "

" Cô nghĩ nhiều rồi, không liên quan đến cô, tôi đến đây là vì công việc thôi. "

Sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Việt Nẫm, cô gái không khỏi có chút tò mò:" Cô.. cô là hacker? "

" Là honker. "[1]

"? "Ý cô là sao?

Dù cô gái có nhìn vào máy tính của Việt Nẫm thì cũng không hiểu cô đang làm gì, trên màn hình chỉ toàn chữ và số, cô gái khen Việt Nẫm:" Cô siêu thật đó", và chiếm được nụ cười hời hợt của Việt Nẫm.

Cô gái ở bên cạnh Việt Nẫm một lúc, chắc chắc cô không tiếp tục điều tra chuyện này nữa mới rời đi.

Ngay từ đầu, họ đã không hỏi tên nhau, cho đến cuối cùng họ cũng không trao đổi thông tin liên lạc.

Chuyện này sẽ mãi chôn chặt nơi góc tối nhất trong lòng.

Bước qua bóng tối, cô gái trẻ sẽ dễ dàng trở lại với cuộc sống trong trường của mình.

Ngay sau khi cô gái vừa rời đi, Việt Nẫm liền đăng ký tài khoản, thêm gã đàn ông cho vay vào.

[Có ở đó không? ]

Đối phương trả lời ngay lập tức, hầu như không chút gián đoạn nào.

[Hôn hôn, anh đây! Có chuyện gì không? ]

Việt Nẫm gõ từng chữ một: [Em nghe bạn bè nói chỗ anh có thể vay tiền không cần hoàn lại, đúng không? ]

* * *

Chú thích:

[1] Honker Union hay còn gọi là khách đỏ là một nhóm hacker có lịch sử hoạt động lâu đời của Trung Quốc. Được thành lập sau sự kiện Hoa Kỳ ném bom Đại sứ quán Trung Quốc tại Nam Tư, nhóm được biết đến với việc tấn công vào các trang web, cơ sở dữ liệu của chính phủ Hoa Kỳ. Honker Union còn gây chiến với Nhật Bản sau khi Nhật Bản thông báo kế hoạch mua đảo Senkaku (đảo Điếu Ngư trong tiếng Trung). Trong hai tuần tiếp theo, họ đã tấn công một loạt các ngân hàng, trường đại học, trường học và các tổ chức do nhà nước bảo trợ của Nhật Bản.

* * *

Tác giả có đôi lời muốn nói: Việt Nẫm: Từ kịch bản phim truyền hình máu chó đến kênh pháp luật [lạnh lùng jpg] .

Dựa theo kịch bản máu chó quen thuộc, chương này chắc hẳn là đón con gái của họ trở về, sau đó một đám người đợi Việt Nẫm trở về xin lỗi bọn họ.. Kết quả là Việt ca của chúng ta ở bên này giải cứu thế giới.. Chương tiếp theo Việt ca chuẩn bị đi học nha!

Ngày mai tôi sẽ sửa lỗi chính tả từng trang, các bạn đừng bỏ đi nhé.

Thế giới này không chỉ có gia đình hào môn tráo đổi con, có rất nhiều chuyện muốn viết.. Tôi cảm thấy mỗi bài viết của mình tôi đều dùng nhiều cách khác nhau để nhắc nhở bọn trẻ khi đi học phải cẩn thận, không nên tin những thứ này, với lại cả chuyện mấy anh chị lớp trên mượn chứng minh thư nữa.. Xã hội này vốn không sạch sẽ cho lắm.

Về việc Việt ca hack này nọ, thực ra tôi cũng không còn cách nào, nói thật mỗi một chương hay mỗi thế giới tôi viết ra đều chuẩn bị tinh thần bị các bạn mắng, kết quả không bị mắng lần nào cả! Các bạn thật dễ thương! Tôi yêu tất cả các bạn!

Lúc đầu bạn bè cười nhạo tôi: Truyện của mày chắc chắn sẽ flop, truyện hot bây giờ đều là kiểu sủng văn, ngọt ngào, mày lại viết cái gì mà hung thủ, cái gì mà nữ chủ, rồi mấy tình tiết bi thảm gì đó, chẳng ai thích xem mấy chủ đề vừa lạc hậu vừa chán phèo thế đâu.

Tôi: _3∠_ flop thì chịu thôi, trước giờ không phải chưa từng bị flop, tôi chỉ muốn biết một người có năng lực sẽ làm gì khi gặp tình huống khó khăn? Nhân tiện, chúng ta hãy thảo luận về công bằng và công lý, cái gì đúng cái gì sai, phân biệt theo tình hình hay thực chất, liệu chân tướng có được pháp luật giải quyết không, hay phải dựa vào cách khác.. Dù sao thì cứ viết những gì tôi muốn viết thôi, hơn nữa yêu cầu của tôi không cao, miễn hợp logic là được.

Lời của dịch giả: Lời của tác giả cũng là lời của người dịch, tuy truyện dịch ra bị flop quá trời, bạn bè cũng bảo truyện này không được ưa chuộng, không dịch điền văn hay sủng văn gì đi, nhưng mị giống tác giả mình thích thì mình dịch thôi, flop thì đành chịu, mị sẽ theo truyện này đến cùng, nên bạn nào có xem qua truyện mị dịch thấy hay thì theo dõi ủng hộ nhé. Cảm ơn các bạn rất nhiều