Sau Khi Giết Thê Chứng Đạo, Hắn Tẩu Hỏa Nhập Ma

Chương 8: Phiên Ngoại

Vài năm sau, tất cả hạ nhân Tạ gia tham gia nghi thức chứng đạo đó vẫn toát mồ hôi lạnh khi họ nhớ lại chuyện xưa. Vô thượng tôn giả thiên phú dị bẩm, lãnh đạm cao quý đó, sau khi phi thăng, thiên ấn chuyển đen, trở nên mất trí. Mây đen bao phủ, gió mạnh nổi lên, hắn giống như dã thú, thấy người liền chém gi.ết không chút nương tay. Cuối cùng một tia sét từ trên trời giáng xuống, vị tôn giả kia mới chịu dừng lại.

Trăm năm sau.

Hoắc Hoa chắp tay sau lưng đứng ở một gốc cây cổ thụ cao chót vót, Tạ Lẫm đứng phía sau, trầm mặc hồi lâu. Hoắc Hoa nghe thấy âm thanh mới quay đầu lại nhìn hắn "Ồ, bộ dạng mới cũng khá đấy."

Mái tóc màu xanh mỏ quạ thường được buộc cao bằng một chiếc ngọc quan của Tạ Lẫm giờ phút này đã bạc trắng, tùy ý tán loạn, sắc mặt vẫn cực kỳ lạnh lùng, nhưng so với trước đây lại có phần sa sút hơn. Tạ Lẫm mặc một bộ y phục trắng, trông rất cũ kỹ, giống như đã được sửa chữa nhiều lần, trên vai có thêu một đám cỏ xanh cong queo. Một trích tiên trong quá khứ, không ngờ cũng có ngày xuất hiện trước mắt người khác với bộ dáng chật vật như vậy.

"Ngươi nói ngươi, rõ là chứng đạo thành công, lại cố chấp đảo ngược trận pháp, trái ý Thiên đạo làm gì. Hiện tại hay rồi, tẩu hỏa nhập ma, tổn thương căn cốt, cả đời này sợ là không thể trở thành tiên quân rồi."

"Câm miệng."

Hoắc Hoa thấy vậy, thu hồi khuôn mặt tươi cười, bày ra một bộ mặt âm hiểm khác "Tạ Lẫm, mất đi người mình yêu có cảm giác có dễ chịu không?"

"Năm đó ngươi gi.ết Tiểu Như, ngươi có nghĩ tới chính mình cũng sẽ có ngày hôm nay không?"

Tạ Lẫm nhìn y một lúc "Cho nên, ngươi mới liều mạng để Liên Tiểu Thảo lên tế đàn thay ta chứng đạo." Thanh âm của hắn khàn khàn, trên mặt lộ ra vẻ chua xót "Mạnh Ti Như là mật thám, mục đích của nàng ta là trộm thánh khí tộc ta, ta gi.ết nàng là đúng người đúng tội.”

"Ha ha ha … Đúng người đúng tội, hay cho câu đúng người đúng tội …" Hoắc Hoa cười lớn một lúc, rồi quay người lướt qua Tạ Lẫm, giọng nói lạnh đi “Vậy ngươi cứ ở đây đi."

"Linh hồn của người trong lòng ngươi bị phong ấn ở đây. Việc nàng ta có thể tụ lại cơ thể của mình và tái sinh thành người hay không phụ thuộc vào tạo hóa của chính nàng ta." Đi đến rìa kết giới, Hoắc Hoa tựa hồ có chút không chịu nổi, ngữ khí có chút phù phiếm nói "Bất quá, hy vọng là rất nhỏ. Ta khuyên ngươi, nếu có sức lực làm việc này còn chẳng bằng tìm một tiểu nương tử khác."

"Khuyên ta không bằng khuyên chính mình, Mạnh Ti Như sẽ chúc phúc ngươi."

Hoắc Hoa cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi. Khi biết Liên Tiểu Thảo bị rắn độc long não hành hạ, bị người ta ức hϊếp, bị Giang Liên Dung uy hϊếp, Liên Tiểu Thảo, nàng ấy thà ch.ết chứ không phản bội mình, biết được đau đớn, thống khổ của nàng, Tạ Lẫm chỉ ước mình có thể dùng kiếm tự sát cho rồi. Hắn cảm thấy đau lòng, thay Tiểu Thảo đau lòng. Vốn dĩ nàng có thể sống một đời an yên, lại gặp phải một tên khốn như hắn, cuối cùng nhận vào mình một kết cục bi thảm.

