Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án

Chương 11: Thoát khỏi cô nhi viện (4)

Trở lại thời điểm ban đầu đối với Việt Nẫm vừa có lợi vừa có hại, trước đó cô không hiểu địa hình tùy tiện đi lại lãng phí nhiều thời gian, dẫn đến việc cô bị khóa ở giai đoạn sau.. Tất nhiên cô cũng hơi nhát gan, một phần là vì cô sợ nếu như mình chết thì sẽ không vào luân hồi thì biết phải làm sao, một phần khác đương nhiên là cô sợ chết.

Ai biết được lần này cô sẽ chết như thế nào? Vì vậy mỗi bước đi cô đều phải cẩn thận.

Làm lại một lần nữa cô tự nhiên là muốn tận dụng mọi điều kiện có lợi cho mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Việt Nẫm đã có kế hoạch, trước tiên cô phải tìm cơ hội gặp gỡ những người chơi, từ chỗ của họ lấy được manh mối có lợi và quy tắc qua ải của thế giới này, nói thật là thức ăn của thế giới này quá tệ, cô không muốn ở lại thêm chút nào nữa.

Giọng nói của hai người bên ngoài căn phòng lúc rõ lúc không truyền vào, cũng là nói chuyện phiếm như lần trước, Việt Nẫm biết hai người bọn họ tạm thời sẽ không tiến vào, vì vậy cô cẩn thận trèo lên và dán người vào sau cánh cửa--

"Sốt đã hạ nhiều rồi, tôi không dám cho con bé uống nhiều thuốc chống viêm, vì sợ sẽ không tốt cho tim của con bé."

"Mau hạ sốt đi, dùng nhiều thuốc tốt cũng không liên quan gì, chúng ta vẫn là người bị mắng, bên kia chờ mấy năm cũng không nói cái gì, lần này thúc giục gấp như vậy, cô nói xem.."

"Đừng nói nữa, cẩn thận Viện trưởng trừ điểm của cô!"

Đã biết được manh mối:

Đứa trẻ ngoan – giấy khen – nhận nuôi.

* * *Khống chế tinh thần, đánh số, không bao giờ trở lại.

Hạt giống, trái cây, hàng hóa đặc biệt.

* * *Mặt trái của Viện phúc lợi là giao dịch lâu dài với các ông lớn.

Máu gấu trúc (sản phẩm đặc biệt), thuốc miễn dịch (đứa trẻ nào cũng dùng), dùng thuốc thận trọng sau khi sốt.

Cấy ghép, điều chỉnh chức năng của cơ thể, không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn sau khi giao dịch.

Viện được trang trí tinh xảo, cửa sắt tường cao, bên ngoài bức tường thì hoang vu vắng vẻ.

* * * Chuỗi vốn đầu tư mạnh mẽ và sau lưng liên quan đến các thế lực rộng lớn, đề phòng bên trong và bên ngoài viện phát sinh sự cố, không muốn để người khác biết.

* * *

Câu trả lời gần như đã rõ, nhưng để thuận lợi hơn cho kế hoạch, Việt Nẫm vẫn phải đến phòng làm việc của Viện trưởng tìm một lần nữa, để xác nhận nội dung của mấy lá cờ thi đua.

Loại người nào sẽ gửi cờ thi đua đến trại trẻ mồ côi phi pháp này, mà Viện trưởng lại mang cất đi trước khi người của vị tiên sinh đó đến?

Theo trí nhớ của cô thì cờ thi đua khác với giấy khen chưa sử dụng, không có bụi trên đó, dây treo hơi phai màu, trên tường cũng có vài dấu vết đã từng treo lên, chứng tỏ nó vừa được lấy từ trên tường xuống.

Bà ta không thể không treo cờ thi đua nhưng lại không muốn tiên sinh biết, hoặc có thể nói là đối thủ cạnh tranh của tiên sinh tặng cho bà ta.

Chậc, thế giới này thật đúng là so với thế giới trước càng thêm hắc ám nha.

* * *

Sau khi kiểm tra cho Việt Nẫm, y tá Lưu đi lấy thức ăn cho Việt Nẫm, trong khoảng thời gian này cô có nửa giờ để tự do di chuyển, vì vậy thời điểm y tá Lưu xoay người rời đi, Việt Nẫm liền đi lên phòng làm việc của Viện trưởng, nhẹ nhàng mở cờ thi đua ra.

* * *Hành y tế thế, thịnh thế danh y.

Lưng và đầu của Việt Nẫm hơi nhói đau, nhưng một lát sau mồ hôi đã ướt đẫm, cô bình tĩnh đặt cờ thi đua về vị trí cũ và quay người rời đi, trước khi rời đi cô nhìn thấy một xấp giấy bị xé rách ở đằng xa.

Có những tờ giấy mới và cũ, dày một xấp, ước chừng có cả trăm tờ, lớp trên cùng hơi ố vàng các góc giấy hơi cong lên, bên dưới là tờ giấy kế hoạch giống với quyển sổ ghi chép đặt trên bàn làm việc, từ vết rách có thể đoán là mới vừa bị xé ra.

