Ngày thứ ba bỏ trốn, ta cuối cùng cũng ra khỏi thành. Nhưng khi tới quán trọ, đập vào mắt ta là Tạ Lẫm một thân bạch y hạ phàm, bên cạnh là Thẩm Ỷ Dung. Vẻ mặt hắn u ám, như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta. Ta biết lúc này có chạy cũng vô ích, nhưng ta vẫn quay người cố hết sức chạy khỏi nhà trọ. Tạ Lẫm vẻ mặt nghiêm túc lao tới túm gáy ta, buộc ta phải quay đầu nhìn hắn. Ở khoảng cách gần, ta có thể thấy rõ ràng sự tức giận, thờ ơ và một tia khó hiểu trên mặt hắn. Ta nghe hắn hỏi "Tại sao lại chạy?"
Ta có thể nói gì bây giờ, nói rằng ta không thể giương mắt đứng nhìn ngài vì người không xứng mà đi nhầm đường chăng, nói ta lo chuyện bao đồng thuận tay kéo ngài một cái, hay nói hòn đá kê chân như ta muốn ngăn cản hai người ta tình ngươi nguyện. Ta cũng có tự tôn. Ta không hề muốn thành trò cười trước mặt Tạ Lẫm. Thế là, ta học theo hắn, bắt chước hắn thờ ơ lãnh đạm trả lời “Ta sợ ch.ết.”
“Ta không muốn ch.ết, càng không muốn ở bên cạnh ngươi.” Ta nói hai câu, đều là khẩu thị tâm phi.
Khuôn mặt anh tuấn của Tạ Lẫm lúc này lạnh như băng, khóe miệng hắn khẽ nhếch, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường cùng chán ghét “Giang Thanh Thung, nàng nghĩ bản tọa xem nàng là cái gì?” Chỉ nói một câu này, hắn đã tức giận ném ta xuống đất, lạnh lùng nói với đám hạ nhân “Mang nàng ấy hồi phủ.”
"Nếu đã không muốn làm Tạ phu nhân, vậy thì làm tù nhân đi."
Thẩm Ỷ Dung vẫn bộ dáng vui vẻ hoạt bát đó, nàng ta dẩu môi nói “A Lẫm, tẩu tẩu chỉ là sợ một lúc thôi. Huynh đừng như vậy.” Nụ cười trên mặt càng sâu, nàng ta ghé sát tai ta “Giang Thanh Thung, ngươi ngu ngốc ch.ết được.”
Ta đương nhiên ngu ngốc. Tuy chưa ai dạy ta đọc sách, cũng chưa ai dạy ta làm sao sống tự trọng, tự mình vươn lên, nhưng đối với thể diện và tôn nghiêm của mình, ta đương nhiên hiểu rõ. Vậy mà khi nghe tin Tạ Lẫm đi con đường sai trái, cả đời không được thanh bạch, ta chỉ muốn ngăn cản hắn chứng đạo. Tức là ta hoặc là bỏ trốn, hoặc là ch.ết. Nhưng ta không muốn cống hiến bản thân cho tên khốn đã để lũ chó hoang ăn đồ ta nấu. Thế nên đến ngày thứ mười bị giam trong phòng, ta đã kìm chế không tự sát.
Kể từ khi Tạ Lẫm tóm ta lần trước, ta không gặp hắn nữa. Nghe những đám hạ nhân bàn tán xôn xao, có lẽ là thay Thẩm Ỷ Dung cầu thuốc, đoán chừng chưa đến mười ngày nửa tháng thì sẽ không quay về. Ta đoán đây chính là nguyên nhân khiến lần trước hắn phải đến Tiên môn đại hội. Bởi vậy, trong mười ngày nửa tháng, ngày nào ta cũng phải giáp mặt với Thẩm Ỷ Dung. Là một tiểu cô nương, phương pháp của nàng ta chỉ là một lát thì tạt nước lạnh, một lát lại là đánh bằng côn. Ta cũng không sợ hãi, ngày trước làm hạ nhân, bị đòn không hề ít, cắn răn chịu rồi cũng qua, không to tát đến thế.
Đến ngày thứ mười, thật sự rất khó chịu, ta nhiễm phong hàn, lại thêm đã lâu không ăn gì, ta nhớ thứ ta ăn lần cuối cùng là bánh bao ngũ cốc mà Giả ma ma đưa cho. Giả ma ma dẫu sao cũng có thể coi là bậc đại lão được kính trọng trong phủ, thế nên Thẩm Ỷ Dung chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, rồi lại gia tăng lực đạo khi đánh ta.
Ngày thứ mười một, Thẩm Ỷ Dung đột nhiên thả ta ra, còn tìm lang trung chữa trị cho ta. Khi ta ôm thắc mắc trong lòng, ta mới để ý thấy Tạ Lẫm tay chắp sau lưng đứng cạnh giường "Nghe nói nàng tuyệt thực vừa làm cho mình bệnh thành cái dạng này?"
Ta nhìn Thẩm Ỷ Dung, nàng ta cười rất dịu dàng, giọng điệu đầy lo lắng "Hai ngày nay tẩu tẩu thật sự rất khổ sở."
Đột nhiên, ta chẳng muốn giải thích điều gì, nằm thẳng trên giường, tựa hồ không quan tâm.
"Đây là lý do tại sao nàng muốn rời khỏi chỗ ngồi này?" Tạ Lẫm lạnh lùng nói, và ngay cả khi ta nhắm mắt, ta vẫn có thể cảm nhận được hàn ý.
"Được, không ăn thì cả đời này cũng đừng ăn."
"Phân phó xuống dưới, hôm nay trong phủ có hỷ sự, bản tọa cùng phu nhân, viên phòng."
Nụ cười của Thẩm Ỷ Dung đột nhiên đông cứng lại.
Ta mở mắt nhìn hắn, cố gắng đứng dậy nhưng tay chân mềm nhũn, chưa kịp đứng lên đã ngã xuống giường. Tạ Lẫm nắm lấy cánh tay ta bế bổng ta lên, cười trào phúng “Sao, nghe nói được cùng ta viên phòng, vui vẻ như vậy à?"
Ta khàn giọng gọi "Đại nhân" Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với hắn sau một thời gian dài "Tại sao?"
Tạ Lẫm ghé sát mặt ta, thanh âm tràn đầy lạnh lùng "Ba tháng nữa, bản tọa muốn mở tế đàn, gi.ết thê chứng đạo."
"Vì vậy, Giang Thanh Thung, nàng tốt nhất an phận một chút.”
Mắt thấy Tạ Lẫm chuẩn bị bước ra khỏi phòng, ta ngã khỏi giường, dồn chút sức còn lại hét lên "Phục kích trong rừng, đêm mưa trong sơn động, Tiên môn đại hội thậm chí sớm sớm chiều chiều ta cùng ngươi trải qua, với ngươi mà nói, tính là cái gì?!"
Hắn dừng ở cửa "Một phương pháp để nàng tình nguyện giúp bản tọa chứng đạo." Sau đó rời đi.
Vô thượng tôn giả, quả không hổ cái danh vô thượng tôn giả, một câu này cũng đủ phá tan hết thảy tạp niệm, tổn hại nhân tâm ta.
Thẩm Ỷ Dung đột nhiên cười lên, cực kỳ điên cuồng, nàng ta túm lấy tóc ta. Da đầu tê dại, nhưng ta vẫn để nàng ta nắm. Nàng ta còn cho là chưa đủ, đưa tay bóp cổ ta, giọng nói hung ác như rắn độc đáng sợ “Lời cho ngươi rồi, Giang Thanh Thung." Nói rồi cũng rời đi.
Chỉ còn ta một mình trong phòng, thương tâm tới mức phát lạnh, cố dụi vào hốc mắt nhức nhối đẫm lệ, không khỏi nghĩ về quãng đời trước kia.
Giang Thanh Thung, Giang Thanh Thung, ai cũng gọi ta là Giang Thanh Thung, nhưng ai cũng oán giận, thờ ơ, khinh thường và tức giận. Sau khi có được cái tên đẹp đẽ này, chưa từng có ai dịu dàng gọi Giang Thanh Thung.