Hắn nhớ tới năm đó trên ngọn núi hoang cằn cỗi, hắn nhớ tới có một đứa trẻ bẩn thỉu, bị đám con nhà quý tộc kia ức hϊếp, hắn chỉ tùy tiện giúp đỡ, lại không ngờ được nàng ghi nhớ suốt đời, thâm chí đến nay, còn dùng mạng đền đáp.

"Liên Tiểu Thảo, ta còn chưa kịp hỏi nàng có đau hay không."

Tạ Lẫm ngồi dưới đất, ngay dưới gốc cổ thụ, nhắm mắt lại, không biết mình đang nói chuyện với ai.

“Liên Tiểu Thảo, ngày đó nàng hỏi ta có biết người nào có thể thay ta chứng đạo không.”

"Kỳ thật ta đã sớm biết, trên trời dưới đất, chỉ có mình nàng."

"Ta ở chỗ này, chờ nàng trở lại, nàng đừng đến trễ."

Chính văn hoàn.

Phiên ngoại - Quân sinh ta chưa sinh

Ta tên Liên Tiểu Thảo, là nữ nhi độc nhất của Liên viên ngoại giàu có ở Khương thành. Về việc tại sao cha nương ta lại đặt cho ta cái tên nghe tầm thường như vậy, tất có lý do. Từ khi sinh ra, thân thể ta vô cùng yếu ớt, dễ sinh trọng bệnh, lang y giỏi nhất thành nhìn ta cũng phải lắc đầu ngao ngán. Cha nương ta không tin vào số mệnh, vẫn luôn tìm cách chữa bệnh cho ta, thẳng đến một ngày có vị tiên nhân tóc trắng đem đến một ngọn tiên thảo, nói rằng tiên thảo này có thể cứu sống ta.

Ngày thứ hai sau khi ta được kéo trở về từ Quỷ môn quan, cha nương ta vô cùng biết ơn tiên nhân, thỉnh xin tiên nhân đặt tên cho ta. Ai ngờ được, vị tiên nhân mặt mày băng lãnh kia vừa mở miệng đã phun ra hai chữ “Tiểu Thảo."

Cha nương ta nhất thời ngơ ngác, cười ngượng ngùng hỏi lại “Cái gì?”

"Liên Tiểu Thảo."

Vì vậy, dù không tình không nguyện, ta vẫn tên Liên Tiểu Thảo. Còn về cảm giác được sống lại, ta thấy chẳng có gì kỳ quái, chỉ là ta có thể nhìn thấy ma.

Không phải tất cả ma quỷ, thực tế thì chỉ thấy một thôi. Con ma đó thường mặc một bộ y phục trắng đã cũ, trên vai thêu hình thù không rõ màu lục nhạt, da trắng như tuyết, tóc cũng trắng như tuyết, đứng từ xa nhìn thẳng vào ta. Lúc nhỏ vô tri, nhưng sau này đi học rồi, ta mới phát hiện không phải ai cũng có thể thấy ma, mà chỉ mình ta có thể thấy người đó. Lúc đầu, ta vô cùng hoảng sợ, vừa khóc vừa gọi cha ta mời pháp sư trừ ma, ai mà biết được ma nhìn thấy ta sợ hãi, trên mặt hiện lên vẻ bi thương, trước khi đạo sĩ tới liền biến mất. Kể từ khi ấy, ta không còn gặp lại con ma đó nữa.

Cho đến năm mười ba tuổi, ta ham vui mà chạy ra ngoài, bị thổ phỉ bắt được, muốn trói ta lại để tống tiền cha ta. Ta sợ hãi tột độ, vấp phải rễ cây nhìn bọn thổ phỉ từng bước đến gần, nhắm chặt hai mắt vì sợ hãi.

Ngay khi ta nghĩ mình ch.ết chắc rồi, con ma đó lại xuất hiện lần nữa. Hắn rất lợi hại, từ trên trời giáng xuống, giống hệt một vị anh hùng, chỉ cần hai ba đòn đánh đã đuổi được bọn thổ phỉ. Hắn lo lắng ngồi xổm trước mặt ta, hỏi ta có bị thương ở đâu không. Ta ngơ ngác nhìn hắn, bởi vì hắn thực sự rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách kia, rất quen thuộc, không biết đã từng gặp qua ở đâu, chỉ tiếc là mái tóc trắng như tuyết đó, ta luôn nghĩ rằng tóc màu xanh mỏ quạ hợp với khuôn mặt kia hơn.

