Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án

Chương 25: Ai Ꮆiết ai (11)

Dịch: Haru

Cậu cảnh sát nhỏ cũng thấy lạ, rõ ràng vụ án của Lưu Trì thuộc phòng chống ma túy, vụ án đã được khép lại, nhưng vì sao hôm nay Hứa đội lại đến điều tra một cô bé?

Cậu cảnh sát nhỏ nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được, cuối cùng nhìn Hứa Thành bằng ánh mắt nghi ngờ.

Lúc trước Hứa đội có tiếp xúc với Việt Nẫm, không phải anh ấy thích người ta rồi chứ! Vì vậy mới tìm lý do đến đây!

"Đi thôi, đứng ngốc đó làm gì?"

Tự dưng đào ra được bí mật khó tin của Hứa đội, tâm tình của cậu cảnh sát nhỏ vô cùng phức tạp, nghe thấy tiếng gọi của Hứa đội, cậu ta vội vàng lên tiếng: "Ờ ờ, đến liền!"

* * *

Tề Tuần luôn cảm thấy trong nhà gần đây rất kỳ quái, giống như có người theo dõi hắn vậy, hắn đã kiểm tra hết ngóc ngách trong nhà nhưng không có gì cả!

Chẳng lẽ là mấy cô gái kia?

Không thể nào, trước không nói đến các cô có tình tình yếu đuối, thành tích quá tệ, chỉ nói ảnh chụp trong tay hắn, chỉ cần bọn họ còn muốn làm người, không thể nói ra chuyện này.

Có thể là gần đây chấm bài thi quá nhiều, áp lực quá lớn, Tề Tuần tự an ủi trong lòng.

【Tít Tít --】

Màn hình máy tính sáng lên, Tề Tuần bấm vào email, là danh sách thông báo và địa điểm thi đấu môn toán của học sinh trung học năm nay!

Nội dung email viết rằng để kỷ niệm mười năm của giải cúp toán học, năm nay địa điểm thi vòng sơ khảo thay đổi thành một chiếc du thuyền sang trọng! Sau khi thi xong, tất cả các thí sinh có thể tận hưởng cảnh biển trong ba ngày ba đêm, có tiệc tối và các hình thức giải trí khác nhau trên du thuyền.. Năm nay, phía chính phủ đã thực hiện khá đổi mới, khóe miệng Tề Tuần nở nụ cười hài lòng.

Đính kèm theo là danh sách các học sinh được tuyển chọn, sau khi mở danh sách ra hắn phát hiện học sinh hắn dạy năm nay không ai được chọn cả! Ngược lại, nhóm thiếu gia và tiểu thư lớp ba được chọn đến mấy người!

Có mờ ám, chắc chắc có mờ ám!

Tề Tuần không vui chút nào, chiếc cúp toán học này trong giới toán học rất có trọng lượng, sở dĩ bên ngoài hắn có danh tiếng dạy giỏi môn toán là vì hắn có vài học trò hắn từng dạy đoạt chức vô địch, hiện tại những mầm non tốt mà hắn xem trọng không ai có trong danh sách, đây không phải là một cái tát đánh thẳng vào mặt hắn, làm hại danh tiếng của hắn sao?

Hắn đã từng dạy mấy thiếu gia và tiểu thư có trong danh sách, họ hoàn toàn không phải học sinh giỏi! Vị trí này chắc là mua rồi nên học trò của hắn mới không được chọn!

Cho dù Tề Tuần không cam lòng nhưng vẫn cố nhịn, hôm nay hắn lại trút cơn giận trong lòng lên đám nữ sinh buổi chiều đến học thêm.

Tề Tuần không biết rằng khi hắn làm những việc này, camera của máy tính xách tay đang mở đã ghi lại mọi thứ, và gửi trở lại cho Việt Nẫm ở đầu bên kia của máy tính.

Xâm nhập vào ổ cứng máy tính xách tay của Tề Tuần, Việt Nẫm tìm thấy tổng cộng 300 bức ảnh, cô gửi tất cả ảnh trên máy tính của Tề Tuần cho nạn nhân, sau đó xóa các cô vĩnh viễn.

[Các cô đã an toàn, hắn không uy hϊếp được các cô nữa.]

[Hãy cố chờ, tôi sẽ giúp các cô báo thù.]

Đêm hôm đó các cô gái nhận được tài liệu nặc danh, có vài cô gái đã mạnh dạn nói với cha mẹ mình: "Con không đến lớp học thêm môn toán nữa."

"Trường học không được phép mở lớp học thêm, Tề.. lớp học thêm của thầy giáo bị phát hiện rồi, thầy ấy không dạy nữa."

"Trời ơi, vậy phải làm sao đấy! Con học toán kém quá, ba mẹ năn nỉ bấy lâu nay, khó khăn lắm thầy ấy mới đồng ý." Cha mẹ ngồi trên sô pha hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của con gái mình, "Ba mẹ tìm ai dạy thêm cho con bây giờ! Hay là năn nỉ thầy Tề lần nữa?"