Trang 1 – năm 2111

Tên: Mễ Ny [Hình ảnh]

Tuổi: 11

Nhóm máu: A

Trạng thái: Tuyệt vời

[Con gái Cục trưởng Lưu, Lưu Viên □□ cấy ghép thành công.]

Trang 2~năm 2111

Tên: Lưu Tư [Hình ảnh]

Tuổi: 8

Nhóm máu: O

Trạng thái: Tuyệt vời

[Cháu trai của Trần tổng, Trần Kỳ Kỳ - ghép tim thành công.]

* * *

Việt Nẫm xem hai trang đầu, sau đó trực tiếp nhảy đến xem trang cuối-----

Năm 2120

Tên: Việt Việt [Hình ảnh]

Tuổi: 7

Nhóm máu: RH-

Trạng thái: Tốt

[Con gái của Dư thị ghép tim thành công, con gái của Kha gia ghép tủy thành công.]

Viện phúc lợi, một "kho cấy ghép" khổng lồ.

Từ hạt giống đến trái cây, bọn họ chỉ nuôi dưỡng một loại hàng mà thôi.

Cô mất khoảng mười phút để xem hết mọi thứ, Việt Nẫm chết đi sống lại mới biết được mình đi đến bước ngoặt này, cô càng phải bình tĩnh.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Viện trưởng, để tránh những người lớn Việt Nẫm đành bước vào một căn phòng có mười chiếc giường, ánh sáng từ cửa sổ sát đất chiếu sáng mọi ngóc ngách của căn phòng, nhìn thấy kích thước giường, đây hẳn là nơi bọn trẻ ngủ.

Việt Nẫm nhìn lướt qua, đều là kiểu giường màu trắng giống nhau, bốn góc giường của mỗi giường dù ít dù nhiều đều được trải chăn phẳng để ngủ ngon hơn, từ dấu vết của nếp gấp có thể thấy bọn trẻ tự thu dọn giường.. Ngoại trừ chiếc giường trong cùng, những nếp gấp trên mặt giường đều có dấu vết có người từng ngủ qua, bên phải bị xốc lên một góc, nhìn giống như chủ nhân của chiếc giường đột nhiên bị người khác mang đi, không hài hòa với những chiếc giường xung quanh.

Đứa trẻ đó được đưa đi trong tình trạng hôn mê vì sốt trong lúc ngủ, đây là giường của đứa trẻ đó ư?

Việt Nẫm nhìn lướt qua định rời đi, sau đó đột nhiên dừng lại, ánh mắt cô dừng lại chỗ chiếc chăn bông hơi phồng lên, hình như trong chăn có thứ gì đó?

Nhờ kinh nghiệm có được từ thế giới trước, Việt Nẫm cảm thấy thứ gì đó xuất hiện bên cạnh cô hoặc đã từng xuất hiện trước đó rất có thể là manh mối quan trọng!

Ví dụ như hai đóa Tường Vi trắng và tấm thiệp bên cạnh cô ở thế giới trước.

Cô bước tới xốc chăn lên, một con gấu bông màu nâu xuất hiện trước mặt mình.

Gấu bông cao khoảng 20 cm, một bên mắt trống rỗng đã bị hỏng, mắt còn lại được khâu bằng một chiếc cúc nhỏ, sợi chỉ chỗ miệng từng bị tháo ra, sau đó được may lại, trên cổ đeo chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng, tay trái cầm ổ khóa, tay phải cầm chìa khóa.

Theo bản năng, Việt Nãm đưa tay cầm chiếc đồng hồ quả quýt trên cổ con gấu, mở chốt ra, ấn nhẹ mặt trên liền mở ra, có một bức ảnh bên trong chiếc đồng hồ quả quýt, có lẽ là hình lúc mình còn bé xíu và một người đàn ông.

Người đàn ông này là ai?

Tạm thời giữ lại nghi ngờ, Việt Nẫm nắn nắn con gấu bông, cuối cùng phát hiện trong miệng nó hình như có thứ gì đó? Chạm vào là một mảnh giấy?

Không có kéo và kim chỉ, cô không dám tùy tiện mở ra, hiện tại cô không có cách nào giấu được mấy thứ này, nếu bị phát hiện thì phải làm sao?

"Việt Việt! Sao em chạy tới đây!" Y tá Lưu chống thắt lưng thở hổn hển hét lên, "Em có biết chị đi tìm em bao lâu rồi không! Con bé hư này! Cẩn thận chị thu lại giấy khen mà Viện trưởng đã đưa em!" Bọn trẻ ở đây đều muốn nhận được giấy khen, rất sợ trở thành đứa trẻ hư, vì vậy lời đe dọa này là phương pháp hiệu quả để quản lý bọn trẻ.

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Việt Nẫm bị giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hàng mi dài và dày rũ xuống run rẩy không ngừng, tay ôm chặt con gấu bông, phản ứng này trong mắt y tá Lưu chính là đã biết sai rồi.

Quả nhiên một giây sau, cô bé bước tới từng bước, nắm vạt áo cô, nói nhỏ: "Em đến đây tìm gấu bông ạ."

