Sau khi giành được hảo cảm của bà cụ sống độc thân một mình, Việt Nẫm đề nghị buổi sáng muốn cùng bà đi nhà kính trồng hoa, trời còn chưa sáng, Việt Nẫm đã đi tới cửa hàng hoa, theo lời bà cụ nói thì bà luôn đi nhờ xe của một chàng trai trẻ.
Đúng vậy, chính là chàng trai tốt bụng, có tính cách hướng nội và yêu hoa.
Không khí đầy sương trắng xóa khi hít thở, cô ôm chiếc xô nhựa giúp bà cụ, vừa mới kéo mũ thấp xuống thì nhìn thấy chiếc xe tải chạy ra từ cửa sau của khách sạn.
"Xe tới rồi, chúng ta đi thôi!"
Chiếc xe dừng lại bên đường, cửa kính được hạ xuống, bà cụ vui vẻ chạy tới chỗ người ngồi trong xe giải thích: "Đây là cô gái tôi nói với cậu, Tiểu Nguyệt, cô ấy rất tốt, hôm nay theo giúp tôi lấy hoa."
"Được, lên xe đi." Giọng nói của người đàn ông trong xe khàn khàn, cô nghe không rõ lắm, nhưng với khoảng cách giữa hai người, Việt Nẫm có thể nhìn ra người đàn ông đó trông như thế nào.
Tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, áo sơ mi trắng không một nếp nhăn, ngay cả cổ áo cũng gài kín, do lái xe nên tay áo được xắn lên, lộ ra cổ tay, thoạt nhìn giống như một thư sinh.
Việt Nẫm ngước mắt lên và tình cờ bắt gặp đôi mắt đen láy ấy.
Hắn không phù hợp với hồ sơ, ban đầu cô cho rằng đó phải là một người đàn ông chán nản và sa sút tinh thần, tính tình lầm lì, dè dặt thận trọng, cô suy luận sai hay điều gì đó đã thay đổi anh ta?
"Nào, đưa đồ cho bà, cháu vào trước đi!" Bà lão cầm lấy cái xô nhựa trong tay Việt Nẫm, thuần thục bỏ hết mọi thứ vào trong cốp xe.
Việt Nẫm tựa lưng vào ghế xe, vừa vặn ngồi ngay sau hắn, nhìn vào gương chiếu hậu, đồng tử của người đàn ông hơi co lại một cách khó nhận thấy.
Xe chạy một mạch, đường ở ngoại thành không bằng phẳng, xóc nảy gập ghềnh, mi mắt Việt Nẫm sụp xuống như sắp ngủ thϊếp đi, thì xe dừng lại.
5: 37
Việt Nẫm liếc nhìn điện thoại, đi theo bà cụ xuống xe, đối diện đường cái là một nhà kính được dựng lên bằng lều, phía trên lều có mấy chữ, phỏng chừng là gần như mờ dần sau một thời gian dài.
* * *Nhà kính trồng hoa.
Bà cụ cầm cái xô nhựa trong tay, liếc nhìn qua lại hai người họ rồi đoạt lấy cái trong tay Việt Nẫm, mặt mày cong cong, những nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn, "Tiểu Nguyệt, nếu cháu muốn mua hoa Tường Vi trắng thì đi với Tiểu Tần đi, cậu ấy biết chỗ nào bán, bà đi lấy hàng trước, lát nữa sẽ đi tìm các cháu."
Giọng điệu và thái độ chỉ ra rất rõ ràng.
Tiểu Tần ngoại trừ lúc đầu ở trên xe có đáp vài câu, sau đó cũng không nói gì, thấy vậy Việt Nẫm cũng chỉ có thể nghe theo lời của bà cụ, chờ bà cụ rời đi, cô mới cất bước, hơi nghiêng người, "Đi thôi."
Tiểu Tần ôm giỏ có nhãn của khách sạn đi theo sau.
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng để các cửa hàng hoa trong thành phố mở cửa như thường lệ, các chủ cửa hàng đã đứng chật kín mấy gian hàng, hoa chất thành đống khắp nơi, có mấy chủ cửa hàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Tần liền mỉm cười chào hỏi.
"Chào buổi sáng! Tiểu Tần! Hôm nay cậu mang theo người mới à?"
"Lần sau tôi sẽ lưu lại một lô, hôm khác giúp tôi xem nhé!"
"Tần ca, trong sân nhà em có thêm một luống hoa, trở về em gửi anh nhé!"
* * *
Sau khi mua các loại hoa khác nhau ở mỗi quầy hàng, họ đã đi đến một cửa hàng nhỏ và cũ trong cùng.
Không nhìn thấy chủ cửa hàng, chỉ có một đóa Tường Vi trắng trên bàn.
Hắn đặt giỏ sang một bên, cầm hoa Tường vi trắng đưa cho Việt Nẫm, mím khóe môi, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Việt Nẫm nhướng mày nhìn hắn bất động, không nhận lấy hoa Tường Vi trắng.