Ta chợt nhớ, khi ta còn rất nhỏ, a nương thường khẽ gọi “Tiểu Thảo à, Tiểu Thảo của a nương.”
Ta đã từng được yêu thương, cách đây rất lâu rồi.
Bên ngoài treo đèn l*иg, treo dây hoa, mọi người trong phủ đều nghĩ đây là hỉ sự, ta thì không. Sắc đỏ rực rỡ trông chẳng khác nào máu từ tim ta chảy đầy đất sau ba tháng nữa. Thật ngán ngẩm.
Sắc trời chuyển tối, nha hoàn đưa cơm cho ta nhìn ta lạ lùng, quả nhiên từ trong hộp đồ ăn bưng ra một bát canh mà ta chưa từng thấy, ánh mắt sáng ngời không thể nghi ngờ "Nếu phu nhân tin tưởng Hoắc gia thì cứ uống đi, chuyện còn lại giao cho tại hạ."
Ta thậm chí còn chẳng do dự, vì đây là cơ hội duy nhất của ta.
Khi tỉnh dậy lần nữa, ta trông thấy Hoắc Hoa. Sau khi gặp y tại Tiên môn đại hội lần trước, ấn tượng y lưu lại cho ta rất sâu đậm, bởi trông y bí ẩn khó nắm bắt, như thể nắm bắt toàn cục, lại tựa hồ không để tâm đến mọi thứ.
“Tiểu nương tử, chúng ta lại gặp nhau.” Hoắc Hoa cười cười, cầm quạt xếp che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
Lúc này ta mới phát hiện mình đang lảo đảo trong xe ngựa. Mở cửa sổ ra, bên ngoài trời đã tối đen như mực, chắc đã vào đêm khuya. “Vì sao ngươi lại giúp ta?” Dược hiệu còn chưa hoàn toàn biến mất, ta hô hấp cũng mất nhiều khí lực.
Hoắc Hoa cụp mắt, thu lại ý cười "Tiểu nương tử Tạ gia quản nhiều thế làm gì? Dù sao, mục tiêu của ta và ngươi đều giống nhau.”
"Đó là ngăn cản Tạ Lẫm phi thăng."
Ta ngồi trên xe ngựa ròng rã hai ngày. Trong hai ngày này, Hoắc Hoa chưa hề mở miệng nói chuyện với ta. Nhưng trực giác bảo ta, y rất nguy hiểm. Thế nên, dù y đưa cho ta thuốc bổ hay đồ ăn gì, ta đều từ chối, trừ khi là tận mắt nhìn thấy y mua nó ở bên ngoài.
Ngày thứ ba Hoắc Hoa đưa ta đi, Tạ Lẫm đã đuổi kịp. Dùng mắt thường cũng biết hắn vô cùng tức giận, dùng một kiếm chặt đầu con ngựa kéo xe, lại dùng một kiếm bổ đôi mui xe. Hoắc Hoa nhảy lên, nhấc chiếc quạt xếp so chiêu với Tạ Lẫm, sau khi miễn cưỡng đỡ được vài chiêu thì bị ép lùi lại. Lúc bỏ chạy, y vẫn không quên hố ta một câu “Giang tiểu thư, tại hạ đánh không nổi phu quân của ngươi, chuyện bỏ trốn chúng ta ngày khác bàn tiếp nhé!”
Ta đảo tròng mắt, Hoắc Hoa, ta chưa từng đắc tội ngươi. Quả nhiên, Tạ Lẫm nhìn ta, giữa đôi lông mày không thèm che giấu sự lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, hệt như muốn đυ.c khoét vào xương tủy ta "Bỏ trốn?"
Ta ngồi trong chiếc xe ngựa không mui, nhìn có chút buồn cười, nhưng cũng không nói chuyện, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tạ Lẫm, lúc này đang mây đen che trời, tức giận cực độ. “Bản tọa đang hỏi nàng, đúng hay không đúng?” Tựa hồ một luồng hơi lạnh tràn ra từ cổ họng, giọng điệu của hắn có chút u tối.
Ta nhắm mắt, vuốt vuốt phần ngực đau nhức "Đúng hay không, trong lòng ngài không phải đã có định luận rồi sao, đại nhân?"
"Giang, Thanh, Thung—"
"Có đây."
Tạ Lẫm chặt một cây to bên cạnh trút giận, âm thanh dữ dội khiến tim ta đập thình thịch, toàn thân run rẩy. Ta bị lôi đi cả một đường về. Gió trên trời rất mạnh, ta lạnh run người. Vừa vào phòng liền bị ném mạnh xuống ghế, ta không kìm được đau đớn bèn hét lên một tiếng. Tạ Lẫm dùng cơ thể nhốt ta giữa hắn và chiếc giường, ta đột nhiên có dự cảm không lành, ra sức vùng vẫy như điên, cắn mạnh vào vai hắn.
"Tạ Lẫm! Ngươi đang làm gì vậy—"
Tạ Lẫm thôi nhéo má ta, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ “Sao nàng lại đi với y?”
"Ngươi, ngươi buông ra..."
Hắn ôm chặt lấy ta, dán đôi môi mỏng lên cổ ta, rồi cắn ta một cái thật mạnh. Mãi đến khi ta cảm thấy cổ ngứa ran, tựa như đã chảy máu, hắn mới buông ra.
"Tạ Lẫm, ngươi làm tất cả những chuyện này chỉ vì nàng ta hay sao?"
Tạ Lẫm không trả lời, chỉ chôn mặt trong cổ ta thở dốc. Ta không thể kìm nén được nữa, giọng ta có chút nức nở “Vì nàng ta, ngươi chấp nhận đi con đường ngoại đạo, sống cuộc đời vạn kiếp bất phục, trăm người mắng chửi sao?"
Tạ Lẫm dừng lại, thanh âm khàn khàn "Đây là ta nợ nàng ấy, là ta nợ sư phụ."
"Dù có thế nào, ta cũng phải trả cho sư phụ một nữ nhi nguyên vẹn."
Ta nhắm mắt lại, để nước mắt chảy dài trên vai Tạ Lẫm. Hắn cảm thấy vai mình ươn ướt liền quay đầu hôn lên má ta, nhẹ nhàng lau nước mắt, giọng nói run run “Giang Thanh Thung, đừng khóc.”
Khi ta tỉnh lại, đã thấy Tạ Lẫm ngồi ở đầu giường chỉnh trang y phục “Trời cũng tối rồi, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Hắn không trả lời ta, chỉnh lại y phục rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn quay mặt nói một câu “Gi.ết thê chứng đạo, nàng không cần tham gia nữa.”
Đến khi ta định thần, ánh trăng đã lấp đầy con đường hắn đi. Tim ta chùng xuống, không biết ý hắn là gì, nhưng đại khái chính là việc chứng vẫn phải làm nhưng hắn không muốn hy sinh ta. Ta vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng đến nửa đêm, một cơn đau thấu xương truyền đến, tứ chi ta tê dại, ta không thể điều khiển được tay chân, đành theo bản năng cuộn người thành quả bóng.
Độc rắn long não, phát tác rồi.
Mồ hôi lạnh rơi trên đệm tạo thành vết nước nhỏ, ta muốn chống người gọi ai đó, lại lăn khỏi giường, đành nằm dưới đất bò về phía cửa. trước mắt mơ hồ, ta chỉ thấy có người đi vào, cố sức nhìn kỹ, mới phát hiện là Mạn Hồng, tỳ nữ thϊếp thân của Thẩm Ỷ Dung.
"Giúp ta gọi Tạ đại nhân..."
Mạn Hồng cúi đầu nhìn bộ dạng chật vật của ta, hỏi “Tạ phu nhân có chuyện gì vậy?”
"Ta... " Ta nói không nên lời, trong lòng tự biết hôm nay không có khả năng được cứu, cố nén nỗi thống khổ, cuộn tròn người trên sàn đất.
"Nếu Tạ phu nhân không sao, vậy không cần quấy rầy Lẫm thiếu gia và tiểu thư nhà ta nữa."