Hắn thật sự rất đáng để người ta tin phục, thế là, ta mặt dày mày dạn theo sau lưng hắn, đòi làm tiểu đệ. Hắn chỉ bất đắc dĩ mà cười "So với trước đây, lá gan của nàng quả thực to ra không ít." Hắn nói những lời này chẳng khác nào chỉ sương bảo mây, ta nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu, chỉ muốn mãi đi theo sau hắn.

Vì vậy, sau ngày hôm đó, ta phát hiện ra, hắn tên Tạ Lẫm.

Tạ Lẫm, Tạ Lẫm, người cũng như tên, đối với người khác luôn lạnh lùng thờ ơ, nhưng với ta, vẫn luôn mỉm cười. Ta hỏi hắn "Tạ Lẫm, tại sao ngươi chỉ cười với ta vậy?"

Sự dịu dàng trong mắt phảng phất hóa thành vũng nước xuân, hắn nói với ta "Bởi vì nàng từng nói với ta, ta cười lên trông rất đẹp.”

Ta không nhớ mình đã nói câu này, nhưng nó không sai, ta cũng không đi sâu thêm làm gì.

Tạ Lẫm dạy ta tu luyện, dạy ta cách sử dụng kiếm, dạy ta cưỡi ngựa. Ta thật sự cảm thấy hắn hẳn là người giỏi nhất trên đời.

Bằng cách này, hắn đã đồng hành cùng ta cho đến khi ta mười sáu tuổi.

Theo lý mà nói, ta cập kê đã hai năm, sớm phải gả cho người ta, nhưng cha ta không nỡ xa ta, thẳng tới khi ta mười sáu tuổi mới bắt đầu bàn tới chuyện hôn sự.

Ta mãi mãi nhớ ngày đó, khi Tạ Lẫm đứng dưới gốc cây, mở miệng hỏi ta có nguyện ý gả cho hắn không.

Ta lắc đầu nói “Ta không muốn.”

Nhìn hắn thất hồn lạc phách như vậy, ta có chút không nỡ. Ta ở bên bầu bạn với hắn hai ba năm, phần tâm ý kia làm sao không biết. Nhưng ta không thích hắn, đối với hắn chỉ là biết ơn và ngưỡng mộ không hơn. Vậy nên, ta từ chối.

Ta đã không gặp hắn kể từ ngày hôm đó. Cha ta giúp ta tìm một mối hôn sự tốt. Đối phương là Trịnh Quỳnh, nhi tử độc nhất nhà Trịnh viên ngoại, anh tuấn tiêu sái, tính cách ôn hòa, nhân nghĩa chính trực, năm ngoái vừa lấy được công danh, là ứng viên hoàn hảo cho vị trí hiền tế của cha ta.

Ta vui vẻ gả đi, đêm tân hôn đầy ắp khách khứa, là tiệc cưới náo nhiệt nhất Khương thành. Nhưng lúc hành lễ, trong một khoảnh khắc, ta cảm thấy có một ánh mắt mạnh mẽ sau lưng đang nhìn chằm chằm vào mình, ta biết đó là Tạ Lẫm, nhưng ta không thể quay lại nhìn, đành dặn lòng mặc kệ thôi.

Sau khi kết hôn, Trịnh Quỳnh đối xử với ta rất tốt, gia đình chưa bao giờ khiến ta phải bận tâm, khiến ta chân chính thể nghiệm được cảm giác được người ta nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng sủng.

Năm ấy tuyết phủ dày đặc Khương thành, trong nhà đốt bếp lò, ta bị cơn đau đẻ hành hạ đến ch.ết đi sống lại, Trịnh Quỳnh quỳ bên giường ta, van xin Bồ tát đừng bắt ta đi. Nhìn những chậu máu không ngừng được thay, khi ta cảm thấy mình không còn sức để thở, ta mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Tạ Lẫm.

Lâu rồi không gặp, đã năm năm rồi.

Hắn vung tay, có thứ gì đó lọt vào l*иg ngực đang đập chậm rãi của ta, ta nghe thấy tiếng khóc lớn của đứa bé, giọng nói vui mừng của bà đỡ vang lên "Sinh rồi! Phu nhân không sao rồi!"