"Không muốn nói gì sao?"
Một lúc lâu sau, người đàn ông đối diện dường như từ bỏ điều gì đó, hạ tay xuống, "Cô muốn nghe cái gì?"
"Tại sao gϊếŧ bọn họ?"
* * *
"Anh họ! Em tìm được rồi! Máy tính trong khách sạn hôm nay đã được giải mã thành công, phục hồi lại được lịch sử duyệt web, anh tuyệt đối không thể đoán được Việt Nẫm đã làm gì!"
Đặt tài liệu lên bàn, anh cũng không thèm liếc cậu em một cái, bởi vì anh biết người em họ ngốc nghếch của mình không thể giấu diếm được chuyện gì, nên tự mình tổng hợp lại: "Lợi dụng những điểm mù khuất trong thành phố chạy đến đây, lừa gạt một nhà thiết kế thành thật, mượn chứng minh thư của người khác thuê phòng sáu ngày, nhưng ngay ngày đầu tiên đã rời đi, cậu nói xem tại sao cô ta lại tốn nhiều công sức như vậy?"
"Vì đùa giỡn chúng ta? Vì thú vị chăng?"
"Nếu cô ta cứ trốn tránh như vậy, thành thật ở trong khách sạn, tìm cớ lừa gạt nhà thiết kế kia, cậu nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy cô ta không?"
Chắc là không được nhỉ?
Em họ nhớ đến lúc trước gần thành phố A nói phát hiện ra dấu vết của Việt Nẫm, nhưng máy móc hỏng hóc nên nhầm lẫn, người vẫn ở thành phố này.. điều này cho thấy dù bọn họ tốn nhiều thời gian hơn nữa cũng không bắt được!
"Chứng tỏ rằng có chuyện gì đó làm đảo lộn kế hoạch ban đầu của cô ta, vấn đề này thậm chí đã khiến cô ta không kịp sắp đặt kết thúc cho nhà thiết kế rắc rối kia." Cô ta vội vã rời đi, hơn nữa không để lại cho mình bất kỳ đường lui nào.
"Theo miêu tả của Lý Nguyên Cát, so sánh với ảnh chụp trong cơ sở dữ liệu, sau đó vẽ lại Việt Nẫm tóc ngắn thì tìm thấy có người giống đến 68% ở gần khách sạn đầu tiên, cậu nói xem cô ta trở lại làm gì?"
Nếu không phải Lý Nguyên Cát gọi cảnh sát, bọn họ sẽ không tra được đến đây, trước khi đi còn cắt tóc, mua quần áo, và một đống mỹ phẩm ngụy trang, thật sự rất khó điều tra.
"Em làm sao biết chứ." Em họ mím môi, nhìn tài liệu trong tay mới sực nhớ ra chuyện mình vừa bị ngắt lời, "Bị anh ngắt lời làm em quên mất tiêu, phải rồi, đây là báo cáo phục hồi lại máy tính."
Tờ giấy A4 trải trên bàn, "Em nghi ngờ nhân vật Việt Nẫm là tổ kế hoạch 007 sắp đặt, vỏ bọc là sinh viên mỹ thuật, đặc công, sát thủ, lần trước Thần Thần đã phổ cập cho chúng ta cái gì mà" Tiểu hoàng phi bảy tuổi "," Tiểu thái hậu tám tuổi ".. trẻ em ngày nay thích đọc loại tiểu thuyết mạng này, anh hiểu ý em không!"
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Tay anh họ đang lật xem tài liệu hơi khựng lại, lông mày giật giật.
"Đừng nói nữa, động cái não của cậu đi."
"?"
"Trong đầu cậu toàn là nước biển hả?"
* * *
Hu hu..
* * *
"Nên nói bắt đầu từ đâu nhỉ?" Tiểu Tần sờ cuống hoa, đôi mắt đen láy thất thần, như đang nhớ lại điều gì, "Con chuột đen cắn cuống hoa, hay con thỏ gặm lá kia?"
"Bắt đầu từ người đầu tiên anh gϊếŧ."
Thành thật mà nói, thời điểm nhìn thấy ánh mắt của hắn, Việt Nẫm cơ bản có thể kết luận tâm lý của người đàn ông này không bình thường, từ những lời hắn tiết lộ ra có thể lý giải ra rất nhiều vấn đề.
Hắn đã thử nghiệm với tất cả các loại động vật trước khi gϊếŧ người, và mỗi cảnh được lặp đi lặp lại hàng triệu lần, vì vậy họ không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào tại hiện trường.
"Ồ, gã đàn ông đó, Tiết Thành đúng không?" Hắn nhìn Việt Nẫm, đưa tay chạm vào má cô, mỉm cười, "Hắn ta không xứng với em chút nào, hắn chỉ là một con sâu bọ đột nhiên xuất hiện trong đất."
"Những bông hoa mềm mại thế này cần phải trừ sâu, bón phân và chăm sóc cẩn thận, hắn ta, hắn ta không xứng với em."