"Tiểu thư nhà ta vừa bị cảm, hiện tại lại phát sốt, thật khiến người ta xót xa. Lẫm thiếu gia đã chăm sóc cho nàng ấy đến nửa đêm, tâm cũng xót ch.ết rồi."
Toàn thân run rẩy, ta chậm rãi bịt tai, không nghe cũng không nhìn, âm thầm chịu đựng nỗi đau vạn tiễn xuyên tim. Ai mà biết Mạn Hồng lại cúi xuống nói những lời ác ý thâm độc “Nếu như ngươi không muốn nghe thì thôi. Huống chi, sau khi Lẫm thiếu gia gi.ết ngươi phi thăng, ngài sẽ cùng tiểu thư nhà ta ở bên nhau, làm một đôi thần tiên quyến lữ.”
"Nghe hạ nhân nói, tối nay Lẫm thiếu gia ở cùng ngươi?"
"Phiền ngươi chăm sóc Lẫm thiếu gia thật tốt là đã khiến tiểu thư nhà ta vui vẻ rồi."
Ta thở chậm lại, điều chỉnh hô hấp, từ dưới đất đứng lên, nhìn nô tỳ ngu xuẩn trước mặt, giọng nói còn mang theo mấy phần cười cợt "Thật không, tiểu thư nhà ngươi thật sự vui vẻ sao?"
Mạn Hồng nóng nảy, giơ tay tát vào mặt ta một cái “To gan!”
Ta ngã xuống đất, nén giận, cắn vào bắp chân Mạn Hồng cho đến khi thấy trên ống quần của nàng ta có một vệt máu lớn, không biết là của nàng ta hay của ta. Mạn Hồng dùng hết sức đá ta ra, ôm chân nhe
răng, ta ngồi bệt xuống đất cười nói "Ta đã trúng độc, hiện tại cắn ngươi, chỉ e là ngươi sống không được bao lâu." Vẻ sợ hãi trên mặt Mạn Hồng ngày càng rõ, nàng ta nhìn ta, rồi loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
Ta dựa vào thành giường, hít một hơi thật sâu, một mình chịu đựng đau đớn thấu xương, chợt nhớ tới mấy năm trước, khi ta ở nơi tối tăm nhất, là một thiếu niên có đôi mắt hổ phách đã cứu ta, để ta đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời. Mà nay, thiếu niên ấy sau khi làm chuyện thân mật nhất với ta, lại chạy đi chăm sóc thanh mai cả đêm. Lần này, là ta tự mình đuổi được kẻ xấu.
Tạ Lẫm, thâm sơn cùng cốc năm ấy, ngươi tiện tay cứu ta, ta cũng nên trả ơn rồi.
Ta nhốt mình trong phòng, ai cũng không gặp. Tạ Lẫm có đến vài lần, ta cũng không mở cửa. Chắc hẳn hắn cũng hiểu lý do, qua vài lần, liền không quấy rầy ta nữa.
Thời gian cứ thế mà trôi, cuối cùng vào một ngày nắng, ta nghe tin Tạ Lẫm đã đưa về một nữ nhân sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với ta. Ta biết, nàng ấy là người thay ta ch.ết. Những gì mà Tạ Lẫm đã quyết định, ai cũng không có cách xoay chuyển. Nhưng gần đây, Hoắc Hoa bí mật gửi cho ta một bức thư. Trong thư nói, gi.ết thê chứng đạo, chưa từng chỉ hai người cần có da thịt chi thân, mà là hai người thật sự tương thân tương ái.
Ta không biết Hoắc Hoa đóng vai trò gì trong toàn bộ chuyện này, cũng không hiểu tại sao hắn lại nói cho ta điều này, nhưng ta nguyện ý tin tưởng, người lạnh lùng như Tạ Lẫm không thể nào trong thời gian ba tháng ngắn ngủi động chân tâm với một nữ nhân xa lạ. Nếu hắn định giế.t người hắn không yêu trên tế đàn, lừa không nổi Thiên Đạo, vậy sẽ phải bồi thường hai mạng.
Vậy ta thì sao, nếu gi.ết ta, Tạ Lẫm có thể chứng đạo thành công không?
Hắn có từng nghĩ qua sẽ cùng ta bạc đầu, một đời tương thủ không?
Từ đầu, kết cục đã được định sẵn là cái ch.ết. Hắn không yêu ta, hắn không yêu Thẩm Ỷ Dung, chứ đừng nói đến nữ nhân xa lạ đó. Nhưng nếu Tạ Lẫm nhất định phải phi thăng, thì ta muốn cược một phen. Ta cược tình cảm của Tạ Lẫm đối với ta là thật, cược trận mai phục nơi rừng sâu là thật, cược sơn động đêm mưa là thật, cược đêm hắn mất khống chế là thật. Thậm chí ta còn nghĩ, nếu là giả, cùng lắm là ch.ết chung một chỗ. Nhưng ta tự biết, ta không nỡ.
Còn hơn một tháng nữa mới đến ngày chứng đạo, ta bệnh rồi. Trận phong hàn này vô cùng lợi hại, cộng thêm với sự giày vò của độc rắn, ta khó có thể đứng dậy khỏi trường kỉ. Lúc này, Tạ Lẫm đã không thèm quan tâm ta có muốn gặp hắn hay không, hắn trực tiếp đẩy cửa xông vào. Ngay cả khi thấy ta chật vật như vậy, khuôn mặt của Tạ Lẫm vẫn u ám như màu mực “Sao lại sinh bệnh?”
Hắn ngồi trước giường nhíu mày, rất tự nhiên cầm bát thuốc lên, muốn làm động tác đút thuốc thì bị ta đưa tay chặn lại “Đêm qua ngủ quên không đóng cửa sổ thôi, không sao.”
Hắn mím môi, đặt bát vào tay ta, lạnh lùng ra lệnh "Uống thuốc."
Ta chẳng biết làm gì trừ việc cầm bát thuốc, uống từng ngụm thuốc đắng ngắt dưới ánh nhìn chăm chú của hắn. Thuốc chạm đáy bát, giây tiếp theo, ta cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng trên môi, nhìn xuống mới phát hiện đó là kẹo mạch nha.
"Ăn đi, sẽ không đắng." Ta nhìn đôi mắt cho ta ảo giác được yêu của Tạ Lẫm, mê muội bất động nhưng vẫn vô thức ăn kẹo mạch nha. Đầu lưỡi vô tình quét qua đầu ngón tay hắn, ta sững người một lúc, rồi nằm xuống giường quay đầu không nhìn hắn.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ đi, không ngờ Tạ Lẫm vẫn ngồi ở bên giường giúp ta vén góc chăn, cũng không nhúc nhích. Ban đầu, ta rất muốn ngủ, nhưng khi thấy hắn như vậy, con buồn ngủ bay biến sạch. Hơn nữa, ta luôn cảm thấy rằng đôi mắt như ngọn đuốc của hắn đang nhìn ta chằm chằm.
"Giang Thanh Thung, ta..."
Hắn còn chưa nói xong, ta đã cáu kỉnh ngồi dậy, nhìn vẻ mặt lãnh đạm kia, lần đầu tiên lên tiếng ngắt lời hắn “Đại nhân, tên ta không phải Giang Thanh Thung.”
“Ngươi đã sớm biết, ta chỉ là nha hoàn của Giang gia, thay tiểu thư gả tới đây, chúng ta vốn dĩ chả có quan hệ gì......"
"Vậy nàng tên là gì?"
Ta chưa kịp phòng bị đã bị cắt ngang”Gì cơ?"
"Ta nói, tên thật của nàng thì sao? Gọi là gì?"
"Lúc ở Giang gia, bọn họ gọi ta là Tiểu Thảo, họ vốn là Liên."
“Liên Tiểu Thảo?” Thanh âm trong trẻo của Tạ Lẫm từ từ đọc tên ta, nghe hay đến không ngờ, khiến lòng ta xao động.
“Ừ.” Ta chán nản trả lời, lại sửng sốt nhìn nụ cười như tắm gió xuân của Tạ Lẫm, ta cố nén cơn nhói trong lòng, thầm rủa xả Tạ Lẫm lấy sắc mị dân.
Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa ta và Tạ Lẫm dường như đã tan băng, hắn không nhắc chuyện Hoắc Hoa giúp ta bỏ trốn, ta cũng không đề cập đến chuyện hắn chăm sóc Thẩm Ỷ Dung, chỉ là có vài chuyện đã khác hẳn.
“Tiểu Thảo.” Gần đây ta không có việc gì làm, đang nhàn rỗi ngồi đọc sách. Nghe tiếng Tạ Lẫm gọi, ta ngước lên nhìn hắn. Nếu là trước kia, ta hẳn sẽ vui vẻ chạy tới, nghiêng người đặt câu hỏi. Nhưng hiện tại, ta chỉ ngước mắt nhìn mà không làm gì hơn “Có chuyện gì sao, đại nhân?”
Như thể không chấp nhận được sự thay đổi của ta, Tạ Lẫm mím môi, ngữ khí có chút bất bình “Sao lâu rồi không thấy nàng nấu ăn vậy?”
Mặt ta phút chốc trầm xuống. Tạ Lẫm không nhắc thì thôi, hắn đã nói, vậy ta cũng phải hỏi cho ra nhẽ. Ta cúi đầu, không nhấc mí mắt tiếp tục đọc “Bầy chó hoang ngoài phủ đã béo tới mức chạy không nổi rồi.” Ta không biết sắc mặt hắn lúc này như thế nào, nhưng khẳng định là rất tệ đi.
Tạ Lẫm nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn Liên Tiểu Thảo "Nàng nghe ta giải thích..."
Ta đặt cuốn sách xuống, khoanh tay thoải mái nghe hắn giải thích. Tạ Lẫm cúi đầu trầm mặc nửa ngày, cũng không giải thích được nguyên cớ, chỉ nói sợ ta hạ độc, nói hắn từ đầu tới cuối chưa từng tin ta, nói hắn trước nay chưa từng ăn qua những món mà ta cực khổ làm ra.
Ta thở dài, nói "Đại nhân, ta hiểu rõ, khi đó ta chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, thân phận không rõ, mục đích cũng không rõ, ngươi đề phòng ta cũng là hợp lý."
Tạ Lẫm ngước mắt nhìn ta. Không biết có phải do ảo giác của ta hay không, ta thấy bộ dạng hắn hơi giống cún con dầm mưa chịu khổ một đêm vừa mới về nhà vậy. Ta không nhịn được, hỏi "Vậy ngươi còn muốn ăn không? Ta sẽ làm." Đôi mắt hổ phách của hắn chợt sáng lên, nhưng hắn vẫn dè dặt gật đầu, vui vẻ nắm tay ta.
Bởi thế, ta bận rộn cả buổi chiều làm bữa tối cho Tạ Lẫm. Hắn ngồi bên cạnh, quan sát ta giải thích những nguyên liệu và cách làm tẻ nhạt để tạo ra những món ăn ngon. Cả buổi mày hắn nhíu chặt, trông rất giống không vui vẻ, ta thấy thế thì buồn cười “Làm sao, nấu cho ngươi ăn, ngươi còn chưa hài lòng à?”
“Ta không biết làm mấy món này lại phức tạp đến thế.”
Ta quay đầu liếc hắn một cái “Đáng tiếc để mấy con chó hoang được lợi, nếu không ngươi đã sớm ăn rồi.” Hiếm khi thấy trong mắt hắn lộ ra một tia hối hận. Tâm trạng ta rất tốt, món cuối cùng được bày ra đĩa, đặt lên bàn đá, "Mời ăn thử."
Không ngờ, còn chưa ăn được miếng nào, ta nghe thấy có người bên ngoài cấp báo đệ tử Tạ gia đang đấu đá lẫn nhau, chia bè kéo cánh, sắp đánh nhau tới nơi. Ta thấy Tạ Lẫm có việc bèn thu lại đôi đũa vừa bày ra.
"Nếu như có việc thì đi xử lý trước đi rồi lại ăn thử, cũng không ảnh hưởng gì."
Tạ Lẫm có vẻ không vui, sau khi gật đầu với ta, hắn đứng dậy và rời đi. Ngược lại, ta chẳng cảm thấy gì, chỉ là hương vị của bữa ăn này không ngon như khi vừa nấu xong thôi. Có lẽ do trời định, khiến Tạ Lẫm không được ăn miếng đầu tiên của bữa ăn đã làm hắn ngạc nhiên đi.
Trời đã tối mà Tạ Lẫm vẫn chưa về được, ta nghĩ chắc phải là việc khó xử lý lắm. Đồ ăn trên bàn cứ không ngừng hâm nóng rồi lại hâm nóng. Sau khi hâm nóng lần cuối, ta nghĩ đến việc mang thức ăn vào thư phòng làm bữa khuya cho Tạ Lẫm nếu hắn thức đêm mệt mỏi. Ta vừa đặt chân vào thư phòng, trên bàn gỗ ngổn ngang những thư từ thẻ tre. Ta không nghĩ một phu nhân trên danh nghĩa có thể có đủ tư cách để dọn dẹp đống lộn xộn kia, nên đặt thức ăn ngay ngắn xong, ta xoay người rời bước.
Nhưng ta chưa kịp rời đi, một nhóm người cầm đuốc đã xông vào thư phòng. Ta nhất thời luống cuống, bị một người xô ngã dưới đất. Ta đã không tính nổi đây là lần thứ bao nhiêu ta chật vật trước mặt người khác, không có một chút tôn nghiêm. Một nữ nhân tách đám đông đi tới chỗ ta, là Thẩm Ỷ Dung. Ta có chút bất lực, tại sao nàng ta cứ nhắm đến một người sắp ch.ết như ta nhỉ?
"Giang Thanh Thung thật to gan, dám trộm danh sách quan trọng cùng bản đồ phòng ngự của Tạ gia, người đâu, bắt lấy nàng ta cho ta!"
Ta nheo mắt nhìn thư từ và thẻ tre nằm rải rác trên bàn, càng cảm thấy vô lý, mím môi nói “Ta chỉ đến đưa đồ ăn thôi, Thẩm cô nương hà tất phải làm vậy?”
"Đưa đồ ăn? Chỉ sợ không đơn giản như vậy, nha hoàn Mạn Hồng của ta mấy ngày trước gặp qua ngươi, sau khi cẩn thận điều tra, ta phát hiện ngươi kỳ thật chính là gián điệp của Giang gia. Vì sống sót, ngươi đành cung cấp tin mật cho Giang gia."
"Vậy Thẩm cô nương lấy thân phận gì để bắt một Tạ phu nhân danh chính ngôn thuận qua cửa như ta?"
"Hảo bằng hữu của Tạ đại nhân à? Thế thì vươn tay quá dài rồi đấy."
Thẩm Ỷ Dung bị ta chọc trúng tim đen, tức giận ầm ĩ đòi tống ta vào thủy lao. Người xung quanh đều là hộ vệ riêng của nàng ta, tự nhiên sẽ nghe lời nàng ta. Lúc này, Giả ma ma mở cửa đi vào.
“Hành động của Thẩm tiểu thư quả thuật không thích hợp.” Giả ma ma vẻ mặt cung kính nhưng lời nói lại rất uy nghiêm “Lão nô bất tài, thân thể lại có tật, nhưng bất luận thế nào, đây cũng là chuyện của Tạ phủ. Từ nhỏ, mấy chuyện cơm ăn áo mặc, nhà ở, đi lại của thiếu gia không cần lão nô bận tâm, cho dù phu nhân có thật sự làm ra chuyện có lỗi với thiếu gia, vậy cũng nên đợi thiếu gia về rồi mới quyết định.”
“Thẩm tiểu vô danh vô phận, nói trắng ra chỉ là khách quý của Tạ gia, một chém hai gi.ết đòi bắt người thì sợ rằng không thỏa.”
