Bình minh ló dạng, những người đang say ngủ lần lượt thức giấc, xe cộ qua lại trên đường, thi thoảng có tiếng còi nhỏ vọng vào từ cửa sổ, Việt Nẫm vừa mở mắt ra liền biết mình đang ở đâu.
Ngày 1 tháng 2, khách sạn Vi Gia, hiện trường vụ án mạng đầu tiên.
Cô chống người từ trên chiếc giường mềm mại ngồi dậy, hai đóa hoa tường vi trắng nở rộ trên ngực trượt xuống bên cạnh, Việt Nẫm hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú nằm ở bên cạnh, trong miệng ngậm hoa Tường vi màu đen.
Không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, nhưng thật đáng tiếc là anh ta đã chết rồi.
Tiết Thành, 25 tuổi, nhân viên kế hoạch marketing, theo thiết lập mà cô biết thì thi thể này hẵn là bạn trai của "cô".
Cơ thể Tiết Thành không có vết sẹo hay vết máu, ngoại trừ khuôn mặt và đôi môi tái nhợt ra thì đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, khóe miệng ngậm hoa Tường vi màu đen, trên hoa Tường vi cài một tấm thiệp.
Đối mặt với cái chết của "bạn trai", Việt Nẫm vô cùng bình tĩnh, ngoài việc cô đã trải qua cảnh này 2693 lần, điều quan trọng hơn là cô hoàn toàn không biết anh trai nhỏ này, thậm chí cái tên Tiết Thành là cô đã trải qua hàng trăm lần luân hồi trước đây và biết được từ mấy người cảnh sát.
Ký ức của cô từ khi bắt đầu đến bây giờ, có lẽ được chia thành hai quá trình.
Báo cảnh sát – thẩm vấn – chết.
Chạy trốn – bị bắt – thẩm vấn – chết.
Quá trình tạm thời không đề cập tới, nhưng kết thúc thì không thay đổi, cho dù cô chết như thế nào, cuối cùng cô sẽ trở lại chiếc giường này, không cần biết cô trốn thoát như thế nào, ngày cuối cùng sẽ là sáng sớm ngày 7 tháng 2.
Thời gian này mẹ nó còn chính xác hơn so với chương trình Tân Văn Liên Bố[1] .
Cô bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian, là một người phụ nữ chỉ có bảy ngày sống, và cũng là người phụ nữ có khả năng bất tử.
"Reng.."
6: 00
Chuông báo thức của chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường nhắc nhở Việt Nẫm thời gian không còn bao lâu nữa, theo kinh nghiệm trước đây, nửa giờ nữa sẽ có người gõ cửa, sau đó đâm vào thận của cô.. tỉnh lại được nửa tiếng rồi, cô lại reset vòng mới vào nửa tiếng trước.
Trước đây cô không hiểu tại sao khi mở cửa thì bị đâm, cho đến khi cô cố gắng sống sót chờ cảnh sát đến, nhìn thấy cảnh sát điều tra đã đâm cô, nghe cuộc trò chuyện của họ, cô mới hiểu ra mọi chuyện.
Thế giới mà cô đang sống là một trò chơi giải mã, và những cảnh sát mà cô tìm kiếm sự giúp đỡ là người chơi. Càng ở bên những người chơi lâu hơn, cô càng biết một số quy tắc của thế giới.
Ví dụ như người chơi có thể loại người chơi để lấy điểm tích lũy tương ứng, nhưng tương ứng là họ không thể làm hại NPC, hoặc ví dụ như họ chỉ có tám ngày để giải mã, và thêm nữa đây là thế giới của những tân thủ..
Nhưng trong chốc lát, bộ não vẫn như trước hoạt động trở lại, cô cầm điện thoại di động mua bốn vé đi các nơi khác nhau, nhanh chóng mặc vào bộ váy màu trắng đã được cố ý chuẩn bị sẵn đặt ở đầu giường, vét sạch tiền mặt trong phòng và thu dọn manh mối để lại cho người chơi, một mình rời khỏi khách sạn.