"Con nói con không học thêm nữa! Con ghét môn toán! Con hận hắn!"

Rầm------

Tiếng đóng sầm cửa từ trên lầu truyền đến, dưới lầu là tiếng cãi vã không hồi kết của cha mẹ.

"Cha mẹ đưa con đến lớp học không phải vì muốn tốt cho con hay sao? Đóng sầm cửa cái gì! Đủ lông đủ cánh rồi phải không!"

"Ghét nó hả? Con ghét học toán, ba mẹ không ghét à! Thành tích của con chính là điểm số kìa, con còn không biết xấu hổ đòi không đi học thêm hả?"

"So sánh điểm của con với chị họ con đi! Thể diện của ba mẹ bị con làm mất hết rồi!"

* * *

Cô gái bước vào phòng trốn trong chăn lặng lẽ khóc.

Cuối cùng, cuối cùng đã có người cứu các cô, những ngày tháng như vậy có thể kết thúc rồi.

Khi danh sách dự thi môn toán được công bố, lớp ba nổi lên không ít sóng gió, có vài người cho rằng danh sách này đã in sai, có mấy người học không ra gì đưa đáp án cho chép mà còn chép sai nữa là.

"Ha ha ha Ha Trần ca, anh thế mà được chọn nha! Anh lén bọn em đến lớp học thêm của lão Tề đúng không?"

"Đi học thêm ông nội mày, mày mới đi học thêm đó!" Trần ca nhìn mấy người khác khịt mũi, "Mày nói tao mà không biết ngượng à, bọn mày không phải cũng giống vậy sao?"

"Lúc thi tao ném xúc xắc, là do tao may mắn, hết cách rồi bọn mày ghen tị cũng không được."

"Đúng vậy, địa điểm tổ chức kỳ thi lần này là trên một chiếc du thuyền sang trọng! Tao phải đi mua cái quần bơi mới!"

"Bọn mày đừng nhây nữa, nhỏ giọng thôi, lần này Phong thiếu không được chọn.. Chỉ có Mạc thiếu vào Điêu thiếu." Người nói lén liếc về phía góc tường, "Danh sách không phải là viết sai chứ? Phong thiếu lần nào cũng được chọn, tại sao lần này.."

"Suỵt! Phong thiếu là người chúng ta có thể bàn tán sao? Mày không sợ bị nghe thấy à! Trận đấu này Phong thiếu có tham gia hay không cũng không quan trọng!"

"Cũng đúng, dù sao nhà họ Phong giàu có như vậy, ai thèm quan tâm đến trận đấu này." Phong thiếu chưa từng chơi với bọn họ, cũng không để ý tới bọn họ, vì cậu ta kiêu ngạo, khuôn mặt trước giờ không có nhiều biểu cảm, đến giờ thì vào lớp, tan học liền đi về, giống như quẹt thẻ đi làm vậy, trong lớp chỉ có Mạc Tranh và Điêu Tích là có thể nói chuyện với cậu ta.

"Tuy nhiên, danh sách lần này có Việt Nẫm nữa đấy? Con nhỏ này thế mà dám xuất hiện trước mặt chúng ta ư? Để xem, tao sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận!"

Mặc dù mấy người đó nói chuyện đã hạ thấp giọng xuống rất nhiều, nhưng Phong thiếu là người trong đề tài bàn tán nên vẫn nghe thấy rất rõ.

Cuộc thi toán học? Du thuyền? Đây là thông tin giải mã lần này đúng không?

Cậu ta cúi đầu nhìn vào góc bên trái trong tầm mắt, ở nơi không ai nhìn thấy có một dòng tiêu đề màu đỏ.

[Cửa ải cá nhân của tân thủ - Phán xét trên du thuyền]

[Yêu cầu qua ải 1 – Tham gia xét xử trên du thuyền]

[Yêu cầu qua ải 2 – Tìm ra quỷ.]

Vì vậy lần này cậu ta cần phải lấy được một vé đầu tiên?

Phán xét trên du thuyền? Không phải là cuộc thi toán đấy chứ?

Phong Uyên đặt quyển sách trên tay xuống, nghiêm túc suy nghĩ.

Trải qua vài thế giới, cậu ta biết tên của mỗi cửa ải đều là điểm quan trọng, từ phán xét sử dụng ở đây để chỉ ra rằng tất cả họ đều có tội, chỉ kẻ có tội mới bị phán xét.

Bọn họ chắc chắc đã làm cái gì đó.

Còn ma quỷ nữa?

Sau khi đọc ký ức trò chơi, cậu ta biết trường này có một tòa nhà ma, hôm qua vừa mới phá dỡ.

Vậy con quỷ có liên quan đến chuyện này không?

--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://s1apihd.com/author/1676807562/