Thẩm Ỷ Dung hít một hơi thật sâu, sắc mặt xấu xí như nuốt phải ruồi, cuối cùng, nàng ta xám xịt mà rời đi. Ta khom người với Giả ma ma tỏ ý cảm ơn, bà ấy cười hiền từ nói với ta "Thiếu phu nhân không cần đa lễ, đây là bổn phận của lão nô."
"Giả ma ma không nghi ngờ ta sao?"
"Lão nô đã sống gần hết cuộc đời, ai tốt với thiếu gia, ai lợi dụng thiếu gia, ta còn không nhìn ra sao?"
Nửa đêm, Tạ Lẫm mới trở lại. Thẩm Ỷ Dung cũng bắt đầu tác oai tác quái "A Lẫm, huyng cuối cùng đã trở lại. Huynh có biết Giang Thanh Thung nhân lúc huynh không có ở trong phủ đã lẻn vào thư phòng trộm cơ mật của Tạ gia!"
Ta không để Thẩm Ỷ Dung đang nói nhảm vào mắt, nhưng ta thấy đôi môi mím chặt cùng với vẻ mệt mỏi của Tạ Lẫm. Ta không khỏi lo lắng, khẽ kéo ống tay áo hắn “Có phải chuyện rất khó giải quyết không?” Tạ Lẫm bình tĩnh tránh đi, chỉ còn tay ta đóng băng giữa không trung.
“Ỷ Dung, muội nói trước đi.” Tạ Lẫm xoa xoa mi tâm, lấy tay che mặt, ta hiện tại nhìn không rõ biểu tình của hắn, nhưng sự hoảng hốt không rõ lí do mà dấy lên trong lòng.
Thẩm Ỷ Dung vui mừng khôn xiết, nàng ta trước thêm mắm sau lại dặm muối kể rất nhiều, nhưng cố tình bỏ qua vấn đề ta bị đầu độc. Về điểm này thì ta khá cảm ơn nàng ta, giúp ta giấu bớt một phiền phức
“Giang Thanh Thung.” Tạ Lẫm không gọi ta là Liên Tiểu Thảo.
"Ỷ Dung cùng ta trưởng thành, ta tự nhiên tin những gì muội ấy nói."
Ta mở to hai mắt, không thể tin được, lời kể của Thẩm Ỷ Dung không hề nhất quán và đầy sơ hở, quan trọng hơn, Tạ Lẫm biết ta không phải là người như vậy.
“A Lẫm, tâm địa nàng ta xấu xa như vậy, tại sao không giam trong thủy lao.” Thẩm Ỷ Dung ưỡn ngực, khóe miệng cong lên đắc thắng, ngữ khí vô cùng kiêu ngạo.
"Nghe theo Ỷ Dung, kẻ tâm địa bất chính như vậy không xứng đáng thay bản tọa chứng đạo, giam Giang Thanh Thung vào thủy lao, chờ ngày sau xét xử."
Lúc này, ta mới hiểu Tạ Lẫm đang nghĩ gì, bất chấp kéo giật ống tay áo hắn "Không được."
"Bắt buộc phải là ta."
Tạ Lẫm ngẩng đầu lên, nắm cằm ta, mỉa mai nói “Giang Thanh Thung, ngươi có tư cách gì mà nói ra những lời này?”
"Người như ngươi, nếu thay bản tọa chứng đạo, chỉ sợ sẽ làm hỏng tiên đồ của bản tọa."
Thủy lao vừa tối tăm vừa ẩm ướt, nhưng ta không cần ở trong nước mà bị giam trong một phòng có chiếc giường nhỏ, đủ rộng cho ta nằm, nơi duy nhất được ánh sáng chiếu vào qua song cửa. Ta biết, Tạ Lẫm không có ý giam ta. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi vừa rồi của hắn, có lẽ hắn đã gặp phải chuyện khó khăn thân bất do kỷ, hơn nữa phần nhiều có liên quan đến sư phụ của hắn và Thẩm Ỷ Dung.
Nhẩm tính sắp đến ngày chứng đạo, mà ta còn chưa thể ra khỏi đây, thâm tâm khó tránh lo lắng. Hơn ba ngày sau, tỳ nữ như thường lệ đến bưng thức ăn cho ta, nhìn rất quen mắt. Thế là dưới cái nhìn của tỳ nữ kia, ta lại uống cạn bát canh có hương vị vô cùng quen thuộc.
Chậc chậc, Hoắc Hoa, lần này ngươi đừng làm ta thất vọng.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi ta trốn thoát, ba ngày này ta vẫn luôn ở Hoắc gia. Điều kỳ lạ là, so với lần trước bỏ trốn Tạ Lẫm đòi chém đòi gi.ết bắt ta trở về, nhưng lần này Tạ gia tương đối yên tĩnh, không có dấu hiệu truy tìm ta. Điều này khiến ta cảm thấy lúng túng, nếu quay lại bây giờ, Tạ Lẫm chắc chắn sẽ nhốt ta lại, đến lúc đó ta sẽ không thể ngăn cản hắn chứng đạo. Nhưng nếu không quay lại, đợi đến khi hắn gi.ết nữ nhân xa lạ kia, bản thân hắn cũng sẽ chôn theo, hồn phi phách tán. Ta hỏi Hoắc Hoa có phải y biết chuyện gì không, y chỉ phe phẩy cái quạt lắc lắc đầu, thực sự khiến người ta nhìn không thấu.
Đến ngày thứ mười, khi ta đang buồn chán ở Hoắc gia, ta vô tình nghe thấy Hoắc Hoa nói với thủ hạ của mình "Hơn một tháng nữa, khi Tạ Lẫm chứng đạo, mọi việc đều sẽ có câu trả lời."
"Tạ phu nhân thì sao ạ? Nàng ta không thể ở Hoắc gia cả đời được đúng không?"
"Ta đã nói, sau khi Tạ Lẫm chứng đạo, mọi thứ đều không quan trọng nữa, bao gồm cả Tạ phu nhân."
Thôi bỏ đi, nghe chẳng khác gì trên mây trong sương, ta cũng không hiểu, tại sao Hoắc Hoa lại giúp ta nhiều như vậy, chung quy cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Lòng ta hoảng loạn nhưng chẳng có kế sách gì, chỉ có thể yên tĩnh mà quan sát biến hóa. Ta cũng chẳng còn nơi nào để đi, không bằng ở lại Hoắc gia trước, một tháng sau lại đến tế đàn cũng chưa muộn.
Hoắc gia thân là một tiên môn vọng tộc nên việc lẻn vào tế đàn Tạ gia cũng không có gì to tát. Hơn nữa, thời gian này, Hoắc Hoa cũng nói chuyện nhiều hơn với ta, tuy ta luôn cảm thấy kỳ quái nhưng mỗi lần đều là y giúp đỡ ta, có hơi loạn một tý nhưng ít nhất không có tổn thương.
Thời gian thấm thoát trôi, ta không ngờ buổi tối trước ngày chứng đạo, Tạ Lẫm lại đến Hoắc gia, lén lút mà đến. Hắn tìm ta cũng chẳng phải tâm sự chuyện cũ gì, lại nói, chúng ta quen biết được nửa năm, cũng không có chuyện cũ gì đáng nhớ.
“Vì sao không tới tìm ta?” Ta lên tiếng trước.
Tạ Lẫm mặc hắc y, khuôn mặt lúc nào cũng đẹp như tiên nhân, thực ra ta thấy còn đẹp hơn tiên nhân "Ngày mai, nàng không cần đi."
"Tại sao?"
“Liên Tiểu Thảo, nàng nhất định muốn nộp mạng mình sao?” Đôi mắt màu hổ phách của hắn nặng nề nhìn ta chằm chằm, dường như trong mắt còn có ý cảnh cáo.
“Ngươi có yêu nàng ta không?” Ta không sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi một câu không liên quan.
“Ai?” Hắn cau mày.
"Nữ nhân xa lạ thay ta ch.ết."
"Liên Tiểu Thảo, nàng không được đi."
“Trả lời ta” Ta ngẩng đầu nhìn hắn một lúc “Ngươi yêu nàng ta sao?”