Sau đó ta nhắm mắt lại, mơ hồ cảm nhận được bàn tay của Tạ Lẫm nhẹ nhàng vuốt má ta. Ta cảm thấy rõ ràng bàn tay đó khẽ run lên, có chút chất lỏng lành lạnh nhỏ xuống trán ta.

Tạ Lẫm đang khóc à?

"Liên Tiểu Thảo, có đau không?"

Ta lắc đầu, cuối cùng đáp “Không đau”.

Năm ta hai mươi ba tuổi, quan trường hiểm ác, Trịnh Quỳnh bị người ta ám hại, buộc tội tham nhũng, cả nhà ta sắp phải đối mặt với tình cảnh tù ngục lưu đày. Kỳ lạ là, chân tướng lập tức được phơi bày vào sáng hôm sau, chúng ta hóa nguy thành an.

Năm ta hai mươi lăm tuổi, trưởng tử của ta vô tình ch.ết đuối, lang trung nói tim đã ngừng đập, ta và Trịnh Quỳnh cực kỳ bi thương, chỉ thiếu bước chỉ dẫn làm hậu sự, lại chưa từng nghĩ tới, con trai sặc nước bọt tỉnh lại, dưỡng bệnh ba ngày liền tốt lên.

Năm ta hai mươi chín tuổi, bệnh dịch hoành hành ở Khương thành, người trong thành ch.ết bệnh gần hết, chỉ có gia đình ta bình an vô sự.

Bất luận thế nào, chúng ta dường như có thể hóa hung thành cát. Thế nhân cho rằng, một nhà Trịnh Thượng thư hồng phúc tề thiên, đại phú đại quý, chỉ có ta biết rằng, là Tạ Lẫm, mọi thứ đều là hắn.

Tám mươi, Trịnh Quỳnh già rồi, ông ấy nằm trên giường, chìa tay cho ta, ta hiểu ý mà nắm lấy.

"Ta biết, một đời này của nàng, đều có quý nhân tương trợ."

"Phúc khí của nàng lớn như thế, ta tự nhiên phải đi trước nàng một bước."

"Quãng đời còn lại, nàng cũng phải, bình an vui vẻ."

Sau khi Trinh Quỳnh mất, hai đứa con trai của chúng ta cũng tài giỏi giống cha, đỗ đạt vinh hiển, con gái cũng tìm được lang quân như ý, cuộc sống viên mãn đủ đầy. Chỉ có mình ta ở lại nhà cũ Trịnh gia, ngày ngày phe phẩy quạt, nằm trên ghế mây sưởi nắng.

Bỗng một hôm, ta cảm thấy chính là đến đây thôi. Thế là, ta đuổi hết đám hạ nhân, một mình lưu lại sân viện, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu xuống, lòng thầm nghĩ cứ ra đi như thế này cũng tốt. Ngay khi ta cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đang dần cạn kiệt, ta lại nhìn thấy Tạ Lẫm. Dung mạo hắn không già đi, vẫn đẹp như một vị trích tiên.

"Ngươi đến rồi."

"Ừm, ta đến rồi." Hắn đáp.

Đã lâu không nghe thấy thanh âm của hắn, ta hơi choáng váng, mở miệng hỏi một câu đã muốn hỏi từ lâu "Kiếp trước, ta gặp qua ngươi sao?"

"Gặp qua."

"Vậy quan hệ của chúng ta là gì?"

“Chúng ta là một đôi phu thê hạnh phúc, con cháu đầy đàn, cùng nhau già đi.” Hắn trìu mến nhìn ta, khóe miệng nở một nụ cười.

Ta ồ lên một tiếng, tự biết những gì hắn nói chắc chắn là lừa ta. Nhưng, trong vô thức, ta vẫn cảm thấy áy náy.

"Xin lỗi, ta quên mất ngươi rồi."

Hắn cười dịu dàng, nước mắt chảy dài, đưa tay vuốt mái tóc bạc màu của ta.

"Không sao, ta đợi nàng, đợi nàng từ từ nhớ lại ta."

Ta gật đầu, từ từ nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc linh hồn ta bị cuốn đi, ta cảm thấy nước mắt rơi lã chã.

Tạ Lẫm, kiếp này ta không thể yêu ngươi, nếu có kiếp sau, ngươi và ta nhất định sẽ là một đôi phu thê hạnh phúc như ngươi nói.

Cuối cùng vẫn là, quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.