* * *
8: 00
Sau khi Việt Nẫm rời khỏi khách sạn, để tránh sự theo dõi cô tìm một chiếc xe chui đi đến con hẻm phía đông của thành phố để ăn sáng, xe chui không gắn biển số xe, hơn nữa luôn chạy vào những con đường nhỏ rối rắm phức tạp, như vậy có thể mang đến cho bọn người chơi kia không ít phiền phức.
Bánh bao hấp được dọn lên bàn, Việt Nẫm ăn hai cái, thấy thời gian sắp đến, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên vừa bước vào cửa hàng.
Anh ta cúi gằm mặt, thẫn thờ ôm một cái hộp trong tay nhìn xung quanh, hiện tại là cao điểm của cửa hàng ăn sáng, xung quanh không còn chỗ trống, chỉ còn một vị trí ngồi đối diện Việt Nẫm.
Anh ta bước tới đối diện với Việt Nẫm, "Hai lạng mì thịt bò cay, không hành lá."
Đồ đạc tùy tiện ném lên bàn, góc hộp nhô lên khiến sữa đậu nành trên bàn bị đổ xuống, trong nháy mắt ướt toàn bộ cái hộp, Việt Nẫm chỉ kịp giúp hắn dời chiếc máy tính đắt tiền nhất bên trong ra ngoài.
"Xin lỗi, xin lỗi!" sự cố bất ngờ khiến người đàn ông tỉnh táo lại một chút, anh ta nhanh chóng lấy ra vài tờ giấy lau máy tính, nâng mắt nhìn cô gái đối diện.
"Ôi! Cảm ơn cô, tôi gọi cho cô chén sữa đậu nành mới nhé."
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Việt Nẫm lắc đầu: "Đồ không bị hỏng là tốt rồi."
Trong hộp không có gì quan trọng khác, nhưng sau sự cố lúc nãy người đàn ông vẫn đặt chiếc hộp xuống đất và nói nhỏ: "Haizz.. mệnh phạm thái tuế, năm hạn xui xẻo."
Cô vừa ăn xong bánh bao, mì và sữa đậu nành của người đàn ông được bưng lên, Việt Nẫm bưng sữa đậu nành chưa kịp uống hai ngụm thì điện thoại di động của người đàn ông đối diện vang lên.
"Tôi bị các người đuổi việc rồi, các người còn muốn gì nữa?"
"Ồ? Còn muốn bản thiết kế? Mẹ nó chứ nằm mơ đi! Không biết xấu hổ còn đòi tôi bản thiết kế hả? Hắn ta nói mấy phương án đó là hắn nghĩ ra.. đυ.ng hàng? Tháng này hắn và tôi đυ.ng hàng bao nhiêu lần rồi?"
"Nói chuyện hợp đồng với tôi? Luật pháp? Vậy luật pháp có nói với các người là muốn sa thải nhân viên phải báo trước ba tháng không?"
* * *
Người đàn ông nói xong như trút giận, ném điện thoại vào trong hộp, sau đó cầm lấy máy tính, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, hai phút sau, màn hình máy tính liền biến thành màn hình màu đen, anh ta điên cuồng vỗ bàn phím, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, sau đó máy bị treo biến thành màn hình xanh.
"Con mẹ nó!"
"Chết tiệt! Máy hỏng rồi!"
Chửi mắng được một nửa anh ta chợt nhớ vừa rồi bị sữa đậu nành đổ vào, anh ta tức giận gập máy tính lại, không còn tâm trạng ăn uống nữa, cầm máy tính định rời đi, nhưng Việt Nẫm bỗng nhiên ngăn anh ta lại.
"Tôi biết sửa máy tính, hay là tôi xem giúp anh được không?"
* * *
Lý Nguyên Cát vừa ăn mì vừa nhìn cô gái ngồi đối diện thuần thục mở máy tính ra, đôi tay thoăn thoát chơi đùa.