"Nàng rõ ràng biết... bản tọa..." Lần đầu tiên, ta thấy trên mặt vô thượng tôn giả đỉnh đỉnh đại danh lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Nếu ngươi không yêu nàng ta, nàng ta liền không thể vì ngươi chứng đạo.” Ta cũng không biết mình bị làm sao nữa. Đây là lần đầu tiên ta có can đảm đối mặt với Tạ Lẫm như thế này “Tạ Lẫm, ngươi có biết ai có thể giúp ngươi chứng đạo không?"
“Người đó sẽ không bao giờ là nàng, Liên Tiểu Thảo.” Tạ Lẫm quay người lại, không nhìn ta nữa.
Trong sân rất yên tĩnh, ánh trăng bị mây mù phủ, trong ao nước phản chiếu vài tia thưa thớt.
"Đó nhất định phải là ta."
"Tạ Lẫm, ngươi nhìn ta, người đó nhất định là ta."
Tạ Lẫm tức giận đến muốn cười to "Liên Tiểu Thảo, nàng cho rằng nàng quan trọng lắm sao?" Hắn xoay người đối diện với ta, ánh mắt lãnh đạm nhìn ta vô cùng nghiêm túc, lời nói vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ “Nàng, không có tư cách, thay bản tọa, chứng đạo.” Nói xong, hắn định bước đi, ta cười cười, kéo hắn lại, hôn lên.
Ta thừa nhận rằng đây là điều táo bạo nhất mà ta từng làm trong đời, nhưng tuyệt không hối hận.
Ta cảm thấy cơ thể Tạ Lẫm ngay lập tức cứng lại, tay hắn lóng ngóng muốn đẩy ta ra, nhưng khi chạm vào cánh tay ta, hắn lại siết chặt eo ta, như muốn khảm sâu ta vào trong thân thể của hắn. Tạ Lẫm lúc này giống như một con dã thú. Hắn cắn mạnh vào môi ta, sau đó nhẹ nhàng liếʍ khóe miệng của ta. Ta vỗ nhẹ vào vai Tạ Lẫm, khiến hắn sững người im lặng một lúc. Hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau, không nói câu gì, bởi sự thân mật điên cuồng đáng sợ vừa rồi đã phơi bày tất cả những dối trá.
"Nàng không thể đi."
Ta càng không hiểu, đẩy hắn ra “Tại sao ngươi phải chứng đạo?”
"Ngươi luyện Vô tình đạo, cho dù Thẩm Ỷ Dung thật lòng đối xử với ngươi tốt như vậy, bao nhiêu năm qua bảo vệ nàng ta cũng coi như đền đủ ân đức. Huống hồ chuyện năm đó, cũng đâu phải là ngươi hại nàng ta …"
"Khi ta được nhặt về, sư phụ đã bói cho ta một quẻ."
"Mệnh của ta yếu ớt, đường tu luyện trường sinh nhất định sẽ ảm đạm, nhưng phi thăng là điều dễ dàng nhất."
"Điều này cũng có nghĩa là sau khi ta phi thăng, lúc nhận phong ấn, tiên thể sẽ không chịu được, tự bạo mà ch.ết."
"Cho nên, mặc kệ có phi thăng thành công hay không, ta nhất định phải ch.ết. Không bằng cứu Thẩm Ỷ Dung một mạng trước, cũng coi như báo đáp công ơn nuôi dạy mấy năm."
Ta ngây ra, bất luận thế nào, Tạ Lẫm chắc chắn phải ch.ết. Ta cười thành tiếng, nhưng nước mắt lại rơi. Ta chăm chú nhìn Tạ Lẫm, mới phát hiện trong mắt hắn không còn lạnh lùng lãnh đạm mà tựa như dòng suối trong vắt, dịu dàng quan sát ta. Ánh mắt ấy như làm ta tan chảy, ta ngoảnh mặt cố ý nhìn đi chỗ khác, nhưng không nghĩ đến hắn ôm lấy mặt ta. Ta dang hai tay, hắn cũng khẽ ôm ta vào lòng, thanh âm trong trẻo mang mấy phần cẩn trọng khẩn cầu “Vì vậy, ngày mai không cần tới.”
Ánh trăng bạc ló ra sau rặng mây đen. Trời đã gần sáng. Ta gật đầu, tựa cằm lên vai hắn, nói "Được."
Tất nhiên là ta sẽ đi, nhưng không thể để hắn biết.
Nghi thức chứng đạo diễn ra vào buổi trưa, khi mặt trời lên cao nhất, cũng là lúc Thiên đạo mở thiên nhãn làm chứng. Ta giả làm nha hoàn Tạ phủ đứng lẫn trong đám người. Trước cảnh tượng trang nghiêm như vậy không ai dám tỏ ra phách lối, ta muốn quan sát rõ hơn, nhưng ta ở quá xa, chỉ có thể thấy bóng dáng một nữ tử mặc hồng y đứng giữa tế đàn.
Hẳn là người ch.ết thay ta.
Trong lòng ta thực sự cảm thấy có lỗi, chỉ nghĩ rằng lát nữa ta sẽ cứu Tạ Lẫm cùng nàng ấy. Ta không quan tâm đến cái gọi là vận mệnh phải ch.ết, cũng chẳng để ý việc chứng đạo có thành công hay không, nhưng chỉ cần ta còn sống, Tạ Lẫm đừng hòng nghĩ đến việc ch.ết đi. Thế là ta giả vờ đau bụng, cúi gập người ra hiệu cho chủ quản. Sau khi chủ quản xua tay đuổi ta đi mà không cần nhìn mặt, ta đã vòng một vòng thật lớn rồi đi ra sau tế đàn.
Lúc này, ta thật sự vô cùng cảm kích mấy lễ nghi phiền phức này, nếu không đợi ta chạy đến nơi thì nữ tử kia có lẽ đã bị Tạ Lẫm đâm đến máu cũng không còn chảy. Vừa định xông lên tế đàn để ngăn việc chứng đạo, ta chợt cảm thấy sau gáy đau âm ỉ, ngã lăn ra đất. Trước khi nhắm mắt lại, ta kịp thấy nụ cười nham hiểm của Giang Liên Dung đứng một góc.
Ta bị dội nước lạnh mà tỉnh giấc, đập vào mắt là bóng lưng của Giang Liên Dung. Ta thử nhúc nhích, lại phát hiện mình bị trói trên cọc gỗ.
“Giang Liên Dung, ngươi muốn làm gì?” Ta cảnh giác nhìn nàng ta, lòng nóng như lửa đốt.
"Tự nhiên là muốn giúp phu quân ngươi chứng đạo."
"Hôm nay ta nhận được tin tức, nói, việc chứng đạo của Tạ Lẫm chắc chắn sẽ thất bại. Nếu như ngươi ngăn cản, vậy không phải Tạ Lẫm sẽ không ch.ết được sao?" Giang Liên Dung dùng móng tay cào lên má ta, ngữ khí âm u "Một khi Tạ Lẫm ch.ết, Giang gia sẽ không còn bị uy hϊếp nữa" Cổ họng nàng ta phát ra một tiếng cười quái dị "Đến lúc đó, ta sẽ là gia chủ trẻ tuổi nhất trong tiên môn bách gia, Giang gia cũng sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất trong đám danh gia vọng tộc!”
Lòng ta chùng xuống, ta ép bản thân bình tĩnh lại “Tiểu thư, trước đây ngươi nói sau khi Tạ Lẫm phi thăng, Giang gia nguy trong sớm tối. Giờ ngươi lại nói sau khi Tạ Lẫm ch.ết Giang gia một nhà đơn độc. Vậy ch.ết với phi thăng có khác gì nhau chứ?"
Giang Liên Dung nghịch chiếc trâm cài tóc màu đỏ trên đầu, đắc ý nói "Cho nên hôm nay ta đã mai phục một ngàn tử sĩ, sau khi Tạ Lâm ch.ết thì diệt trừ Tạ gia."
"Nếu cha ta có thể diệt Tạ gia một lần, vậy ta cũng có thể lại diệt Tạ gia!"