Y tá Lưu biết Việt Nẫm có một con gấu bông do cô giáo cũ tặng, trông rất xấu xí nhưng cô bé vẫn coi nó như một bảo bối.

"Sau này.. thôi bỏ đi, ngày mai em sẽ không ở chỗ này nữa." Y tá Lưu nắm tay cô dắt đi, "Ngày mai em sẽ được tiên sinh đưa đi, sau này em muốn loại đồ chơi gì mà không có chứ? Cần gì con gấu bông này?"

Việt Nẫm cúi đầu nhìn hình bóng của mình bị kéo dài trên nền đá cẩm thạch, khó hiểu hỏi: "Những bạn bị dẫn đi đều sống rất tốt đúng không? Các bạn có từng trở lại không ạ?"

"..."

Trong chớp mắt tim của y tá Lưu như ngừng đập, cô ta nắm chặt tay Việt Nẫm, bóp đầu ngón tay Việt Nẫm đến đỏ ngầu, "Em.."

"Chị yên tâm, bất kể em có sống tốt hay không, em sẽ quay lại thăm chị." Việt Nẫm cười lộ ra chiếc răng hổ rồi nói thêm, "Thăm cả Viện trưởng nữa."

"Em sẽ không giống các bạn quên luôn mọi người đâu."

Tôi sẽ luôn nhớ đến các người.

Có thể là những lời này của Việt Nẫm đã khiến y tá Lưu cảm động, vì vậy cô ta đã không khóa cửa sau khi cho Việt Nẫm ăn cơm và uống thuốc, mà chỉ cảnh cáo cô không được chạy lung tung, Việt Nẫm vui vẻ đồng ý.

* * *

Sau khi trao đổi manh mối với đồng minh, cả nhóm bốn người lại ở trong phòng đồ chơi gϊếŧ thời gian, giữa chừng họ từng nghĩ đến việc dùng nướ© ŧıểυ để trốn thoát, nhưng tiếc là nhân viên bảo vệ trong phòng đồ chơi cứ nhìn họ chăm chú.

Sau khi chơi ở phòng đồ chơi và ăn bữa tối, bốn người lần nữa trở lại chiếc giường vừa quen thuộc vừa xa lạ, lần này bọn họ không nói chuyện phiếm với bọn trẻ giường đối diện để lấy manh mối, sau khi người lớn kiểm tra phòng, bọn họ đi về phía chiếc giường trống, cẩn thận vén chăn lên.

"? Con gấu nhỏ mà cậu nói có đúng là ở đây không?" Ba bạn nam cảm thấy sự tình phát triển không giống như những gì họ nghĩ, rõ ràng kế hoạch của họ là chạm vào con gấu nếu như hệ thống phán định thất bại, nhưng bây giờ gấu bông đã biến mất!

"Chắc chắn mà!" Son Môi Là Mạng lật đi lật lại mấy lần, cuối cùng cô khoa tay múa chân: "Khi ấy chúng ta tháo chăn tôi xốc nó lên như thế này, con gấu bông ở chỗ này, tôi chỉ chạm nhẹ vào, tất cả tiến độ trở về số không."

"Chẳng lẽ là đạo cụ dùng một lần thôi?" Cách nói của Bạn Là Đệ Đệ không chắc chắn lắm, "Vì vậy nó đã biến mất sau khi cậu vô tình kích hoạt nó."

Ba người còn lại: "..."

"Vậy là chúng ta đã lãng phí một cơ hội như vậy sao?" Ba người cảm thấy l*иg ngực đau quặn thắt, như cá muối phơi khô vậy, "Tôi hiểu tại sao cửa ải này lại bị trì hoãn lâu như vậy rồi, có lẽ họ đều xui xẻo như chúng ta vậy? Ngày đầu tiên chưa tìm thấy được gì thì đã bị khởi động lại."

"Hoặc là không tìm thấy con gấu, bỏ lỡ cơ hội khởi động lại, hoặc là sau khi khởi động lại vẫn thất bại như cũ."

"Haizzz!"

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Con gấu bông đã biến mất, có nghĩa là họ cần một kế hoạch mới.

"Làm sao bây giờ?" Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ nhanh nhẹn bắt đầu tháo ga giường, giọng nói bình tĩnh, "Không sử dụng đạo cụ cậu sẽ chết à? Đây vốn là game giải mã sử dụng đầu óc." Nếu toàn bộ đều sử dụng đạo cụ thì sau này đi ra ngoài sợ là đầu sẽ bị bắn nổ mất.

"Còn không mau tháo ga giường! Lát nữa chúng ta phải đi ra ngoài tìm manh mối!"

".. Cậu vẫn còn muốn leo xuống à? Cậu có kế hoạch gì không?"

"Các cậu không thấy chủ nhân của chiếc giường này rất có vấn đề sao? Cái người tên "Việt Việt bị bệnh" đó."

Cô ấy là người chơi hay NPC?

Tại sao cô ấy lại có đạo cụ đặc biệt đặt trên con gấu bông?

Cô ấy có bao nhiêu manh mối mà họ không biết?

Nói tóm lại phải đi gặp cô ấy!

--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----