Sau khi ăn ít đồ vào bụng làm giảm bớt cảm xúc nóng nảy, anh ta kinh ngạc nhìn Việt Nẫm, "Cô có thể sửa máy tính à? Thật không thể tin được, ở tuổi này của cô.. cô học chuyên ngành máy tính phải không?"
Việt Nẫm nhập vào mấy chuỗi mã số, cô cười khẽ trả lời: "Chỉ là sở thích thôi, chút lỗi nhỏ này không vấn đề gì cả." Cuộc sống mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, Việt Nẫm luôn tìm cách phá bỏ thiết lập của vòng lặp bảy ngày, cô cái gì cũng học, đặc biệt là lập trình, thời gian dài tự nhiên cái gì cũng biết.
"Yên tâm đi, sữa đậu nành chưa chảy vào máy tính, màn hình xanh là do nhiễm virus." Trước đó từng có kinh nghiệm tương tự, Việt Nẫm nhanh chóng chỉ ra vấn đề, "Máy tính của anh có thường xuyên bị treo không, dù anh có làm sạch bộ nhớ cũng vô dụng."
"Ừm, tôi còn tưởng là do bộ nhớ không đủ, thì ra là bị nhiễm virus? Tôi thường vẽ thiết kế, cũng không kết nối Internet, không làm gì cả? Thế nào lại bị nhiễm virus?
Là một nhà thiết kế, chiếc máy tính này là vật anh ta kiếm cơm, anh ta xem trọng nó hơn cả mạng sống của mình! Nếu sử dụng bình thường thì không thể nhiễm virus, trừ khi..
" Loại virus này sẽ sao chép mọi thứ trong máy tính của anh, bao gồm cả ổ cứng di động được gắn vào, và chờ ba tiếng sau nó sẽ tự động tải dữ liệu lên máy tính chủ. "Việt Nẫm nói đến đây thì hơi dừng lại:" Thích hợp nhất để những người cùng ngành cạnh tranh. "
Mẹ kiếp! Biết ngay mà!
Chắc chắn là đám ma cà bông trộm cắp kia làm! Hôm nay anh ta bị sa thải vì phương án thiết kế của anh giống hệt của đám ma cà bông trộm cắp kia! Giống hệt nhau thì thôi đi, điểm mấu chốt nhất là hắn ta đem nộp những thứ đó trước mình.
Đây là điều cấm kỵ lớn trong ngành, hai bản thiết kế hầu như giống nhau như đúc lần lượt được nộp lên, điều này tương đương với việc nói với người khác rằng một trong hai người đã sao chép của người kia. Lúc này tình hình phía bên trên đã trở thành ai chậm hơn thì người đó sao chép, Lý Nguyên Cát nộp chậm hơn nên đã bị sa thải.
Lý Nguyên Cát nhíu mày, hai mắt sáng ngời đến kinh ngạc, nói chuyện mình đã gặp phải với Việt Nẫm và hỏi:" Cô có thể giữ con virus này làm bằng chứng được không? Tôi định ném nó vào mặt sếp của tôi! "Người sao chép không phải là anh ta, anh ta là người bị hại!