Ta thầm kêu không ổn, thị vệ Tạ phủ bây giờ là yếu nhất, nếu lúc này đối mặt với một ngàn tử sĩ của Giang gia, chỉ e là bi kịch năm xưa sẽ lần nữa tái diễn. Ta cúi đầu điều chỉnh tâm trạng. Và khi nhìn nàng ta lần nữa, ta cười sảng khoái "Ha ha ha ha ha ha —— Giang Liên Dung, đầu óc của ngươi còn không bằng một nửa cha ngươi!"
Giang Liên Dung quắc mắt nhìn ta, hai tay đã đặt ở trên cổ ta "Ý ngươi là gì?"
Mặt ta đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, bị nàng ta bóp cổ đến thở không nổi “Nếu có thể diệt trừ Tạ gia bằng cách này, tại sao ngươi không nghĩ xem cha ngươi lại sợ Tạ Lẫm như vậy?"
"Tạ Lẫm mưu kế sâu như vậy, chỉ sợ ngươi căn bản không có phát hiện ra."
"Hắn sớm đã đoán được sẽ có người lợi dụng lần chứng đạo này gây sự. Vậy nên, hắn đã điều động ba ngàn đệ tử cùng cao thủ tu vi cao thâm vây quanh tế đàn, nếu ai dám đắc tội, nhất định sẽ bị gi.ết sạch."
"Không biết tử sĩ mà Giang gia hao tâm tổn sức thu phục mấy năm nay có thể chống đỡ được hay không?”
Ta quan sát khuôn mặt thanh tú của Giang Liên Dung, quả nhiên đồng tử nàng ta co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn. Sau đó, nàng ta buông ta ra với vẻ mặt quả quyết “Ngươi đừng hòng lừa ta, kể cả Tạ gia co bản lĩnh thông thiên, cũng không đào ra được ba ngàn tử sĩ sẵn sàng vì hắn xả mạng!"
"Huống hồ, ngươi còn vì Tạ Lẫm kia, thà để cơ thể mình chịu đựng độc rắn đau khổ cũng nhất quyết không nói bí mật của Tạ gia cho ta, ai mà biết được, mấy lời vừa rồi có phải do ngươi nói giúp Tạ Lẫm không!"
Ta sớm đã lường được Giang Liên Dung sẽ không dễ dàng tin tưởng mình, bèn nhếch khóe miệng, cúi đầu nói “Ta lừa ngươi làm gì? Một tháng trước, Tạ Lẫm đã tìm thấy thủ hạ cũ của phụ thân hắn, hắn muốn thu phục trên dưới Tạ gia, còn có khó khăn sao? Hơn nữa, ta không mạo hiểm mạng sống của mình vì Tạ Lẫm. Cách đây một thời gian, ta bị thanh mai của hắn gài bẫy, hắn không thèm tra xét mà đã tống ta vào thủy lao lạnh lẽo, hoàn toàn không để ý tới quan hệ trước kia. Nếu đã như vậy đừng trách ta phản bội hắn.”
Giang Liên Dung quay đầu nhìn ta, trong mắt có chút không tin, ngập ngừng hỏi ta "Vậy ngươi có biết vị trí chính xác của ba ngàn tử sĩ bên ngoài tế đàn không?"
Ta ho khan hai tiếng "Ta đương nhiên biết, nhưng muốn ta nói cho ngươi, ngươi phải đồng ý với ta hai điều."
Nàng ta có vẻ rất không kiên nhẫn "Mau nói đi!"
"Một, ta muốn thuốc giải của độc rắn long não. Hai, mang ta tới tế đàn."
"Một lời đã định."
Khi ta trở lại tế đàn, nghi thức vẫn chưa kết thúc. Một lần nữa, ta bày tỏ lòng biết ơn đối với mấy nghi thức rườm rà này. Ta không thấy Tạ Lẫm, đành bước theo sau Giang Liên Dung trước. Nàng ta hung hăng hỏi ta về tung tích của ba ngàn tử sĩ, nhưng sao ta biết được những người tu luyện đó là ai? Mắt thấy Giang gia gia đinh đem ta vây thành một đoàn, ta thầm nghĩ muốn đột phá vòng vây cũng khó. Đang lúc nghĩ làm thế nào mới tốt, ta nghe thấy một giọng nói phù phiếm sau lưng "Giang gia thật sự đến xem chuyện vui của Tạ gia này.” Nhìn thấy Hoắc Hoa, ta tạm thời thở phào nhẹ nhõm, dù sao có hắn ở đây, cái mạng quèn của ta tạm thời chưa mất.
“Hoắc gia chủ, ngươi tốt hơn hết là đừng lo chuyện bao đồng.” Giang Liên Dung hừ lạnh một tiếng.
“Nếu bản tọa thích lo thì sao?” Hoắc Hoa cười cười, phe phẩy chiếc quạt xếp, giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng chỉ những người có mặt mới cảm nhận được bầu không khí đột ngột ngưng lại.
Quả nhiên, khi ta cảm thấy một luồng gió mát thổi qua gáy, thì Hoắc Hoa đã cầm quạt xếp đánh thẳng vào mệnh môn của Giang Liên Dung. Ta quay người, thừa lúc gia đinh Giang gia tất bật hộ giá, chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm. Hoắc Hoa đang dùng quạt xếp, đấu pháp với một Giang Liên Dung không ngừng vung roi. Giờ khắc này, ta không rảnh quan tâm y, chỉ nghe thấy y hét vào mặt ta “Đi đi, bản tọa ở chỗ này giúp ngươi chặn đường.”
Từ tận đáy lòng mình ta gần như hét lên một câu nghĩ khí, mặc dù ta vẫn không biết lý do tại sao Hoắc Hoa lại làm mọi việc để giúp ta.
“Dám lừa ta, bắt lấy ả ta!” Giang Liên Dung cuồng loạn ra lệnh cho đám gia đinh.
Ai ngờ Hoắc Hoa rút ra một tấm bùa, dựng lên kết giới ngăn cách giữa ta và những tên nô bộc hung ác kia, sau đó quát ta một tiếng “Chạy nhanh!”
Ta liều mạng chạy một lúc lâu, cho đến khi không nghe thấy tiếng đánh nhau nữa, mới giảm tốc độ một chút. Khi ta đến, Tạ Lẫm mặc bạch y thêu hoa văn chỉ vàng đang từng bước bước lên tế đàn. Nắng trưa chói chang lạc trên vai hắn, khuôn mặt đẹp như tranh, đôi mắt lại lạnh lùng xa cách. Tạ Lẫm hệt như một vị thần đồng cảm với vạn vật, bên dưới đài tế đều là tín đồ trung thành của hắn.
Tạ Lẫm gánh trên vai trọng trách khôi phục gia tộc, gánh trách nhiệm cứu sống nữ nhi của sư phụ mình, cõng một mối huyết hải thâm thù, mà tất cả những khó khăn trở ngại này dường như đều có thể giải quyết, chỉ cần hắn phi thăng thành tiên. Trong mắt những người kia, thần tiên toàn năng bất tử, bọn họ đặt hy vọng và cả nỗi thống khổ của mình vào thần tiên, thậm chí coi Tạ Lẫm lúc này là cứu thế chủ, là hy vọng, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Chỉ có ta hiểu, đây là Tạ Lẫm của ta.
Ta không tin vận mệnh, càng không tin vận mệnh của Tạ Lẫm.
Hắn nên sống cho mình, thậm chí sống cả cho ta.
Thế là, ta mồ hôi đầm đìa chạy về phía tế đàn, chạy về phía Tạ Lẫm, người được mọi người coi là thần, lần này ta đến để giải cứu hắn. Đột nhiên, một cơn đau nhói quen thuộc ập đến, tầm nhìn tối sầm lại, tay chân ta bủn rủn, ta khuỵu xuống nền đất. Ta hận rèn sắt không thành thép, độc rắn long não lại phát tác vào lúc này, và ta thì chưa kịp lấy thuốc giải trong tay Giang Liên Dung.
