Dịch: Haru
Khoang thuyền bắt đầu lắc lư có quy luật, bờ biển bên ngoài cửa sổ ngày càng nhỏ, lúc này mọi người mới phản ứng lại, thuyền khởi hành à?
Khoan đã! Lúc Tề Tuần dẫn bọn họ đến đây, thấy ấy không nói thuyền này sẽ chạy, họ chỉ nghĩ rằng đến đây để dự tiệc trên du thuyền!
Triệu Tuyết Lê giãy thoát khỏi vòng ôm của Mạc Tranh, nhìn sóng biển nhấp nhô, tim đập dữ dội, cô ta hoảng sợ hét lên: "Thuyền này sao chạy rồi? Mạc ca.. em sợ."
Mạc Tranh đè người xuống dưới thân, hôn cô ta trấn an hồi lâu mới lên tiếng: "Chạy thì chạy có sao đâu, anh chưa từng thử ở trên biển."
"Ai nha~anh đừng nhây nữa! Anh cũng biết đấy từ khi khi xảy ra chuyện đó, em luôn cảm thấy lo sợ."
"Là em đẩy cô ta xuống mà!" Nói tới chuyện này Mạc Tranh hơi tức giận và khó chịu, lúc trước hắn thấy Dư Mặc ngoan ngoãn nghe lời, hợp khẩu vị của hắn nên hắm mới xuống tay, ai ngờ bị Triệu Tuyết Lê phát hiện.
Sáng hôm đó cả ba người đã cãi vã nhau, trong lúc hỗn loạn không biết ai đã đẩy Dư Mặc xuống, tòa nhà cao như vậy nhất định là không cứu được, hai người liền nghĩa cách tạo ra bức di thư, thật khéo là bức di này đã vạch trần hai người họ, ầm ĩ cả lên, cuối cùng cha của hai nhà đứng ra giải quyết ổn thỏa.
"Em sợ cái gì? Chẳng phải cha anh và cha em đã giải quyết sạch sẽ rồi hay sao?" Mạc Tranh bất mãn nói: "Em muốn hại chết chúng ta à? Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa!"
Triệu Tuyết Lê đáp lại: "Em biết rồi!"
"Vậy mới ngoan." Mạc Tranh mỉm cười hài lòng.
Nói cho cùng, người phụ nữ này bởi vì yêu mình nên mới làm ra những chuyện này, mối quan hệ của hắn rất loạn, khó tránh khỏi khiến cô ấy làm chuyện ngu ngốc, trong lòng hắn càng thêm thương xót: "Nếu em lo lắng, chúng ta hãy ra ngoài hỏi nhân viên công tác và Tề Tuần."
"Được."
Mạc Tranh và Triệu Tuyết Lê ra muộn hơn, mọi người trong lớp đã đứng sẵn trên boong thuyền, nhìn thấy hai người họ, không khỏi hỏi: "Hai người có nhìn thấy thầy Tề và nhân viên công tác không?"
"Xì, cậu nhìn quần áo và tóc của họ đi, lộn xộn thế kia làm sao có thời gian nhìn thấy ai nữa!" Người lên tiếng là Triệu Vãn Tình, cô ta trước giờ bất cứ chuyện gì luôn thích đối nghịch với Triệu Tuyết Lê.
"Triệu Vãn Tình, mày có bệnh à? Hôm nay tao không đυ.ng chạm gì mày nha!" Cùng là chị em, cô không thích Triệu Vãn Tình, suốt ngày chỉ biết đối chọi với cô, chẳng trách cha luôn thích mình ngoan ngoãn nghe lời.
"Mày xuất hiện trước mặt tao là đυ.ng chạm đến tao rồi!"
* * *
Thấy hai cô gái sắp cãi nhau, các bạn nam mỗi người kéo một người, tách hai người ra.
"Vãn Tình, đừng ầm ĩ nữa." Điêu Tích nhéo nhéo tay bạn gái, "Vấn đề mọi người nên giải quyết bây giờ là con thuyền này." Nghe thế mọi người đều yên tĩnh lại, Điêu Tích hạ thấp giọng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Theo thông báo thì mọi người có thể ở đây chơi ba ngày ba đêm, nhưng không nói là thuyền sẽ khởi hành!" Chưa kể là họ thậm chí không nhìn thấy một bóng ma nào trên đây.
"Nếu không mọi người chia nhau ra đi tìm thầy và nhân viên công tác, chờ.."
"Mọi người tìm tôi làm gì? Đói bụng à?" Mạnh Niên đứng ở cửa nhìn đám người này, nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi: "Vào đi, trên boong thuyền gió lớn, vừa đúng lúc, nhà hàng đã chuẩn bị đồ ăn rồi, tôi đến gọi mọi người dùng bữa tối."
"Khoan đã, anh có thể giải thích cho tôi biết tại sao chiếc thuyền đột nhiên lái đi không?"
"Đúng đó, chẳng lẽ ngày mai chúng tôi thi ở đây? Có thể bị say sóng thì sao! Với lại thầy Tề đâu rồi.."