Dựa vào đâu mà sa thải anh ta! Người có thực lực không giữ lại, tên ma cà bông trộm cắp kia không biết gì cả thì được trọng dụng.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Việt Nẫm di chuyển ngón tay, ngước mắt lên liếc nhìn anh ta, tóm gọn nhanh với anh ta:" Lưu lại đưa sếp anh xem thì anh có thể quay lại công ty à? Tay áo và eo của tây trang hơi nhỏ, ống tay áo sổ lông, bộ quần áo mặc ít nhất hai năm rồi, giày tuy cũ nhưng vẫn tốt hơn quần áo, tóc mỗi ngày dài ra rất nhanh, thường là mỗi ngày dài 0, 27~0, 4mm, trung bình một tháng dài khoảng 1, 0cm, tính ra gần ba tháng rồi anh chưa cắt tóc. "
" Cuốn sách thiết kế trong hộp, bình nước giữ nhiệt, giấy ghi chú, một chậu sen đá gần như đã chết khô. "Việt Nẫm híp mắt nhìn những thứ trong hộp," Không giỏi giao tiếp, không có người chống lưng, đi làm đúng giờ, tan sở về nhà, không tụ tập, lầm lì ít nói và mắc bệnh trĩ vừa phải, hai đứa con đang học tiểu học, thường một nhân viên đã ly hôn xin nghỉ, anh dùng cái gì để cạnh tranh với một người trẻ tuổi, có người thân là sếp, cho dù hắn đi làm không đúng giờ cũng không bị mắng, hử? "
Lý Nguyên Cát:"... "
Con mẹ nó, thế quái nào biết nhiều vậy! Biết luôn tôi bị bệnh trĩ?
Có nhiều điều muốn nói cuối cùng chỉ biến thành một câu hỏi," Làm sao cô biết tôi đã ly hôn và có con! Còn biết Lý Tam có ô dù.. Làm sao cô biết được? "
" Ảnh trên màn hình khóa điện thoại của anh, ảnh anh chụp chung với con nhưng không có vợ, không đeo nhẫn cưới trên tay nhưng có dấu vết của nhẫn cưới, quần áo không ủi thẳng tức là không có nữ chủ nhân, sen đá không phù hợp với hình tượng của anh lắm, có lẽ anh được người khác tặng, không phải đồng nghiệp, sen đá sắp chết khô nhưng không nỡ vứt đi, là món quà sinh nhật của vợ cũ chăng? "
" Miễn là anh đã sử dụng qua, anh sẽ để lại dấu vết trong cuộc sống, suy đoán ra là được, nếu anh có hứng thú tôi đề nghị anh nên vượt tường lửa tìm một trang web của Anh, trên đó có một bài viết rất hay về phương pháp tư duy biện chứng cơ bản. "
"... "
Việt Nẫm uống một ngụm sữa đậu nành, phớt lờ vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Lý Nguyên Cát, cô nói tiếp:" Trong công ty đều là tiến sĩ, hoặc sau tiến sĩ, ngoại trừ những người đi cửa sau, anh nói xem bọn họ tại sao muốn tuyển hai người có bằng đại học phổ thông? "
".. Bởi vì anh là người tốt nghiệp thứ 985, 211 đúng không? "
Việt Nẫm nhếch khóe miệng cười như không cười:" Là anh đúng không? "
"... "
Cô làm sao biết tôi không phải?
Lý Nguyên Cát cảm thấy như mình bị lột trần trước mặt cô gái, không có chút riêng tư nào! Cứ như anh ta gặp quỷ vậy!
Việt Nẫm nhìn thoáng qua liền biết anh ta đang nghĩ gì, mặc kệ Lý Nguyên Cát có hiểu hay không, trả lời câu hỏi vừa rồi," Bởi vì họ cần hai người có thể làm nên chuyện, dù một người mất đi thì vẫn còn lại một người. "
" Tôi đã làm việc chăm chỉ ở đó trong năm năm. "
Việt Nẫm không hề bị ảnh hưởng, cô sử dụng máy tính của anh ta kết nối với WiFi trong cửa hàng ăn sáng, tìm ra một trang web và đẩy nó tới trước mặt Lý Nguyên Cát.
Cô gật đầu cười:" Muốn thăng chức, tăng lương không? Tôi có thể giúp anh."
* * *
Chú thích:
[1] Tân Văn Liên Bố: Là một chương trình tin tức hàng ngày được sản xuất và phát sóng bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV). Trong thời gian phát sóng gốc; chương trình được chiếu đồng thời ở hầu hết các đài truyền hình địa phương và trung ương ở Trung Quốc đại lục; khiến nó trở thành một trong những chương trình được xem nhiều nhất trên thế giới.