Ta lọt thỏm trong đám đông, mọi người như bị kim quang mê hoặc tâm trí, không để ý thấy ta đang nằm co quắp trên mặt đất, người đầy mồ hôi lạnh. Ta đau đớn vặn vẹo thân mình trong khi Tạ Lẫm gọi ra mệnh kiếm, treo lơ lửng trên không trung. Ta thở hổn hển trong giây lát, chống hai tay xuống đất, bò về phía trước, mồ hôi lạnh cùng nước mắt không ngừng nhỏ xuống nền đất, kéo thành một vệt dài. Mắt ta nhòe đi, không thể nhìn thấy gì, nhưng vẫn theo bản năng trèo lên mép đài tế.
“Tạ Lẫm——” Ta khàn giọng gọi hắn.
Tạ Lẫm sững người quay lại nhìn ta, thấy bộ dạng đau khổ của ta, cơ hồ lập tức lao đến bên ta. Ta hầu như không đủ sức để chống cột đá mà đứng lên, khuỵu xuống vì chân không còn sức, may mắn thay, Tạ Lẫm đỡ được ta.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn tựa hồ rất gấp, ta dựa vào hắn, dưới cằm không biết là mồ hôi hay nước mắt.
“Sao, không cho phép ta tiễn ngươi à?” Ta hổn hển nói với hắn, bởi ta thực sự không còn chút sức lực nào. Thấy bộ dạng của ta, hắn vội vàng túm lấy cổ tay ta bắt mạch, vẻ mặt lạnh đi như tuyết rơi dịp Tam cửu.
“Độc rắn long não …?” Con ngươi hắn nheo lại, vẻ mặt khó tin, không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta thấy mắt hắn đỏ hoe. Thế là ta lắc lắc đầu, nghe thanh âm khàn khàn của hắn "Đau không? Tiểu Thảo!"
“Tạ Lẫm, đừng chứng đạo, ngươi sẽ ch.ết.” Ta không trả lời Tạ Lẫm, chỉ dùng mục quang thiêu đốt nhìn hắn.
Lần này đến lượt Tạ Lẫm lắc đầu với ta, nhắm mắt nói "Mệnh kiếm đã xuất, nếu hôm nay ta không chứng đạo, chọc giận Thiên đạo, sẽ bị trừng phạt."
"Mọi người ở đây đều không thể trốn thoát."
Sắc mặt tái nhợt, ta kéo tay áo hắn, khóe miệng có chút mằn mặn, hẳn là nước mắt đi. Cuối cùng Tạ Lẫm đưa ta ra sau đài tế, nơi mà ta không thể nhìn thấy hắn chứng đạo. Nước mắt đầy mặt, ta chỉ thấy bóng lưng hắn rời đi.
Không, không thể chứng đạo, sẽ ch.ết.
Ta không thấy bóng dáng của Tạ Lẫm nữa. Sau đó, ta nghe được một giọng hát trang nghiêm kỳ lạ, ta biết rằng hôm nay không chỉ nữ nhân kia sẽ ch.ết, mà Tạ Lẫm sẽ ch.ết. Nghĩ tới đây, toàn thân không biết từ đâu ra sức lực, ta lao tới tế đàn, lao vào trong pháp trận vây quanh Tạ Lẫm cùng nữ nhân kia.
Ta đẩy nữ tử khỏi pháp trận, đứng thẳng lưng trước Tạ Lẫm. Tạ đại nhân thanh lãnh như trăng lại nhìn như sắp khóc “Nàng làm gì?!"
Ta cúi đầu không nói, nhưng Tạ Lẫm thực sự đã bước tới nắm lấy vai ta, cố gắng ném ta ra khỏi trận pháp. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi khắp xung quanh, tóc của ta và Tạ Lẫm bị thổi tung lên, âm thanh lớn tràn ngập màng nhĩ, nhưng ta nghe thấy Tạ Lẫm nói với ta rất rõ ràng "Liên Tiểu Thảo, nghe lời, nàng không nên ch.ết cùng ta."
Lực tác động mạnh mẽ của trận pháp khiến lục phủ ngũ tạng ta đau đớn. Ta nhịn không được phun ra một ngụm máu đen. Ta đặt tay lên tay Tạ Lẫm "Nhiều năm trước, ngươi từng cứu ta."
"Nếu như ngươi không nhớ rõ, vậy thì hôm nay cứ coi như ta ngu ngốc, bất luận thế nào, mạng này cũng trả cho ngươi."
"Tạ Lẫm, hiện tại, dùng mệnh kiếm của ngươi, gi.ết ta."
Ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng ta biết hắn đang khóc, lắc đầu như một đứa trẻ, sống ch.ết ôm chặt lấy ta, nhưng ta không nghe rõ bất cứ điều gì nữa, chỉ biết hắn đang nói bên tai ta.
Nói gì cũng không quan trong nữa.
Ta dùng chút sức lực cuối cùng, đẩy Tạ Lẫm ra. Thuận theo sức gió, ta lao về phía mệnh kiếm đang tỏa ra ánh vàng rực rỡ của Tạ Lẫm. Mệnh kiếm cắm thẳng vào tim, nhưng ta không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dần dần tiêu tán. Mãi cho đến khi ta thấy Tạ Lẫm chật vật nằm trên đất, hung dữ nhìn ta, ta mới phát hiện, đúng là đau thật.
"Liên Tiểu Thảo---!!!". Đọc 𝙩r𝑢𝘺ệ𝑛 𝙩ại # 𝙩r𝑢𝐦𝙩r𝑢𝘺e 𝑛.V𝑛 #
Ta nhìn khẩu hình miệng, chắc hẳn hắn đang gọi tên ta, nhưng ta không nghe thấy nữa, hắn gọi ta như thế nào đây. Ngẫm lại, hình như ta và hắn chưa từng một lần bày tỏ tình cảm với nhau, không phải không dám, mà là cảm thấy mình thật giả tạo, hơn nữa, ta không biết trong lòng hắn có ta hay không, còn ta cũng không biết hắn đối với ta rốt cuộc là tâm ý gì.
Gió ngừng thổi, chúng nhân tỉnh dậy, không còn tiếng lá xào xạc, vạn vật cũng trở nên yên tĩnh. Tạ Lẫm tất nhiên không để ta ngã trên đất, nhưng ta thấy hắn khóc thảm như vậy, chắc là cũng có mấy phần yêu ta đi. Tạ Lẫm chỉ nhìn ta, nhưng nước mắt lại lã chã rơi trên má ta. Ta cảm thấy người này ngày thường ít nói lãnh đạm, giờ có hơi ồn ào.
Ta tận mắt nhìn thấy giữa hai lông mày Tạ Lẫm xuất hiện thiên ấn trắng như tuyết, hắn vừa cười vừa phun ra một ngụm máu, khí tức tuy nhẹ nhưng lại mang theo kiêu ngạo của kẻ chiến thắng “Tạ Lẫm, phi thăng thành công rồi.”
“Trong lòng ngươi có ta đó.:Ta dựa vào người hắn, nhẹ giọng nói bên tai hắn.
Nhưng Tạ Lẫm vẫn không nói chuyện, hai mắt đỏ ngầu, giống như dã thú mất đi bảo vật, vô lực mà bi thương. Ta chợt nghĩ, thật vô nghĩa, thế nên mở miệng lưu lại di ngôn.
"Tạ Lẫm, ngày hôm đó ngươi cứu ta, thực sự rất đẹp."
"Ta sẽ nhớ suốt đời đó, Tạ đại nhân."
Ta cuối cùng, giúp hắn đắc đạo thành tiên.
Tạ Lẫm nhìn Liên Tiểu Thảo dần nhắm mắt trong lòng mình, toàn thân run rẩy.
Hắn muốn nói, hắn chưa nếm thử những món nàng nấu.
Hắn muốn nói, những lần ức hϊếp nàng trong quá khứ không phải sự thật.
Hắn muốn nói, hắn chưa từng khinh thường nàng, chưa bao giờ hắn nghĩ nàng đáng bị khinh thường.
Hắn muốn nói, nàng là người duy nhất hắn muốn ở bên suốt phần đời còn lại.
Nhưng hắn không nói được, nàng cũng không nghe được nữa.