Việt Nẫm tránh bàn tay của người đàn ông đang treo lơ lửng trên không nửa giây rồi hạ xuống.
"Cho nên anh đã lợi dụng chức vụ của mình, trộm thẻ phòng, tối hôm đó vào phòng "trừ hại"?" Việt Nẫm không rõ biểu tình của người đàn ông trước mặt là như thế nào, vẻ mặt si mê điên cuồng, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh và tỉnh táo.
"Ừ, trừ hại."
"Những người phụ nữ sau đó thì sao?"
"Xung quanh hoa thường mọc cỏ dại." Hắn chỉnh cổ áo lại giúp Việt Nẫm, giọng nói rất bình tĩnh: "Phải nhổ bỏ thôi."
"Trừ bỏ hết cỏ dại, để thế giới này chỉ còn tôi và em." Đây chính là ý nghĩa của hai đóa hoa Tường Vi trắng mà hắn tặng cho Việt Nẫm.
"Tại sao chọn tôi?" Việt Nẫm cảm thấy rằng linh hồn và thể xác của mình đã bị tách rời, cơ thể đang dò hỏi một cách thờ ơ, nhưng linh hồn thì đang ở bên ngoài quan sát.
"Em không nhớ rõ sao?" Hắn cẩn thận kéo tay Việt Nẫm, thấy cô ấy không phản kháng, trong mắt hắn gần như tràn đầy vui sướиɠ, "Không sao, em không nhớ, tôi nhớ là được rồi."
"Tôi sẽ luôn nhìn em, ở bên em, cho đến khi em hoàn toàn thuộc về tôi."
Việt Nẫm: "..."
Cực đoan và điên rồ, khó đoán, hắn hẳn là biết hôm nay phải gặp mình, nên mới sửa soạn lại bản thân, quần áo mới, giày mới, thậm chí là kiểu tóc mới, rõ ràng là hắn rất coi trọng cuộc gặp gỡ với cô, mọi manh mối gần như đã sáng tỏ, còn lại chỉ có thể suy ra từ logic trò chuyện của anh ta.
Tuy nhiên, Việt Nẫm không có hứng thú tìm hiểu về mối quan hệ yêu hận tình thù giữa "bản thân" và Tiểu Tần có nhân cách hoang tưởng này, hôm nay cô đến đối mặt với hung thủ là để bản thân tiếp tục đi tới mà thôi.
Sherlock nói đúng, cô đã đứng yên tại chỗ quá lâu đến nỗi cơ thể và chân tay đều bị gỉ sét, và cô không còn dũng khí để tiến về phía trước.
Cô muốn sống sót, không muốn bị mắc kẹt tại chỗ, vì vậy cô đã đánh cược được ăn cả ngã về không.
"Tùy anh, muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi."
Ý hắn nói điều này chính là muốn nói với cô rằng hắn làm tất cả những điều này vì cô, vì bảo vệ cô - đóa Tường Vi trắng.
Khốn kiếp, toàn gặp thứ gì đâu.
Việt Nẫm xem như đã hiểu, cô luân hồi lâu như vậy, thì ra điểm mấu chốt là "chìa khóa" ở trên người cô.
Dây dưa hồi lâu cộng thêm buổi sáng dậy quá sớm, kiên nhẫn của Việt Nẫm đã hết, đầu đau nhức, nhưng tâm trạng càng ngày càng bình tĩnh.
Cô lấy từ trong túi ra tấm thiệp và hai đóa Tường Vi trắng, cười thoải mái hơn, "Tôi không phải là hoa Tường Vi trắng của ai, tôi không thuộc về ai, anh cũng không có quyền cắt tỉa hay chỉnh sửa cuộc sống của tôi."
Sau khi nhìn thấy tấm thiệp và hoa Tường Vi trắng, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt người đàn ông biến mất, Việt Nẫm thấy hắn thật lâu không đưa tay nhận lấy, cô đặt mọi thứ lên bàn rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông thấy vậy đưa tay ra định kéo cô, nhưng Việt Nẫm nghiêng người tránh sang một bên như thể biết trước sẽ xảy ra điều gì.
"Nếu anh thật sự vì tôi mà gϊếŧ người phạm pháp, hãy ra đầu thú đi?" Vẻ mặt Việt Nẫm không chút cảm xúc, nói gằn từng chữ giống như đang tiến hành phán xét hắn, "Lấy danh nghĩa tôi đi gϊếŧ người, anh không thấy ghê tởm nhưng tôi thì có."
Tay của người đàn ông vô lực thả xuống, ánh sáng trong mắt đột nhiên tắt ngấm.
"Tôi biết rồi."
Cùng lúc đó, anh họ và em họ đang ngồi canh giữ trong cửa hàng hoa và khách sạn đột nhiên nghe thấy hệ thống thông báo.
[Tường Vi Trắng – đã có người chơi qua ải]
"?"
"!"
Cái quái gì vậy?
Ai đã qua được ải vậy?