"Chiếc thuyền này lái đi đâu? Khi nào thì cho chúng tôi xuống?"
Sau khi mọi người mồm năm miệng mười hỏi xong, Mạnh Niên mỉm cười bất đắc dĩ: "Mọi người hỏi nhiều quá tôi phải trả lời câu nào trước đây? Từng người một nào!"
"Du thuyền chỉ chạy loanh quanh hai vòng thôi, ngày mai chúng ta sẽ trở về."
"Thầy Tề đang khoang vùng phạm vi trọng tâm đề thi cho các em, buổi tối thấy ấy sẽ đến gặp các em."
"Về vấn đề đồ ăn thức uống, trong khoang thuyền có đầy đủ cả, các em hoàn toàn không cần lo lắng."
Mạnh Niên trả lời từng câu hỏi rất chặt chẽ và trật tự, anh làm động tác mời với những người xung quanh: "Bây giờ các em hãy đến nhà hàng ăn tối trước đi."
Phong Uyên là người đầu tiên tỉnh lại từ trong bóng tối, kí ức cuối cùng của cậu ta là nhóm người bọn họ đang ăn trong nhà hàng, mới ăn được hai miếng toàn bộ đều bất tỉnh, cậu ta có thể tỉnh lại nhanh như vậy một phần là do cậu ta luôn cảnh giác không đυ.ng nhiều đến đồ ăn của nhà hàng, phần khác là vì cậu ta là người chơi, không cần ăn nhiều, miễn giữ được thể lực ở mức bình thường là được.
Khi cậu ta nhìn xung quanh mới phát hiện ra mình không còn ở trong nhà hàng nữa, mình đang ở trong một căn phòng tối! Khoang thuyền dao động theo sóng nước không ổn định lắm, chứng tỏ họ vẫn đang ở trên thuyền!
Tay chân khẽ nhúc nhích, giống như đυ.ng phải thứ gì đó, cậu ta mò mẫm trong bóng tối liền phát hiện cổ chân mình hình như bị xích sắt trói chặt.. Bị giam cầm trong phòng tối của mật thất, chơi SM à?
Mẹ kiếp! Không phải là phán xét trên du thuyền sao? Thế này không phải là phán xét! Đây là tra tấn trên du thuyền!
Đang suy nghĩ như vậy, đèn phía trên căn phòng đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói mắt giúp cậu ta có thể quan sát rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, sàn nhà chật kín người, tất cả đều là bạn học vừa cùng nhau dùng bữa trong nhà hàng! Chân của mỗi người đều bị xích giống như cậu ta.
Phong Uyên nghĩ rằng mình không nằm trong phạm vi được mời nên được coi là an toàn nhất, kế tiếp duy trì thế trung lập, hoàn thành hai nhiệm vụ là có thể rời khỏi thế giới này, trái tim đang treo lơ lửng của cậu ta lặng lẽ thả lỏng.
Dù sao cũng không liên quan gì đến cậu ta, chỉ cần xem kịch tìm ra manh mối là được rồi!
Trong lúc này, có người tỉnh lại, nhìn thấy chân và cổ của mình bị xích sắt trói lại, liền hét lên chói tai------------
"Ááaaaa! Đây là cái quái gì vậy?"
Những người hôn mê khác cũng lần lượt tỉnh lại: "Khốn kiếp! Bắt cóc? Mẹ kiếp! Thứ này không cởi được!"
"Ủa nói thi mà? Đùa gì kỳ vậy! Mẹ kiếp! Thằng ma nào làm! Tao chỉnh chết nó, không biết tao là ai hả?"
"Dám chơi lão tử! Có tin hay không chờ Lão Tử đi ra ngoài, sẽ khiến mày không thấy được mặt trời ngày mai luôn không!
Thời gian viết trong thư mời là ba ngày ba đêm, theo thiết lập của trò chơi thì cậu ta chỉ có ba ngày, dựa theo sắp xếp này của bọn họ thì đoán chừng thì người giam giữ không muốn thả bọn họ ra ngoài, thể lực của Phong Uyên không nhiều, dựa vào tường nghe bọn họ kêu gào chửi mắng, quan sát cảm xúc của mọi người.
Đầu kia của chín khóa sắt được khảm trên trần nhà, trước mặt mỗi người có một cái hộp, chỉ có mình là không có, có người nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Phong Uyên nhìn bọn họ cãi nhau như vậy, thầm nghĩ dù có cãi nhau ầm ĩ cũng không nghĩ ra được cách gì, có cho cậu ta ba ngày ba đêm cũng chưa chắc tìm ra quỷ, cậu ta vỗ vỗ vỗ sàn nhà thu hút sự chú ý của mọi người.
" Yên lặng đi! Các cậu ồn ào như vậy thì có ích gì? Nhìn mọi người ở đây đi? Người nào vắng mặt chắc chắc là người đã nhốt chúng ta trong phòng!"
--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/1676807562/